An Khang châu, Học Viện Vô Hư.
Mọi người trở lại học viện liền chuẩn bị nghỉ ngơi, hôm nay rất mệt, mặc dù buổi biểu diễn bị đánh gãy, nhưng vẫn có hiệu quả, xem như hoàn thành nhiệm vụ, không có làm mất mặt phụ mẫu.
Hôm nay thu hoạch lớn nhất của Dạ Côn chính là rửa sạch oan khuất cho Ký châu trưởng, lần này Ký châu trưởng có thể an nghỉ rồi.
Nhưng sứ thần chết, cảm giác đây là đang dấy lên phân tranh giữa Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc, phụ mẫu đều đang ở Hạ Đô.
Một khi bùng nổ chiến sự, phụ mẫu có thể gặp nguy hiểm hay không?
Mặc dù cha cùng mẫu thân rất lợi hại, nhưng Dạ Côn vẫn vô cùng lo lắng, ai biết kẻ địch sẽ chơi âm mưu quỷ kế gì, nếu như cha cùng mẫu thân chủ quan, hậu quả sẽ không lường được.
Rốt cuộc là ai?
Dạ Côn một chút đầu mối cũng không có.
- Phu quân, làm sao vậy? Còn đang suy nghĩ cái chết của tên sứ thần kia sao?
Nhan Mộ Nhi tựa ở bên cạnh Dạ Côn lo lắng hỏi.
Dạ Côn không có phủ nhận, nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, hiện tại một chút manh mối cũng không có, các nàng cảm thấy ai đáng nghi nhất?
Diệp Ly đang nghĩ đến chuyện của phụ thân, căn bản không có nghe Dạ Côn đang nói gì, so sánh với những chuyện khác, chuyện này mới là quan trọng nhất.
Nhan Mộ Nhi khẽ thở dài một tiếng:
- Phu quân, hung thủ hết sức xảo quyệt, không có để lại một chút manh mối, chúng ta chỉ có thể chờ đợi... chờ hung thủ lần sau gây án.
- Lần sau? Mộ Nhi, lần sau cũng chưa chắc có thể tìm ra được? Nào biết lần sau sẽ phát sinh ở trên người ai?
Nhan Mộ Nhi thở dài, chủ yếu là muốn khuyên phu quân đừng nghĩ nhiều như vậy.
- Ly Nhi?
Thấy Diệp Ly một mực không nói gì, Dạ Côn lên tiếng kêu.
Diệp Ly ngốc ngốc, không có trả lời.
- Ly Nhi, nàng đang nghĩ gì?
Dạ Côn nhéo nhéo vành tai Diệp Ly, tò mò hỏi.
Diệp Ly kịp phản ứng:
- A, không có gì.
- Mấy ngày nay nàng rất lạ, có phải là có tâm sự gì hay không, sẽ không phải bởi vì chuyện của Lưu Nhi chứ.
Dạ Côn rất buồn bực, sao ngươi lại muốn cứng rắn nhét muội muội cho phu quân mình thế.
Diệp Ly lắc đầu, lập tức lại gật đầu một cái, đều không biết mình đang làm gì.
Dạ Côn cũng hồ đồ rồi, đưa tay sờ trán Diệp Ly, không phải là bị bệnh đấy chứ.
Nhìn thê tử như thế, Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Ly Nhi, nếu như nàng kiên trì, phu quân sẽ chiều theo ý của nàng, dù sao đều là người một nhà, mặc dù trong lòng phu quân có khúc mắc, nhưng sẽ cố khắc phục.
Ông trời ơi, Côn ca thật quá ngưu bức, cưới muội muội của thê tử, trong lòng thế mà còn có khúc mắc, sẽ nói vượt qua khúc mắc, ưu tú đến tận trời rồi.
- Tỷ tỷ cũng vì lo lắng cho phu quân.
Nhan Mộ Nhi cũng không thèm để ý chuyện như vậy.
Diệp Ly im lặng, ta không phải nghĩ tới chuyện kia có được không, lại nói, Lưu Nhi đã đáp ứng mình lừa gạt phụ thân rồi.
- Phu quân, chuyện của Lưu Nhi vẫn để cho muội ấy quyết định đi, mặc dù ta là tỷ tỷ, nhưng cũng chỉ là đề nghị mà thôi.
- Vậy có muốn ta đi nói với Lưu Nhi hay không? Miễn cho nàng cả ngày hốt hoảng, vi phu thấy cũng đau lòng.
Phu quân đi nói, muội muội nhất định sẽ không đáp ứng, đến lúc đó còn đánh xuống danh hiệu lưu manh hoa tâm, nếu như muội muội tức giận, không đáp ứng mình thì biết làm sao bây giờ?
- Phu quân, hay là cứ để tự nhiên đi, sau này hãy nói?
Diệp Ly cảm thấy hiện tại phải kéo, kéo được muội muội mới thôi.
- Như vậy sao được, ta cùng Lưu Nhi một ngày không thành, nàng liền ngây ngốc như thế, Ly Nhi, chuyện này nàng không cần quản, cứ để phu quân giải quyết nhé?
Dạ Côn cẩn thận nói ra.
Đầu óc Diệp Ly đã muốn nứt ra:
- Tùy tiện, ta muốn ngủ, mệt mỏi quá.
Nói xong liền dựa vào trong khuỷu tay Dạ Côn ngủ thiếp đi.
Thê tử đã nói như vậy, Dạ Côn định ngày mai đi tìm Lưu Nhi nói chuyện, nếu như nguyện ý, liền tổ chức một cái hôn lễ đơn giản, xem như cưới vào cửa.
- Mộ Nhi, ngủ đi, hôm nay nhất định là mệt rồi phải không.
- Ta cũng không mệt lắm, các ngươi mới vất vả rồi, phu quân, có muốn ăn chút gì không?
- Không cần, ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, cửu hoàng tử kia còn muốn mời ta ăn cơm.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, cũng không biết cửu hoàng tử muốn nới với mình chuyện gì.
- Phu quân có mang Mộ Nhi đi theo không?
- Một mình ta đi là được.
Dạ Côn thì thào nói ra, một tay ôm một người, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Về sau nếu tăng thêm Diệp Lưu, đều không ôm được nhiều như vậy.
Bất quá đây đều là vì hoàn thành tâm nguyện của thê tử, mình ăn chút thiệt thòi cũng không sao cả.
Sáng sớm, hôm nay An Khang châu thế mà có tuyết rơi... chuyện này khiến đám hài tử ở An Khang châu vô cùng hưng phấn.
Trên đường đều là tiếng cười sung sướng của hài tử.
Tuyết rơi rồi... tuyết rơi rồi...
Ở bên trong Học Viện Vô Hư, mọi người ăn đồ ăn sáng, nhìn tuyết bay phía ngoài, cũng có một phong vị khác.
- Oa, thật đẹp nha.
Tử Yên nhìn tuyết bay thì thào nói ra.
Trưởng Tôn Nhị khẽ cười nói:
- Đúng vậy, Thái Kinh rất ít khi có tuyết rơi, không ngờ năm nay lại có.
- Tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa, điềm tốt đấy.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Nguyên Chẩn lập tức vuốt mông ngựa:
- Côn ca nói rất đúng, là mẫu mực của chúng ta.
Đột nhiên, Dạ Côn nghe thấy bên ngoài loáng thoáng vang lên ngân sắc nam nhân.
Nhất định là dân chúng đang hoan hô Ngân Sắc Nam Nhân.
Tên gia hỏa này thế mà còn có mặt mũi ra tới... tự tin ở đâu ra, hôm qua ta đã đổi trang bị.
Hiện tại ngươi hẳn chưa đổi trang bị đi, Côn ca ta muốn vạch trần diện mạo xấu xí của ngươi!
- Đi ra xem một chút.
Dạ Côn buông bát xuống, hướng phía cửa chính đi đến.
Dạ Tần nhìn bóng lưng đại ca thì thào nói ra:
- Hình như đại ca có thành kiến với tên Ngân Sắc Nam Nhân kia.
- Tại sao ta cảm thấy, Côn ca vừa nghe đến cái tên Ngân Sắc Nam Nhân, ánh mắt liền có điểm quái dị?
Nguyên Chẩn lẩm bẩm một tiếng.
Phong Điền vỗ tay lớn một cái:
- Ta biết rồi, chẳng lẽ Côn ca mê luyến Ngân Sắc Nam Nhân, cho nên mới vội vội vàng vàng đi ra ngoài gặp mặt?
Lời này của Phong Điền xem như đề tỉnh mọi người, hiện tại Côn ca vẫn là bệnh nhân.
Mà lúc này Dạ Côn đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy bên tay phải có một đoàn người chậm rãi đi tới, Ngân Sắc Nam Nhân đều sắp bị chôn ở bên trong.
Dạ Côn hai tay ôm ngực, tên giả mạo!
Theo đội ngũ đến gần, Dạ Côn nhìn thấy Ngân Sắc Nam Nhân bên trong, mà Ngân Sắc Nam Nhân cũng nhìn thấy Dạ Côn, vẫy vẫy tay:
- Dạ viện trưởng.
Lúc này Dạ viện trưởng rất không bình tĩnh, không ngờ Ngân Sắc Nam Nhân cũng đổi trang bị!
Thậm chí còn sao chép mình! Tương tự đến 99%!
Hôm qua đến bây giờ, mới bốn canh giờ!
Bốn canh giờ, y làm sao có thể tạo ra được bộ khôi giáp này, quả thật giống như đúc, không có bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Hôm nay "Ngân Sắc Nam Nhân" đã muốn thổ huyết, bộ khôi giáp mới này đã hao tốn không ít tích xúc của y
Bộ khôi giáp này sinh động như thật, căn bản không nhìn ra, đúng là tiền nào của nấy....
- Ngân Sắc Nam Nhân, tạo hình này rất đẹp trai đó.
Dạ Côn đi tới phía trước, trầm giọng nói ra.