Ba Đài liếc nhìn Du Bỉnh.
Du Bỉnh xấu hổ cười cười:
- Lắm mồm rồi.
Ba Đài dời ánh mắt, nhàn nhạt hỏi:
- Hôm nay tới có chuyện gì?
- Chủ yếu là muốn thương lượng với châu trưởng sự tình tiết Khánh Nguyên năm nay một chút, những năm qua các đại gia tộc ở An Khang châu cũng sẽ thương nghị với châu trưởng.
Ba Đài nhẹ gật đầu, quả thật như thế, y cũng quên mất, dù sao lúc trước chẳng qua là Thái Thú, mà không phải châu trưởng.
- Có kiến nghị gì tốt không?
- Nhưng nếu như Thánh Nhân muốn tới, chỉ sợ phải suy nghĩ sâu xa một chút, không thể tùy tiện đối phó.
Du Bỉnh thận trọng nói ra.
Ba Đài cũng cảm thấy đau đầu, hiện tại vị trí châu trưởng vẫn chỉ là kiêm nhiệm, nếu như tiết Khánh Nguyên lần này không có an bài tốt, Thánh Nhân hỏi tội xuống, vậy mình liền phí công nhọc sức.
Nghĩ đến Thái Kinh truyền đến ý chỉ, rõ ràng là muốn biểu thị hiện ra quốc uy, đầu Ba Đài phảng phất như muốn nứt ra, tìm ai tới thể hiện quốc uy?
- Châu trưởng có chuyện gì khó nói sao? Nếu như không tiện nói thì thôi, có thể hiểu được.
Ba Đài thở thật dài, lập tức dò hỏi:
- Lần này Thánh Nhân tới, còn mang theo một đạo ý chỉ, chính là muốn thể hiện quốc uy với người ngoại bang.
Du Bỉnh nghe xong giật mình, rốt cuộc minh bạch Ba Đài đang lo lắng chuyện gì, đây chính là vấn đề quan hệ đến tiền đồ, nếu như không biểu hiện tốt, không chỉ làm mất mặt Thái Kinh, mà còn sẽ liên lụy đến tính mạng.
Loại chuyện này nếu như mình cũng tham dự, vậy sẽ cùng buộc chung một chiếc thuyền.
Nếu như có thể làm Thánh Nhân hài lòng, vậy liền một bước lên trời, nói không chừng Thái Kinh Du gia cũng sẽ được lợi, mình càng có cơ hội đề danh gia chủ Du gia Thái Kinh.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, nguy hiểm càng lớn, lợi ích càng lớn.
- Châu trưởng, thật ra ta có một biện pháp.
Du Bỉnh lập tức có ý nghĩ, ý nghĩ này nói ra, lợi ích là có, cho dù không có đạt đến yêu cầu, mình cũng có thể toàn thân trở ra.
Ba Đài ánh mắt sáng lên:
- Ồ? Thế nào?
- Học Viện Vô Hư.
Ba Đài nghe xong hít vào một hơi, nhíu chặt lông mày.
Du Bỉnh là muốn để Học Viện Vô Hư tham dự chuyện này, nếu như không biểu hiện tốt, Học Viện Vô Hư chắc chắn sẽ bị phạt, Dạ Côn làm viện trưởng sẽ không tránh khỏi, nhưng Thánh Nhân đến cùng là muốn diệt trừ Dạ Côn, hay là muốn lôi kéo Dạ Côn?
Nếu như là diệt trừ, vậy chuyện này sẽ cho Thánh Nhân một cái lý do, đương nhiên, tiền đề là phải thất bại mới được, còn nếu như thành công, vậy công lao cũng có phần của mình.
Dạ Côn... Dạ Tần...
Nghĩ đến huynh đệ Dạ gia, Ba Đài lập tức nhẹ gật đầu:
- Ý nghĩ này quả thật không tệ, Học Viện Vô Hư lần này đệ nhất so tài, có thể hiển lộ rõ ràng thực lực thế hệ trẻ tuổi Thái Kinh, nội tình hùng hậu, ngoại bang nhất định không dám tùy tiện mạo phạm, Du Bỉnh, đề nghị hay!
- Ha ha, châu trưởng quá khen, Học Viện Vô Hư có thể gánh vác trọng trách này.
Du Bỉnh cười chắp tay, kỳ thật trong lòng cũng biết, Học Viện Vô Hư Dạ gia huynh đệ có thù với châu trưởng, dùng Học Viện Vô Hư, đó chính là một công đôi việc, Ba Đài chắc chắn sẽ không phản đối.
- Du huynh, sắc trời không còn sớm, lưu lại ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
- Mời.
- Mời.
Ngày thứ hai, Dạ Côn liền thu được chỉ lệnh của châu trưởng, xem phong thư trong tay, Dạ Côn nhíu chặt lông mày.
- Đại ca, làm sao vậy?
Dạ Tần dò hỏi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng một mặt lo lắng, sau khi phu quân xem thư xong liền mặt mày ủ rũ, dáng vẻ rất khó chịu.
- Tiết Khánh Nguyên lần này, Thánh Nhân sẽ tới.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Trưởng Tôn Nhị sửng sốt một chút.
- Thánh Nhân đến?
Dạ Tần cũng cả kinh, ấn đạo lý mà nói, Thánh Nhân cũng là nhạc phụ của mình.
- Đúng vậy, lần này theo Thánh Nhân tới còn có ngoại bang, bởi vì học viện chúng ta đệ nhất, cho nên an bài chúng ta ra sân.
Dạ Côn đặt phong thư lên bàn, thoạt nhìn giống như đều phù hợp logic, nhưng Dạ Côn luôn cảm thấy tên châu trưởng này đang trả thù mình.
Trưởng Tôn Nhị âm u nói ra:
- Tiết Khánh Nguyên mấy năm qua, phụ thân đều sẽ mời ngoại bang đến Thái Kinh ngắm đèn, cũng sẽ lệnh cho vài đại sư chế tạo ra một số công trình quỷ phủ thần công, thể hiện Thái Kinh ta nhân tài đông đúc, nhưng gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, phụ thân muốn lợi dụng tiết Khánh Nguyên, cho ngoại bang áp lực, hẳn là là như vậy.
- Đệ muội, Thái Kinh là hoàng thành, không còn nơi nào tốt hơn, vì sao lại đến An Khang châu?
Dạ Côn tò mò hỏi, phụ thân ngươi ngươi hiểu rõ.
Trưởng Tôn Nhị khẽ cười nói:
- Có lẽ đại ca không biết, bởi vì vẫn luôn tổ chức ở Thái Kinh, cho nên phụ hoàng mới muốn đổi chỗ, tạo cảm giác khác biệt cho ngoại bang, tăng thêm một chút mới lạ, lại nói, An Khang châu cũng không kém hơn Thái Kinh, chẳng qua là thiếu một cái hoàng cung mà thôi.
Sợ là thiếu Côn ca ta đi.
- Hiện tại nhiệm vụ đã tới, mọi người... chúng ta làm thế nào ở trước mặt ngoại bang thể hiện ra phong phạm người trẻ tuổi, chấn nhiếp những ngoại bang kia?
Mặc kệ có mục đích gì, nhưng chấn nhiếp ngoại bang không thể giả.
Diệp Lưu nhẹ nói ra:
- Dùng vũ lực chấn nhiếp.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Diệp Lưu, mấy ngày nay muội muội thê tử cuối cùng không có quấn lấy mình, thật sự là cám ơn trời đất.
- Làm thế nào? Tìm hai người đi lên đánh một trận?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng, nếu như tỷ phu không chê, ta có thể tới.
Diệp Lưu từ tốn nói, đây quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, đến lúc đó không chỉ chấn nhiếp, còn có thể dọa bọn chúng lập tức xéo đi.
Diệp Ly nghe xong ho khan, Lưu Nhi à, hình tượng của ngươi chính là tiểu muội muội yếu đuối, lời vừa nói, ngay cả một chút nhu nhược đều không thấy đâu.
Dạ Côn xấu hổ, thê tử à, muội muội ngươi thế mà còn có thiên phú khoác lác, không tệ nha.
- Lưu Nhi à, đây cũng không phải luận võ bình thường.
Dạ Côn nhấn mạnh một thoáng, ngươi chỉ biết khoa chân múa tay, đừng làm rộn.
Diệp Lưu cũng chỉ lỡ lời, liền yên lặng không nói, giả bộ ngượng ngùng.
Tử Yên cũng tán đồng:
- Đại ca, ta cảm thấy Lưu Nhi nói rất có lý, ở trước mặt Thánh Nhân đánh một trận.
- Thật có khả năng?
Dạ Côn cảm thấy có phải quá qua loa rồi hay không, hẳn là tập thể tới một lần Côn Thức Quyền Pháp, chính là loại vừa hát vừa đánh quyền kia, sau đó lại hô to kiên cường, khí thế một thoáng liền ra tới.
Diệp Ly dịu dàng nói ra:
- Phu quân, ta cảm thấy cũng được, đánh nhau cũng là một loại chứng minh thực lực, chỉ cần an bài tốt khâu đánh nhau, hiển lộ thực lực là được.
- Đúng đó, tỷ tỷ thật thông minh.
Nhan Mộ Nhi bên cạnh cười duyên nói, Diệp Ly cũng không biết những lời này của Nhan Mộ Nhi là thật tốt, hay là giả tốt.
Nguyên Chẩn và Phong Điền biểu thị, chủ ý này có thể được, hiệu quả cũng sẽ không tồi.
Trưởng Tôn Nhị đều tán thành nói ra:
- Đại ca, chỉ cần lợi dụng tốt loại phương thức này, hiệu quả hẳn không tệ.
Nếu công chúa đã nói, hơn nữa tất cả mọi người đều đồng ý, Dạ Côn dứt khoát liền quyết định:
- Tốt, vậy thì dùng phương thức đánh nhau, hội đồng hay là đơn đấu?
Mọi người:......
Được rồi, đương nhiên là đơn đấu, hội đồng thoạt nhìn... có chút không ổn, không thể hiện được quốc uy.
- Nếu là đơn đấu, chúng ta chỉ có mấy người, vậy nên chọn ai ra sân?
Dạ Côn nhìn mọi người tò mò hỏi.