Lưỡi đao màu bạc lập tức bao phủ Dạ Tần, hình thành một cái khối cầu khổng lồ màu bạc, cương phong nổi lên bốn phía, rung động lòng người.
- Chỉ bằng chút bản lĩnh này?
Âm thanh Dạ Tần phát ra.
Mọi người trên Quan Cảnh Lâu cảm thấy có chút giả... Kiếm Hoàng mạnh cỡ nào, thân là Kiếm Sĩ, một hơi đều gánh không được, cho nên có chút giả...
Trước đó vẫn rất chân thực.
Dạ Côn dĩ nhiên biết điểm này, vì giúp cho đệ đệ có lực lượng hủy thiên diệt địa, còn cần đại tràng diện.
Cho nên Dạ Côn quyết định!
Ma sát chiếc nhẫn!
Hỏa Vân Phần Thiên!!!
Thời điểm mọi người ở đây chất vấn, tầng mây trên đỉnh đầu lập tức tuôn ra uy áp kinh khủng, cỗ uy áp này mới gọi là uy áp chân chính.
Toàn bộ An Khang châu cũng có thể cảm giác được.
Nguyên bản tầng mây đen kịt tựa như lửa thiêu.
Thần Kiếm oai tuôn hướng mặt đất.
Mọi người trên Quan Cảnh Lâu kinh ngạc tán thán liên tục, liền Thánh Nhân cũng cảm thấy, thủ bút này thật là lớn.
Thần Kiếm đều bị ngươi lấy ra chơi.
Chỉ thấy trong tầng mây xuất hiện một đầu hư ảnh đang xuyên qua.
"Gào!"
Một tiếng long ngâm vang vọng giữa đất trời, ầm ầm rung động, khiến cho người ta lòng sinh e ngại.
Hỏa Long theo tầng mây chui ra, khí tức hung ác không người dám động, đây là Thần Kiếm!
Có người cả một đời đều chưa thấy qua Thần Kiếm, thế nhưng tại An Khang châu, tất cả mọi người đều đã gặp mấy lần.
Dạ Côn cảm thấy cầm Thần Kiếm cho đệ đệ trang bức, nhưng cân nhắc đến tác dụng phụ của Thần Kiếm, liền để Đát Từ bố trí kết giới ở trên người đệ đệ, thân thể đệ đệ không giống mình, không chịu nổi Thần Kiếm thiêu đốt.
Vừa rồi thời điểm lưỡi đao bao bọc đệ đệ, Đát Từ cũng đồng thời hoàn thành gia trì kết giới.
Theo Hỏa Long buông xuống, hàng vạn lưỡi đao trong nháy mắt tán loạn, rơi trên mặt đất.
Mà Dạ Tần giơ cao tay phải, Hỏa Long hóa thành hỏa kiếm vững vàng rơi vào trong tay phải Dạ Tần.
Nói thật, hiện ở trong lòng Dạ Tần cũng rất hưng phấn, trong tay chính là Thần Kiếm, loại cảm giác này trước đây chưa từng có, phảng phất có thể đối kháng với toàn bộ Thái Kinh.
Sau khi kinh ngạc, vẫn phải tiếp tục diễn.
- Lão tam! Nhận thua đi!
Dạ Tần tay cầm Hỏa Vân Phần Thiên, chỉ hướng Đát Từ.
Giờ phút này, người trên Quan Cảnh Lâu nhìn Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Tần, có khiếp sợ, có tham lam, cũng có e ngại.
Đây chính là Thần Kiếm, nếu như bây giờ lao ra đoạt, có thể cướp đến tay, vậy khẳng định sẽ vô địch, nếu như không cướp được, vậy liền dùng mạng để thế vào.
Mập mạp đều có ý niệm khủng bố như vậy, một tên Kiếm Sĩ tay cầm Thần Kiếm, nghe cũng chưa nghe nói qua, hôm nay thế mà nhìn thấy.
Ở An Khang châu đến cùng có bao nhiêu thanh Thần Kiếm?!
Đám ngoại bang đều truyền tin tức như vậy trở vè, thực lực Thái Kinh không hề yếu hơn năm đó, tất cả đều là giả tượng... không thể làm loạn...
Lúc mọi người ở đây đang suy nghĩ sâu xa, ngoài ý muốn phát sinh.
Bởi vì là lần đầu tiên cầm Hỏa Vân Phần Thiên, Dạ Tần kiếm chỉ Đát Từ, mà Thần Kiếm phản ứng khiến cho Dạ Tần kinh ngạc...
Chỉ thấy hỏa kiếm trong tay lần nữa hóa thành Hỏa Long, mang theo khí tức nóng bỏng hướng phía Đát Từ đánh tới, Hỏa Long to lớn phảng phất có thể thôn phệ hết thảy, chuyện này khiến mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, thậm chí đều cảm giác được khí tức nóng bỏng trong không khí.
Mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn, thế nhưng Dạ Côn cũng không chút lo lắng, dù sao thực lực Đát Từ vẫn còn ở đó.
Dạ Côn không lo lắng, thế nhưng những người khác đã bị dọa, ngay cả Dạ Tần cũng bị dọa một phen.
Tay phải Đát Từ hơi động chuôi kiếm một chút, nguyên bản lưỡi đao rơi trên mặt đất lần nữa tụ tập, hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ ngăn ở trước người Đát Từ.
Ầm!
Hỏa Long hung hăng đụng vào lưỡi đao, phát ra sóng nhiệt kinh khủng, chuyện này thật giống như vượt ra khỏi dự tính...
Nhưng mà một lớp bình phong đột nhiên bao phủ hai người, bằng không thì cỗ sóng nhiệt này trải ra, hậu quả khó mà lường được, Thánh Nhân cũng sẽ gặp nạn theo.
Dạ Côn rất là hiếu kỳ, xung quanh hẳn có cao nhân tại, âm thầm bảo hộ Thánh Nhân.
Giữa sân, sóng nhiệt nóng bỏng đánh thẳng vào bình chướng, nhìn bằng mắt thường cũng có thế nhìn thấy bình chường dần nóng lên, nó đỏ lên...
Mà Hỏa Long đánh thẳng vào lưỡi đao, khiến màu bạc lưỡi đao cũng đỏ lên, nhưng mà Hỏa Long căn bản không có ý lùi bước, thậm chí càng táo bạo.
Thần Kiếm mất kiểm soát!
Dạ Tần căn bản không có cách nào khống chế, đại ca cũng không nói sẽ phát sinh chuyện này a.
Dạ Côn cũng rất ít khi dùng Thần Kiếm, có trời mới biết thanh Thần Kiếm dùng như thế nào.
Lúc này, bình chướng đã hoàn toàn bị đốt đỏ lên, đã có dấu hiệu vỡ tan, nếu còn không nghĩ biện pháp, một khi cỗ sóng nhiệt này bộc phát ra, đoán chừng mọi người xung quanh đều sẽ hóa thành tro tàn.
Đây chính là Thần Kiếm!
Thế nhưng người ngồi ở trong Quan Cảnh Lâu tựa hồ không có ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đều rất hưng phấn, dù sao thấy tràng cảnh như vậy, suốt đời khó quên.
Thế nhưng sắc mặt Thánh Nhân lại âm trầm, Dạ Côn này muốn làm gì?!
Muốn xử lý bản hoàng sao?!
Đát Từ cũng rất bất đắc dĩ, cũng may là Dạ Tần nắm giữ Thần Kiếm, nếu như đổi thành một tên Kiếm Hoàng, chỉ sợ mình phải bộc phát ra thực lực.
Chỉ nghe Đát Từ nhẹ giọng hô:
- Tử Tụng, U Tuyền!
Đát Từ nói xong, chuôi kiếm đều biến mất, mặt đất đột nhiên tuôn ra từng thanh từng thanh kiếm nhận to lớn, hình thành hai hàng dựng đứng.
Bàn tay Đát Từ hơi hơi ép xuống, từng dãy cự nhận hóa thành kiếm nhận khổng lồ, bao trùm Hỏa Long, kịch liệt xoay tròn.
Phốc!
Theo một thân vang trầm, Hỏa Long hoàn toàn biến mất, mà lưỡi đao khổng lồ cũng lập tức tán đi, trường kiếm trong tay Đát Từ cũng khôi phục như thường.
Mà lúc này bình chướng cũng vỡ tan, đúng thật là nghìn cân treo sợi tóc.
Dạ Côn khiếp sợ!
Kiếm của Đát Từ ngưu bức như vậy? Thế mà có thể khiến Thần Kiếm biến mất... trời ạ...
Nào chỉ có Dạ Côn khiếp sợ, tất cả mọi người trên Quan Cảnh Lâu đều khiếp sợ không thôi, kiếm bình thường, làm sao có thể thắng được Thần Kiếm.
Làm sao cũng nghĩ không thông, cuối cùng là cảm thấy thực lực Dạ Tần quá yếu, không phát huy ra uy lực Thần Kiếm.
Nhưng vào đúng lúc này, nguyên bản hỏa diễm tan biến lần nữa ngưng tụ trong không khí, xem điệu bộ này càng thêm hung mãnh, chuyện này khiến Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, nếu như lại tiếp tục, chỉ sợ thực lực Đát Từ sẽ bị bại lộ.
Cho nên lập tức ma sát chiếc nhẫn, thu Thần Kiếm trở về, ngươi đừng có quấy rối nữa.
Theo Thần Kiếm trong tay Dạ Tần tiêu tán, Dạ Tần mình cũng nhẹ nhàng thở ra, đại ca làm như vậy, quá dọa người...
Nhưng... kịch bản hình như không phải như thế mà, tiếp theo nên nói thế nào?
- Lão nhị, không ngờ ngươi có Thần Kiếm nơi tay! Lần này coi như ta thua!
Mọi người:......
Rõ ràng là ngươi chiếm thượng phong, ngươi lại nhận thua, đây cũng quá nhường đi.
- Lão tam, tính ngươi thức thời, tuy ngươi có thể ngăn cản Thần Kiếm, thế nhưng nếu không phải nể tình huynh đệ, hôm nay đã là tử kỳ của ngươi!
- Đa tạ lão nhị không giết, sau này còn gặp lại...
Đát Từ không biết phải tiếp tục như thế nào, chỉ có thể rút lui trước, các ngươi phát huy đi.
Dạ Tần có chút xấu hổ, nhìn về phía Tử Yên, Tử Yên cũng không hiểu ra sao, kịch bản cũng không phải diễn như thế...
Dạ Côn che cái trán, hiện tại chỉ có thể nhìn các ngươi.
Nhưng vào đúng lúc này, trên không lại xuất hiện một bóng người.