- Ra nhìn ngươi một chút.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói.
Uyển Nhiên nhẹ nhàng đẩy Hồn Thí Thiên nói:
- Ngươi còn chưa hết bệnh, sao có thể ra đây, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi.
Hồn Thí Thiên mở cái bình ra, bên trong không có thứ gì, mà ở bên trên bếp lò có một bao đồ vật, Hồn Thí Thiên mở ra xem, chỉ có một chút gạo trắng.
- Dùng để nấu cháo cho ta?
Hồn Thí Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Ách... a...
- Ngươi ăn cái gì?
Hồn Thí Thiên có thể nhìn ra, cái nhà này không còn thứ gì.
- Ta à, ta... ăn...
- Ăn cái gì rồi?
- Lúc nãy hái được chút quả dại, ăn ngon lắm, rất ngọt đấy.
Uyển Nhiên hơi hơi cúi đầu nói ra, còn len lén liếc liếc mắt nhìn Hồn Thí Thiên, có chút chột dạ.
Nhìn Uyển Nhiên nói lấp ɭϊếʍƈ như thế, Hồn Thí Thiên cũng không biết nên cái gì cho phải.
Uyển Nhiên tưởng rằng Hồn Thí Thiên không cao hứng, vò vò góc áo cúi đầu nói:
- Thật xin lỗi, trên núi không còn thảo dược, tìm rất lâu đều không tìm được, hoa quả khô cũng không bán được bao nhiêu tiền, chỉ có thể đổi chút gạo trắng trở về, thế nhưng, Hồn Thí Thiên ngươi yên tâm đi, ngày mai ta lại đi tìm, nhất định sẽ có.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên đều cảm thấy, ngươi như thế quá dễ lừa, cũng quá thiện lương.
- Hôm nay chúng ta mỗi người một nửa.
Nói xong Hồn Thí Thiên liền đi vào trong nhà.
Uyển Nhiên mấp máy môi một cái, đốt củi lên, che che tay:
- Động một chút lại mắng người, để Hổ Điêu ăn chết ngươi, hừ...
Nấu xong cháo hoa, Uyển Nhiên mang vào.
- Đừng nói ăn ở ngoài rồi nữa.
- Biết rồi, chúng ta một người một ngụm, ta hoài nghi ngươi là người do gia gia ta phái tới.
Uyển Nhiên nói xong cũng cười, đã rất lâu rồi không có ai trách mình như thế.
Hồn Thí Thiên uống xong cháo, sau đó nhìn Uyển Nhiên cũng uống một ngụm, hai người cứ như vậy chậm rãi uống xong một bát cháo.
- Gia gia ngươi qua đời thế nào? Bị bệnh sao?
Hồn Thí Thiên hỏi một tiếng.
Nói đến chuyện của gia gia, vẻ mặt Uyển Nhiên có chút im lặng, chậm rãi cúi đầu.
- Không nói cũng không sao.
- Không có việc gì, kỳ thật gia gia của ta là bị oan uổng.
Uyển Nhiên giơ tay lên, ánh mắt lộ ra sự kiên định.
Hồn Thí Thiên nghi hoặc hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Y thuật của gia gia rất lợi hại, nhưng không thích ở trong trấn, mà vấn đề trong trấn không giải quyết được, đều sẽ tìm đến gia gia hỗ trợ, nhưng hôm đó lại xảy ra ngoài ý muốn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Không biết, nói gia gia chữa chết người, bị quan phủ bắt lại.
Uyển Nhiên thất lạc nói ra, hốc mắt dần dần đỏ bừng.
- Quan phủ không có tra sao?
Uyển Nhiên lau khóe mắt, mang theo từng tia nghẹn ngào:
- Có tra, nói là gia gia của ta phạm sai lầm, muốn một mạng đền một mạng, thế nhưng những người lúc trước được gia gia trị khỏi lại không nói giúp gia gia lời nào
Hồn Thí Thiên cũng có thể đoán được một ít, khẳng định là người kia là người có quyền có thế, người khác cũng sẽ không vì một tử tù mà đắc tội với y.
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.
Uyển Nhiên cười đứng lên, sau đó đi ra khỏi phòng.
Hồn Thí Thiên loáng thoáng có thể nghe phía ngoài truyền đến tiếng khóc, y thở dài một hơi.
Đây chính là thói đời, nó tàn nhẫn như thế, có lẽ ngươi nên sinh hoạt ở nơi này, mới sẽ không bị ô uế ăn mòn, bảo lưu phần thuần khiết kia của ngươi.
Một lát sau, Uyển Nhiên mới đi vào trong nhà.
Vẫn là nằm sấp ở trên bàn gỗ.
Tối hôm nay nhiệt độ hình như càng lạnh hơn, lỗ rách trên nóc nhà vù vù rung động, gió rét thấu xương khiến Uyển Nhiên ôm lấy thân thể.
- Lên trên giường tới ngủ đi, quá lạnh.
Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra, đừng hiểu lầm, đây chỉ là xuất phát từ ý tốt.
Thân thể Uyển Nhiên lạnh cóng run run cười nói:
- Không cần, không có chuyện gì, Hồn Thí Thiên ngươi nghỉ ngơi thật tốt, như thế mới có thể mau chóng khỏi bệnh được.
- Tới ngủ, đừng để ta nói lần thứ hai.
Hồn Thí Thiên dùng giọng ra lệnh nói ra.
- Ngươi muốn ta đến kéo ngươi qua đây sao?
Hồn Thí Thiên chống đỡ đứng dậy, lập tức lại ngã xuống, Uyển Nhiên lo lắng đi đến:
- Bảo ngươi đừng động, lại không nghe lời.
- Ngủ ở đây đi, chăn mền đủ lớn.
Uyển Nhiên nhẹ nhẹ cắn môi, ban đêm thật quá lạnh:
- Vậy... vậy ngươi không thể làm loạn, bằng không thì ta gọi gia gia tới thu thập ngươi.
- Sẽ không.
Uyển Nhiên đi đến, nằm ở trong góc tường, đưa lưng về phía Hồn Thí Thiên.
Hồn Thí Thiên nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mà Uyển Nhiên nghe thấy tiếng hít thở đều đều, cũng dần dần trầm tĩnh lại, đi ngủ...
Mặc dù nhiệt độ trong phòng rất thấp, thế nhưng trong chăn lại thật ấm áp, mà Uyển Nhiên ngủ rất an ổn, không có một tia lo lắng hãi hùng.
Sáng sớm, Hồn Thí Thiên mở to mắt, Uyển Nhiên đã không thấy đâu, Hồn Thí Thiên cảm thấy thân thể hôm nay tốt hơn nhiều, có thể đi lại.
Đi ra ngoài phòng, nhìn thấy Uyển Nhiên đang làm cháo hoa.
Đoán chừng là hôm qua còn sót lại.
- Sớm như vậy đã dậy rồi à.
Uyển Nhiên ngoái nhìn cười một tiếng, dưới hào quang sáng sớm, nàng vô cùng xinh đẹp, loại xinh đẹp này không phải vẻ bề ngoài, mà là trên mặt tâm linh.
- Hôm nay cùng ngươi lên núi hái thuốc.
- A, ngươi vẫn chưa khôi phục, không thể đi đường xa.
- Ta đã sắp bình phục rồi.
- Không được! Phải ở lại trong nhà nghỉ ngơi, vất vả lắm mới chữa khỏi cho ngươi, nếu như ngươi lại bệnh, ta đều không có biện pháp...
Nói xong, Uyển Nhiên dần dần cúi đầu, một nữ hài không nơi nương tựa, nuôi sống mình vừa vặn, hiện tại còn phải nuôi một bệnh nhân, thật là khó...
Hồn Thí Thiên hít một hơi thật sâu:
- Được, ta chờ ngươi.
- Lúc này mới nghe lời, chén cháo này một mình ngươi ăn, chút nữa ta lên núi kiếm chút quả dại ăn là được rồi, ta đi trước đây.
Nói xong, Uyển Nhiên mang sọt trúc lên rời đi.
Nhìn chén cháo hoa đang tỏa ra hơi nóng trên bếp lò, Hồn Thí Thiên bưng lên, uống một hớp xuống.
Lập tức nhìn về phía lỗ rách trên nóc nhà, lại nhìn cây cối bên cạnh một chút, còn có chiếc rìu, xem ra hôm nay phải biểu đạt thật tốt, dù sao người ta cứu mình, mình cũng phải báo đáp.
Nếu có tu vi, Kiếm Đế chỉ cần động đạo lực là được rồi, thế nhưng hiện tại mãi đến nữa đêm, Hồn Thí Thiên mới giải quyết xong mọi chuyện.
Nóc nhà đã sửa xong, bàn gỗ cũng đổi thành cái mới, còn có ghế gỗ, những thứ khác ngày mai lại tiếp tục sửa.
Nhìn sắc trời một chút, Uyển Nhiên hẳn sắp trở về rồi, vẫn là lên giường nằm đi, miễn cho nàng cằn nhằn mình.
Thật rất hiếu kỳ, nhìn thấy phòng nhỏ được tân trang một phen, không biết Uyển Nhiên sẽ có biểu tình gì.
Chờ rất lâu, cuối cùng Hồn Thí Thiên nghe thấy tiếng bước chân Uyển Nhiên trở về, còn có âm thanh kinh ngạc.
Chỉ thấy Uyển Nhiên vọt vào, hoảng sợ nói:
- Trời ạ, Hồn Thí Thiên, nhà của chúng ta thế mà được người ta sửa lại, là ai tốt như vậy... Hồn Thí Thiên ngươi nhất định nhìn thấy, có cảm ơn người ta không, sao không lưu người ta lại ăn cơm, quá không hiểu chuyện.
Hồn Thí Thiên:......
Ngươi nha đầu này, đến cùng là nghĩ như thế nào, ai lại hảo tâm sửa cho ngươi chứ, đầu tiên nghĩ tới thế mà không phải Hồn Thí Thiên ta!
Ngày mai nếu còn sửa nhà cho ngươi, Hồn Thí Thiên ta liền uống nước bị sặc chết!
- Muộn như vậy mới trở về, sắp chết đói rồi.
Hồn Thí Thiên tức giận nói ra.