"Cô nhìn đi, đây là chìa khóa của chị tôi"
Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ ra mình có một chứng cớ chứng minh vô tội, vội vàng móc cái chìa khóa ra, nhằm giải thích rõ ràng với cô bạn chung phòng này, rằng bản thân không phải là sắc lang, lưu manh.
"Ngươi là cậu em họ làm thầy giáo của chị Yến?"
Người kia nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay Trần Thiên Minh, thở một hơi nói.
"Đúng vậy, cô có quen tôi hả?"
Trần Thiên Minh cao hứng nói, xem ra, đẹp trai cũng có lợi.
"Tôi có nghe chị Yến nói về anh, chị ấy hình như rất thương người em họ này"
"Cái này là đương nhiên, tôi là em của chị ấy mà, chị không thương tôi thì ai thương"
Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn người con gái này, khoảng trên hai mươi, dáng người cũng đẹp, chỉ đáng tiếc là, khi nãy nàng chỉ lau người, nên không cởi áo ngực ra. Nếu không thì khi nãy đã có thể nhìn thấy hết rồi, mà như vậy thì … chắc chắn sẽ bị báo cảnh sát. Nhưng mà, mẹ kiếp, nàng ta nhìn thấy hết của mình, còn mình lại chẳng thấy gì của nàng, như vậy là sao? Không phải nói rằng xã hội bây giờ rất công bằng sao? Sao có thể như vậy???
"Về sau cô nên chú ý một chút, muốn tắm rửa thay đồ gì đó, dù là cửa hư nhưng cũng phải lấy thùng nước hay thùng rác chặn lại chứ"
Trần Thiên Minh trách móc cô ta.
"Tôi … tôi không phải tắm rửa … vừa rồi lúc tôi đến bệnh viện, bị mắc mưa, nên muốn thay quần áo một chút thôi. Ai biết … anh … anh lại … "
Người bạn cùng phòng với Lý Yến đỏ mặt, ấp a ấp úng nói.
"Lúc đó tôi cần WC, không biết cô ở bên trong"
Trần Thiên Minh nói.
"Anh … anh sau này vào trước khi vào wc phải gõ cửa chứ … nếu không … "
Nàng ta nói một nửa, nửa sau đã không nói nên lời.
"Bình thường tôi cũng không như thế này, chỉ là do không thấy ai ở trong này, hơn nữa lại đang gấp, cho nên mới như vậy"
Trần Thiên Minh cảm giác được cần phải giải thích rõ ràng vấn đề này. Nếu không nàng ta nói mình biến thái, rồi đem chuyện này ra đồn ầm lên, lúc đó mình còn mặt mũi nào nhìn người!!
"Vậy … vậy anh gấp như vậy … sao còn chưa đi??"
Nàng ta nhỉn xuống phía dưới của Trần Thiên Minh, rồi nói.
"Ờ … tôi đi liền "
Trần Thiên Minh vọt vào trong toilet lần nữa. Lần này hắn đi ra, phát hiện ra nàng ta đã thu dọn mọi thứ trên giường.
"Này, thầy giáo"
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Trần Thiên Minh.
"Cái gì? Bác sĩ "
"Anh … anh không được đem chuyện ngày hôm nay đi nói với người khác, đặc biệt là chị Yến"
"Không thành vấn đề, hơn nữa, vừa rồi phát sinh chuyện gì sao? Sao tôi lại không biết? Khi nãy dọn đồ cho chị Yến, rồi tôi vào toilet, sau đó đi ra"
Giả điên là chuyện mà Trần Thiên Minh hay làm.
"Như vậy thì tốt … "
Cô gái nghe Trần Thiên Minh nói vậy, cũng thở phào một hơi, khuôn mặt hồng nhuận cũng khôi phục lại bình thường.
"Anh nói … anh qua dọn đồ giúp chị Yến??"
Cô gái đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
"Ờ, đúng vậy"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào đống quần áo đặt trên giường.
"Không thể nào? Khi nãy tôi trở về, đã giúp chị Yến dọn đồ, anh xem "
Cô gái vừa nói vừa chỉ về hướng giường của Lý Yến.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẩy quả thật trên giường Lý Yến cũng có một đống quần áo, vậy vừa rồi … đống đồ kia của ai???
"Vậy … vậy đống đồ kia của ai? Của cô?"
Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng, đột nhiên nhớ lại chuyện cái qυầи ɭót khi nãy, nuốt nước miếng cái
"ực"
"Không phải, sao có thể là của tôi? Sao đồ của tôi mà không nhận ra được chứ "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ lên, ngẫm một hồi, nói:
"Có thể là của dì kế bên"
"Dì Mã??"
Trần Thiên Minh hỏi.
"Trời ơi, quần áo của tôi đâu? Hồi sáng mới phơi ở đây mà, sao bây giờ không thấy???"
Bên ngoài truyền đến một tiếng kêu.
"Dì Mã, dì xem có phải đồ của dì không?"
Cô gái nghe thấy giọng nói đó, liền quay đầu ra cửa hỏi.
"Để dì nhìn xem "
Trần Thiên Minh nhìn ra, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đang tiếng vào, nhìn cái tướng y chang con hà mã cái. Bà ta nhìn vào đống đồ do cô gái chỉ, cũng là cái đống mà khi nãy Trần Thiên Minh gôm vào, sau đó quay lại nói với cô gái:
"Tiểu Mẫn, thật cảm ơn con, đã giúp dì dọn đồ"
"Dì Mã, quần áo của dì?"
Trần Thiên Minh ngây ngốc, sợ đến mức hai mắt muốn thành màu đen hết. Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy dì Mã cầm lấy cái qυầи ɭót của bà, trong lòng đột nhiên cảm thấy muốn ói.
Bởi vì … vì cái qυầи ɭót đó, là cái quần mà khi nãy mình đã ɭϊếʍƈ vào … mình còn tưởng là của chị Yến, ai biết là của con hà mã cái này. Trời ơi là trời … vẻ mặt của Trần Thiên Minh nhăn như là ăn phải mướp đắng, tại sao lại đi ɭϊếʍƈ qυầи ɭót của bả? Đặc biệt là cái chỗ màu hồng đó!!!
Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lập tức chạy vào toilet, ói mửa liên tục.
"Tiểu Mẫn, người kia là bạn trai của con?"
Dì Mã cười nói.
"Không, không phải đâu"
Tiểu Mẫn nghe dì Mã nói vậy, vội vàng nghiêm mặt lắc đầu.
"Đứa nhỏ ngốc này, có gì mà phải thẹn thùng, nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường. Hồi trước khi dì bằng tuổi con thì đã có em bé rồi"
Dì Mã còn tưởng Tiểu Mẫn thẹn thùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, an ủi nói.
"Con …con …"
Tiểu Mẫn bị lời nói của dì Mã làm cho cứng họng.
"Tiễu Mẫn, nhìn tướng của thằng đó cũng ngọn lành đấy, không biết nhân phẩm thế nào, nếu tốt thì không nên bỏ qua"
"Con …"
"Con cái gì mà con, để dì nói cho con nghe, nam theo đuổi nữ là xưa rồi, bây giờ thời đại mới, nữ phải theo đuổi nam"
Dì mã đưa miệng lại gần lổ tai của nàng nói nhỏ:
"Trước kia dì cũng kua ông chồng của dì như thế đó! Hắc hắc!"
…
"Thôi không nói nữa, dì đi đây "
Dì Mã nói xong, cầm lấy quần áo của mình rồi đi ra ngoài.
…………
"Thiên Minh, giúp chị thu dọn quần áo sao rồi?"
Lý Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh trở về liền hỏi.
"Dạ rồi"
Trong lòng Trần Thiên Minh đang vô cùng đau khổ, lúc đầu muốn giúp chị Yến dọn đồ, mà thành ra cuối cùng lại giúp dì Mã dọn.
"Tốt lắm, chị cũng hết ca trực rồi, để chị đi thay đồ, rồi chúng ta trở về, đừng để dì đợi"
Lý Yến cười nói, rồi cầm túi đi ra ngoài.
"Đúng vậy, trở về, trở về phải đánh răng, xúc miệng, rồi lại đánh răng, mẹ kiếp, sao mà xui dữ vậy!"
Trần Thiên Minh đau khổ, âm thầm tự than tự trách.