Trần Thiên Minh nhìn thấy công phu của sư huynh Tiêu Trữ như vậy cũng ngây ngốc, nói thật hắn cũng không biết mình có đủ nội lực để làm cho đôi đũa thành mảnh vụn như vậy hay không.
"Sư huynh, anh thật giỏi!"
Tiểu Trữ nhìn sư huynh của nàng mà cười ngọt ngào, làm cho Trần Thiên Minh nhìn ngây ngốc. ĐM, tại sao cho tới bây giờ mình chưa từng thấy nàng cười với mình như vậy.
"Tiểu Trữ, không sao, không phải sợ, có Thái Đông Phong anh ở đây, không ai có thể khi dễ em"
Thái Đông Phong chính là sư huynh Tiểu Trữ vỗ ngực thâm tình nhìn Tiểu Trữ nói.
"Sư huynh, anh đối với em thật tốt"
Gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Tiểu Trữ nhìn như Thái Tiểu Phong, hơi hồng lên, thẹn thùng cúi đầu.
"Tiểu Trữ, vị này là…?"
Trữ mẫu bên cạnh nhìn thấy, hướng con gái của mình hỏi.
"Mẹ, đây là sư huynh ở trường học của con, con năm nhất, anh ấy năm thứ tư,chúng con quen nhau trong một buổi hoạt động ở trường học"
Tiểu Trữ thẹn thùng nói với mẹ.
"Ồ, là sư huynh ở trường học của con, cháu trai, hiện nay cháu ở đâu?"
Trữ mẫu nhìn Thái Đông Phong, dường như đang muốn thăm dò điều gì.
"Thưa dì, nhà của cháu ở trong thành phố, bây giờ trong thành phố cháu có một công ty"
Thái Đông Phong nhìn Trữ mẫu mỉm cười, hơi cúi người, từ tốn nói.
"Nói như vậy, cháu bây giờ chính mình là một ông chủ"
Trữ mẫu nghe thấy Thái Đông Phong trả lời như vậy cực kì cao hứng, xem ra người con gái mình lựa chọn không tồi. Thân thể cao lớn đẹp trai, lại có tiền, có tinh thần trọng nghĩa. Người như vậy thì làm sao có thể có khuyết điểm nào đây?
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Tiểu Trữ nghe mụ mụ mình giống như đang tra hỏi hộ khẩu thường trú, trong lòng giận dỗi, lên tiếng nhắc nhở mẹ mình.
"Ha ha, đúng là mẹ hỏi hơi nhiều, không có gì đâu. Tiểu Trữ, không phải con phải đến trường sao? Con để cho sư huynh của con tiễn một đoạn đường đi"
Bây giờ Trữ mẫu xem Thái Đông Phong như là con rể của mình, điều này làm cho Trần Thiên Minh bên cạnh càng lúc càng tức giận.
"ĐM, cái gì mà công ty trong thành phố, cái gì mà sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu, có thể làm nên điều gì chứ. Xem ra công ty kia chỉ là một công ty nhỏ mà thôi"
Trần Thiên Minh càng nhìn Thái Đông Phong càng thấy không vừa mắt, mà nguyên nhân không vừa mắt này là bởi vì Thái Đông Phong này lại còn bảnh trai hơn so với hắn.
"Dì, sau này dì gọi cháu là Phong là được, Tiểu Trữ em muốn trở lại trường học sao? Thật khéo, anh cũng muốn về thăm trường một lúc, em lên xe anh cùng đi nhé!"
"Cháu có xe?"
Trữ mẫu hai con mắt mở to, trong lòng càng lúc càng cao hứng.
"Mẹ, cha của sư huynh con hình như là một quan chức thành phố, anh ấy từ trường học về nhà, trong nhà liền có xe tới đón anh ấy"
Tiểu Trữ nhỏ giọng nói vào tai mẹ nàng.
Mặc dù thanh âm của Tiểu Trữ rất nhỏ, nhưng Trần Thiên Minh từ sau khi học Hương Ba Công, thính lực của hắn vô cùng tốt, đem lời nói của Tiểu Trữ nghe được rất rõ ràng. Đặc biệt Trần Thiên Minh còn thấy được khoé miệng Thái Đông Phong hơi giật giật, tựa cười mà không phải cười, điều này làm cho Trần Thiên Minh không thể không nghi ngờ Thái Đông Phong cũng là một người luyện nội công, những lời Tiểu Trữ vừa nói hắn đều nghe thấy hết.
"Thật ư? Tốt lắm, nhanh, nhanh, cùng Phong ngồi vào xe đi!"
Trữ mẫu vừa nói vừa kéo Tiểu Trữ đi ra ngoài, nàng muốn nhìn xem chiếc xe của Thái Đông Phong như thế nào.
Trần Thiên Minh trong lòng máy động, hắn cũng muốn nhìn xem Thái Đông Phong dùng cái loại xe cũ nát nào,
"Là Mercedes – Benz"
Trần Thiên Minh ngây ngốc, không thể ngờ rằng Thái Đông Phong lại sở hữu một chiếc xe có danh tiếng, nói như vậy, thân phận hắn cũng không phải bình thường, không phải là bản lãnh của hắn, mà vì hắn có hậu thuẫn.
Nhìn Tiểu Trữ ngồi xe Thái Đông Phong biến mất, cuối cùng Trần Thiên Minh cũng chán nản đứng dậy. Thái Đông Phong này cao lớn đẹp trai, lại có tiền,Tiểu Trữ cùng mẹ của nàng dường như đều có hảo cảm với hắn. Xem ra, việc mình muốn theo đuổi Tiểu Trữ so với lên trời còn khó khăn hơn.
Ôi, số mình làm sao như vậy, Tiểu Trữ ghét mình, Hà Đào cùng Lưu Mỹ Cầm lại không để ý tới mình. May mắn là mình còn có Yến tỷ luôn ở bên mình. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Thiên Minh thoải mái hơn một chút.
"Ông chủ, đây là lão đại Thiên Tinh bang Thiên Tinh đại ca"
Tóc Xù chỉ vào một đại hán to lớn trước mắt giới thiệu với Diệp Đại Vĩ.
"Thiên Tinh lão đại chào ngài!"
Diệp Đại Vĩ bắt tay Thiên Tinh.
"Ông chủ Diệp, chào ông"
Thiên Tinh dùng sức nắm lấy tay Diệp Đại vĩ, lớn tiếng nói.
"Tốt, tốt…ôi chao, đau, đau"
Vừa bắt tay Diệp Đại Vĩ không có cảm giác gì, nhưng Thiên Tinh đột nhiên bóp mạnh tay, hắn chỉ cảm thấy hai tay của mình giống như bị kìm sắt kẹp chặt.
"Ha ha"
Thiên Tinh cười lớn một tiếng, sau đó buông tay mình ra.
"Thiên Tinh lão đại, công phu thật tốt!"
Diệp Đại Vĩ nhìn Thiên Tinh vừa cười vừa nói.
"Đâu có, đâu có"
Thiên Tinh thấy động tác vừa rồi của mình đã có tác dụng, liền phất phất tay sau đó ngồi xuống.
Diệp Đại Vĩ cũng xấu hổ ngồi xuống, sau đó nhướng nháy mắt với Tóc Xù một cái.
Tóc Xù thấy ông chủ nhìn mình ra hiệu, vội vàng đi tới bên người Thiên Tinh lão đại, khom lưng nói với Thiên Tinh lão đại:
"Thiên Tinh lão đại ông chủ chúng tôi muốn nhờ ngài giúp một việc nhỏ"
Nói xong, lấy ra một bức ảnh.
"Ai vậy, có lai lịch như thế nào?"
Thiên Tinh liếc qua bức ảnh một cái, sau đó cầm chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm.
"Đây là một giáo viên, tên là Trần Thiên Minh, là tử địch của ông chủ chúng tôi"
.
"Đơn giản vậy thôi sao?"
Thiên Tinh để chén trà vào chỗ cũ.
"Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi"
Tóc Xù nói.
"Con mẹ mày, Tóc Xù, mày dám lừa tao. Lão tử không phải là một tên lưu manh mới vào nghề. Nếu là một giáo viên bình thường, bọn mày có thể tự mình động thủ được, còn phải mời chúng tao sao?"
Thiên Tinh liền mở miệng mắng Tóc Xù.
"Là, là…"
Tóc Xù bị lão hồ ly Thiên Tinh này mắng không nói được lời nào.
Diệp Đại Vĩ thấy không lừa được Thiên Tinh, đành phải nói:
"Thiên Tinh lão đại, tôi cũng nói không nói dối ngày, Trần Thiên Minh bề ngoài là một thầy giáo nhưng trên thực tế hắn là ông chủ của khách sạn Không Thiên, hơn nữa tệ hơn là hắn có học qua võ công, bọn người Tóc Xù không phải là đối thủ của hắn"
.
"Ồ, thì ra là như vậy"
Thiên Tinh gật đầu, nhìn bức ảnh của Trần Thiên Minh có vẻ hứng thú. Bức ảnh này Diệp Đại Vĩ có được từ Lý hiệu trưởng.
"Thiên Tinh lão đại, thế nào?"
Tóc Xù nhìn Thiên Tinh cười nói.
"Các ngươi ra giá bao nhiêu?"
Thiên Tinh híp hai con mắt của mình nhìn Diệp Đại Vĩ. Bây giờ trong mắt hắn Diệp Đại Vĩ giống như một miếng thịt heo để hắn tuỳ ý tùng xẻo.
"Hai mươi vạn"
Diệp Đại Vĩ khẽ cắn răng nói. Giá tiền này là Diệp Đại Vĩ bảo Tóc Xù ra ngoài thăm dò, bây tại muốn lấy mạng một người, giá thị trường là hai mươi vạn, cho nên hắn cũng đưa ra giá này.Mẹ kiếp, vốn nghĩ rằng bọn Tóc Xù có thể thu thập được Trần Thiên Minh, ai mà ngờ được, bọn chúng lại quá vô dụng.
"Ha ha!"
Thiên Tinh lắc đầu cười lớn.
Tóc Xù cũng cùng cười để lấy lòng Thiên Tinh.
"Ông chủ Diệp,cõ lẽ ngài cũng quá keo kiệt rồi?"
Thiên Tinh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
"Người bình thường,ngài trả hai mươi vạn, tôi không có ý kiến. Nhưng bây giờ, Trần Thiên Minh này vừa là ông chủ của khách sạn Không Thiên, vừa có võ công, đây là một cục xương khó gặm, không dễ trêu vào"
.
"Vậy, vậy thì năm mươi vạn!"
Diệp Đại Vĩ nghe lời Thiên Tinh vừa nói xong cũng có đạo lý, vì vậy hắn cắn răng đem gia tiền tăng thêm, chỉ cần có thể giết chết Trần Thiên Minh, tốn tiền thì tốn tiền.
"Một trăm vạn, không có giá thứ hai"
Thiên Tinh lại nâng chén trà bên cạnh, chậm rãi uống một ngụm.
"Cái gì, một trăm vạn?"
Diệp Đại Vĩ nhảy dựng lên, kinh hoàng thốt lên.
"Ông chủ Diệp, ngài cảm thấy không đáng giá sao?"
Thiên Tinh nhìn Diệp Đại Vĩ, âm thanh trầm trầm nói.
"Đúng vậy,dường như giá hơi cao"
Diệp Đại Vĩ bị ánh mắt nóng rực của Thiên Tinh nhìn, cảm thấy cả người không được thoải mái.
"Ông chủ Diệp, mặt khác, nếu có người xuất ra một trăm vạn để mua tính mạng của ngài thì ngài có cảm giác như thế nào? Hơn nữa, ngài không có võ công nhưng Trần Thiên Minh kia lại có"
.
"Điều này, điều này…"
Tên Thiên Tinh nói vớ vẩn gì vậy, mình chỉ có giá một trăm vạn thôi sao? Mình phải hơn thế ngàn vạn lần ấy chứ.
"Có phải ngài cảm thấy giá trị của mình không chỉ hơn ngàn vạn lần như thế?"
Thiên Tinh tiếp tục nói.
"Điều này, đúng vậy."
Diệp Đại Vĩ hơi giật mình, không ngờ Thiên Tinh có thể nhìn thấu tâm can hắn.
"Chính là ông chủ của Không Thiên khách sạn, ngài nói xem giá trị của hắn ra sao? Chùng tôi giết chết một người, còn có rất nhiều cái ở phía sau phải xử lý. Hơn nữa, Trần Thiên Minh có võ công, điều này làm cho hành động của chúng tôi thêm phần khó khăn"
Thiên Tinh đem việc giết người nói ra như là một công việc rất bề bộn và nhiều vấn đề cần xử lý.
"Điều này, tôi, tôi chưa nghĩ tới."
Diệp Đại Vĩ đột nhiên nghĩ lại nói. Một trăm vạn này không phải là con số nhỏ, cho nên hắn muốn suy nghĩ cho tốt một chút.
"Vậy ông chủ Diệp cứ suy nghĩ cho rõ ràng đi, nhưng ngài tốt nhất là nhanh lên một chút. Bởi vì nếu như tử địch của ngài tìm được ta nói muốn giết chết ngài, có thể ta chỉ đòi hắn bảy mươi hoặc tám mươi vạn thôi. Dù sao ngài cũng không biết võ công. Ha ha!"
Thiên Tinh nói xong liền cười lớn.
Tóc Xù thấy Thiên Tinh muốn trở mặt, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Đại Vĩ nhỏ giọng nói:
"Ông chủ, Thiên Tinh lão đại là một kẻ lòng dạ độc ác, chúng ta không thể đắc tội, nếu như cuộc đàm phán này không thành, sau này chắc chắn chúng ta sẽ gặp phiền toái"
.
"Vậy, được rồi, Thiên Tinh lão đại, ta đáp ứng"
Cuối cùng Diệp Đại Vĩ ngẩng đầu lên nói với Thiên Tinh.
"Việc này cũng đúng thôi, dựa theo quy củ cũ, trong vòng ba ngày ngài đem một trăm vạn gửi tới cho chúng tôi, như vậy sự tình kia sẽ để chúng tôi xử lý. Trong một tháng, ngài sẽ thấy tử địch của ngài bỏ mạng"
Thiên Tinh cao hứng nói.
"Chắc chắn sẽ thành công chứ?"
Diệp Đại Vĩ suy nghĩ nếu không thành công, tiền kia có thể đòi về hay không đây?
"Đương nhiên,cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng thất thủ"
Thiên Tinh ném cho Điệp Đại Vĩ một cái nhìn xem thường.
"Đúng vậy, đúng vậy, Thiên Tinh lão đại xuất thủ, chúng ta yên tâm"
Tóc Xù ở bên cạnh vội vàng giảng hoà.
"Ông chủ Diệp, nghe nói KTV này của ngài có mấy tiểu thư không tồi?"
Thiên Tinh thấy mọi việc đã xong, bắt đầu cười ɖâʍ nói.
"Đúng thế, đúng thế, chỉ cần Thiên Tinh lão đại có hứng, hôn nay ngài muốn ở nơi này của chúng tôi chơi đùa như thế nào thì sẽ chơi như vậy?"
Diệp Đại Vĩ quay đầu qua Tóc Xù nói:
"Nhanh lên, gọi số 03"
.
"Ông chủ, các ngài khoẻ chứ"
Số 03 đầy đặn bước vào.
"Không tồi, không tồi, thật là nở nang"
Thiên Tinh một bên nắn bóp song phong lớn của 03 một bên nói.
"Ông chủ Diệp, gọi thêm một người cho tôi, tôi thích chơi 3P"
Thiên Tinh lão đại vừa nói vừa cởi áo 03, một đôi tuyết lê khổng lồ lộ ra. Bên cạnh Tóc Xù nhìn thấy nuốt nước bọt ừng ực.
"Mẹ kiếp, nhanh đi, không nghe Thiên Tinh lão đại nói gì sao? Tiếp tục gọi 08 vào đây"
Diệp Đại Vĩ tức giận mắng Tóc Xù, sau đó hắn cũng đi ra ngoài. Xem ra, Thiên Tinh lão đại này thích có người bên cạnh lúc tiết dục. Nhưng mà, hắn lại không quen nhìn người khác làm việc.
Nhớ tới Thiên Tinh nói về 3P, Diệp Đại Vĩ lại tức giận. Mẹ kiếp, đều là Trần Thiên Minh làm hại, hại mình không thể cùng Hà Đào, Lưu Mỹ Cầm hai người các nàng thưởng thức 3P.
"Trần Thiên Minh, mày chờ đi gặp Diêm Vương đi!"
Diệp Đại Vĩ cười âm hiểm.