TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 275: Tìm được

Trong nhà gỗ nhỏ.
Uyển Nhiên ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngọn đèn dầu trên bàn hơi rung nhẹ, chiếu sáng khuôn mặt lo lắng của Uyển Nhiên.
Đêm đã khuya, Hồn Thí Thiên vẫn chưa về, liệu y có gặp nguy hiểm hay không?




Uyển Nhiên không khỏi suy nghĩ miên man, sợ Hồn Thí Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đôi tay nhỏ nắm thật chặt, bóp đến mức trắng bệch.
Nhưng vào đúng lúc này, Uyển Nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chuyện này khiến Uyển Nhiên vui vẻ, đứng dậy, mở cửa ra hô:


- Hồn Thí Thiên, ngươi đã trở về...
Còn chưa nói hết lời, Uyển Nhiên liền dừng lại.
Đứng ở trước mặt cũng không là Hồn Thí Thiên, mà là một vị lão giả, thần sắc nghiêm túc, đứng chắp tay.
Uyển Nhiên có chút sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau môt bước, kinh hoảng hỏi:
- Ngươi là ai?


- Ngươi chính là Uyển Nhiên?
Thương Minh nhẹ giọng hỏi.
- Ta... ta là Uyển Nhiên, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì không?
- Có tiện nói chuyện không? Có chuyện muốn hỏi hỏi ngươi.
Lời nói của Thương Minh mặc dù bình tĩnh, nhưng lại khiến cho Uyển Nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.


Uyển Nhiên nhíu thật chặt mày ngài:
- Mời vào bên trong.
- Tạ ơn.
Thương Minh đi vào trong nhà, nhìn một chút... cũng không có cảm giác dị thường, lập tức ngồi xuống.
Uyển Nhiên bên cạnh rót một chén nước:
- Mời uống nước.
- Tạ ơn.


Thương Minh tiếp nhận chén nước Uyển Nhiên đưa đến, để lên bàn.
- Ngồi đi, không cần khẩn trương.
- Ồ... a... được.
Uyển Nhiên làm sao có thể không khẩn trương, muộn như vậy có người tới, trực giác nói với nàng, người này hẳn là đến tìm Hồn Thí Thiên...


Hồn Thí Thiên đến cùng là ai? Vì sao lại có người như thế tìm đến?
- Uyển Nhiên, ta từ Thái Kinh tới.
Thương Minh nói rõ thân phận của mình trước.
- Thái Kinh?!
Uyển Nhiên kinh hô một tiếng, chẳng lẽ Hồn Thí Thiên cũng là người Thái Kinh sao?
- Đúng vậy, ta là chưởng viện Thiên La Viện, Thương Minh.


Uyển Nhiên cảm thấy rất ngờ vực:
- Thiên La Viện là gì? Học viện sao?
Thương Minh cười cười, cô gái này tựa hồ không biết gì cả.
- Chuyện này không quan trọng, Uyển Nhiên, trong khoảng thời gian này đều là một mình ngươi ở chỗ này sao?


- Không phải, trước đó là thế, thế nhưng đoạn thời gian trước, ta ở trên núi cứu được một người.
Uyển Nhiên thành thật đáp trả vấn đề của Thương Minh.
Thương Minh dừng một chút:
- Cứu được một người? Lúc ấy tình huống như thế nào?


- Ngày hôm đó ta ở trên núi hái thuốc, nhìn thấy một nam nhân ngã xuống mặt đất, ta liền đi xem xem, phát hiện y té xỉu, cho nên liền mang về, lúc ấy ta còn sợ là người xấu, kết quả ở chung với nhau, phát hiện y là một cái nam nhân tốt.


Nói đến Hồn Thí Thiên, Uyển Nhiên lộ ra mỉm cười, mấy ngày nay thật rất vui vẻ.
- Có thể nói cho ta biết địa điểm không?
- Dĩ nhiên có thể, ra cửa dọc theo đường núi đi lên, đại khái đi một dặm đường.
- Ồ? Uyển Nhiên nhớ rõ ràng như vậy?


- Ừm, trên núi này có bao nhiêu con Hổ Điêu ta đều biết đấy.
Uyển Nhiên dần dần cũng buông lỏng lên, cảm giác Thương Minh cũng không phải người xấu.
Thương Minh nhẹ gật đầu, một người áo đen đẩy cửa vào.
- Đi xem một chút.
- Vâng, chưởng viện.


Uyển Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy bọn họ hình như rất lợi hại.
Chờ sau khi người áo đen đi, Thương Minh khẽ cười nói:
- Uyển Nhiên, không bị dọa sợ chứ.
- Vẫn tốt, chưởng viện, đã xảy ra chuyện gì sao?


- Đúng là có xảy ra chút chuyện, đoạn thời gian trước có phải ngươi gặp phải lưu manh, bị bán đến hoa lâu hay không?
- A, chưởng viện làm sao biết?
Uyển Nhiên kinh hô một tiếng.
- Còn nhớ mình trở về thế nào không?
Thương Minh hỏi.
Uyển Nhiên lắc đầu, nhẹ nói ra:


- Ngày đó bị bán vào hoa lâu, ta rất sợ hãi, người ở đó nói, bồi người uống rượu liền có thể thả ta đi, ta liền đi bồi người uống rượu, nhưng sau đó liền không nhớ rõ, chờ sau khi tỉnh lại, ta đã trở về đây.
- Là vị Hồn Thí Thiên kia cứu ngươi sao?


- Ừm, Hồn Thí Thiên rất tốt với ta, ta rất tin tưởng y.
Thương Minh từ tốn nói:
- Lúc y cứu ngươi, đã giết sạch toàn bộ người ở hoa lâu.
Uyển Nhiên cảm giác mình nghe lầm:
- Chưởng viện, làm sao có thể, đừng nói đùa.


- Uyển Nhiên, quả thật như thế, hiện tại hoa lâu biến thành phế tích, bên trong hơn bảy mươi người toàn bộ hóa thành tro bụi.
- Vậy cũng không thể chứng minh là do Hồn Thí Thiên làm.
Cảm xúc của Uyển Nhiên trở nên kích động lên, Hồn Thí Thiên đã nói, là người ở hoa lâu thả mình.


- Uyển Nhiên, ngươi không nên kích động, hôm nay ta tới, cũng là vì làm rõ ràng chuyện này, Hồn Thí Thiên đâu?
- Y đã ra ngoài từ sớm, nói đi làm việc, tối nay trở về.
Uyển Nhiên cắn chặt môi, tuyệt đối sẽ không tin tưởng tên chưởng viện này, Hồn Thí Thiên sẽ không lừa gạt mình.


Lúc này, người áo đen vừa ra cửa lần nữa trở về, ở bên tai Thương Minh nói nhỏ vài tiếng.
- Biết, ở bên cạnh trông coi.
Thương Minh âm u nói ra.
Hôm nay vận khí rất tốt, rốt cục đã tìm được!


Vừa rồi thuộc hạ trong sơn động phát hiện quần áo hài nhi, rất nhiều... xem ra tên Hồn Thí Thiên này chính là hung thủ!
Thế nhưng nghe Uyển Nhiên trước mắt nói, Hồn Thí Thiên kia tựa hồ là một người tốt.


Trong lòng Thương Minh cười lạnh, loại người này còn có lương tâm gì, đoán chừng là đang gạt cô gái này, mà cô gái này lại tin tưởng không nghi ngờ.
- Chưởng viện, Hồn Thí Thiên thật không phải là người xấu, ngươi nhất định hiểu lầm rồi.
Uyển Nhiên kiên định nói ra.


Thương Minh vỗ vỗ mu bàn tay Uyển Nhiên:
- Hài tử, chúng ta vẫn nên chờ y trở về, rồi mới xác nhận tình huống được không?
- Được, nhưng ngươi không thể uy hϊế͙p͙, phải nói đúng sự thật.
- Được, ta đáp ứng ngươi.
Uyển Nhiên nhẹ gật đầu, trong lòng càng căng thẳng hơn.


Mà lúc này Hồn Thí Thiên đang đang nhanh chóng chạy về, bởi vì bản thân bị trọng thương, tốc độ chịu ảnh hưởng.
Nghĩ thầm... xem ra đêm nay không thể bồi Uyển Nhiên đi xem đèn.
Uyển Nhiên sẽ không thất vọng đi.


Trên đường, Hồn Thí Thiên lấy một bộ quần áo mặc vào, còn là loại màu đen kia, không muốn để cho Uyển Nhiên nhìn thấy vết thương trên người mình.
Vừa nghĩ tới Ngân Sắc Nam Nhân kia, trong lòng Hồn Thí Thiên liền rất nặng nề.
Ngân Sắc Nam Nhân đến cùng là ai?!


Làm sao lại mạnh như vậy, mình đã là Kiếm Đế, hắn chỉ đánh một quyền, mình cứ như vậy...
Nếu như một quyền này đánh trúng mình, như vậy hạ tràng có thể nghĩ.
Quá mạnh!
Thái Kinh từ lúc nào xuất hiện nhân vật cường hãn như thế?


Bất quá vừa nghĩ tới Thánh Nhân, Hồn Thí Thiên càng nặng nề hơn, Thánh Nhân dùng danh dự phát thệ, Hồn Thí Thiên không thể không tin.
Chẳng lẽ mình thật sự nhầm đối tượng báo thù rồi sao, Cửu Cung Các không phải do Thánh Nhân phái người diệt?
Như vậy là ai?


Hình như Cửu Cung Các cũng không có kẻ địch thâm cừu đại hận gì, không đến mức diệt môn.
Mang theo nghi hoặc thật sâu, Hồn Thí Thiên dùng hết tốc lực tiến về phía trước.
Sau một hồi lâu, Hồn Thí Thiên đã nhìn thấy ngôi nhà gỗ quen thuộc, hạ xuống cách đó không xa.


Nhưng mà vừa mới hạ xuống, Hồn Thí Thiên cảm nhận được có thứ gì đó, ánh mắt trở nên trở nên nặng nề.
Bởi vì thời điểm y hạ xuống, liền cảm giác được rất nhiều khí tức...
Người nào?
Uyển Nhiên!
Uyển Nhiên gặp nguy hiểm!


Đọc truyện chữ Full