Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, nhìn hai người trầm giọng nói ra:
- Chúng ta vẫn nên nghĩ đến kết quả xấu nhất đi, cũng có thể chuẩn bị sẵn sàn.
Đồng Văn Sơn cùng Du Bỉnh sửng sốt một chút, xem ra Thánh Nhân đã làm tốt dự tính xấu nhất.
Dự tính xấu nhất chính là, cục diện bình tĩnh hiện tại bị đánh vỡ.
Du Bỉnh trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, nếu như Ngũ Nhạc mượn cơ hội này động binh, vậy nhất định không có chút phần thắng.
- Hữu tướng cớ gì nói ra lời ấy?
- Thánh Nhân, Thái Kinh được trời cao phù hộ, xung quanh đều có dãy núi trùng điệp, đại quân căn bản không thể tiến vào, quan khẩu duy nhất là Hạ Đô, mà Hạ Đô có Dạ Minh trông coi, còn có Dạ lão đại, căn bản không cần lo lắng, cho dù tới, đó cũng là có đi không về.
Lời nói của Du Bỉnh cũng không khiến Trưởng Tôn Ngự lay động, căn bản không có chút vui vẻ.
Ở trong lòng Trưởng Tôn Ngự, nói như vậy có khác gì không nói đâu.
Tả Tướng chắp tay nói ra:
- Hữu tướng nói thế cũng rất đúng, nhưng chúng ta cũng không thể khinh địch, nếu như Ngũ Nhạc liên hợp thế lực xung quanh Thái Kinh, đối với chúng ta sẽ rất bất lợi, Hạ Đô do Dạ gia trông coi quả thật có thể yên tâm, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị hậu thủ, như thế mới có thể không có sơ hở nào.
Trưởng Tôn Ngự hít một hơi thật sâu:
- Những năm gần đây, Thái Kinh ta đang tiến bộ, Ngũ Nhạc cùng thế lực xung quanh cũng tiến bộ, đã không thể dùng sức chiến đấu trước kia phán đoán thực lực hiện tại, nếu có chiến hỏa, tuyệt đối không thể để cho chiến hỏa lan khỏi Hạ Đô!
- Thánh Nhân vạn phúc, thương cảm vạn dân, chính là phúc của Thái Kinh ta.
Đồng Văn Sơn lập tức ra một chiêu vuốt mông ngựa, cũng không nhìn tới Hữu Tướng, công phu nịnh hót của ngươi không được, không canh chuẩn thời gian, liền sẽ đập vào chân Thánh Nhân.
- Xem ra phải nói Dạ gia chuẩn bị sẵn sàng.
Trưởng Tôn Ngự thở dài một hơi, Dạ gia là chủ lực Thái Kinh, đây là lúc phải dùng đến bọn họ.
- Thánh Nhân nói cực phải.
Nhưng vào lúc này, Tào công công cong người đi đến, trong tay cầm thư tín:
- Tham kiến Thánh Nhân, Thánh Nhân vạn phúc, Thái Kinh vừa mới truyền đến tin tức.
Du Bỉnh tiếp nhận thư tín, quay người đưa cho Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Ngự mở thư tín ra, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nhạt:
- Lần này chưởng viện vất vả, tự mình bắt sống hung thủ vụ án hài nhi mất tích, tốt! Thái Kinh ta đang cần một chuyện tới ổn định dân tâm.
- Thông tri một chút đi, ngày mai trở lại Thái Kinh, nhớ thông tri Dạ Côn.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Tào công công nói ra.
- Vâng, Thánh Nhân, lão nô cáo lui.
Tả Tướng cùng Hữu Tướng kỳ thật không rõ, Dạ Côn ở An Khang châu rất tốt, tại sao phải đưa hắn đến Thái Kinh.
Dạ Côn cũng không phải người bình thường, không thể khiến hắn có loại cảm giác cầm tù được, thậm chí còn có thể khiến cho vợ chồng Dạ Minh hiểu lầm.
Loại chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi, không thể nói ra được.
- Ứng cử viên Thái Tử, các ngươi cảm thấy ai phù hợp?
Trưởng Tôn Ngự buông phong thư trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi.
Đồng Văn Sơn dẫn đầu nói:
- Thánh Nhân, tam hoàng tử thông minh hơn người, là nhân tài trị quốc.
- Thánh Nhân, cửu hoàng tử thực lực siêu quần, tâm tư kín đáo, có thể gánh lấy trách nhiệm này.
Du Bỉnh chắp tay nói ra.
Xem ra trong lòng hai người đều có chỗ đứng của mình.
Trưởng Tôn Ngự dĩ nhiên biết kết quả như thế:
- Đêm hôm qua, lão cửu mở tiệc chiêu đãi Dạ Côn.
Du Bỉnh nghe xong giật mình, chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, cửu hoàng tử cùng Dạ Côn quen biết ở trên phi thuyền, cùng nhau ăn cơm không có gì lạ cả.
- Cửu hoàng tử cũng có chút nóng lòng, hiện tại Dạ Côn là người như thế nào vẫn không biết, hành động lỗ mãng như thế, vẫn là quá vọng động rồi.
Đồng Văn Sơn nắm lấy cơ hội, lập tức đánh trả.
- Tả Tướng, ngươi gấp gáp như vậy sao?
Du Bỉnh quay đầu trầm giọng nói ra.
Đồng Văn Sơn từ tốn nói:
- Hữu tướng có ý tứ gì? Gấp cái gì? Ta nghe không hiểu.
- Ở trước mặt Thánh Nhân còn giả vờ cái gì.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói:
- Được rồi, đừng tranh cãi, đây không phải cái chợ, còn ra thể thống gì.
- Thần... liều lĩnh, lỗ mãng, xin Thánh Nhân thứ tội...
Hai người chắp tay nói ra.
Kỳ thật Trưởng Tôn Ngự cũng không có ý trách cứ Trưởng Tôn Thản gặp Dạ Côn, tương phản... đây là một loại tin tức Trưởng Tôn Thản truyền lại.
Y có thể gọi động Dạ Côn!
Cho nên Trưởng Tôn Ngự mới tính chuyện này vào.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền không đi mời Dạ Côn, đó là tránh hiềm nghi.
Thế nhưng y không hiểu ý của phụ hoàng, chuyện này căn bản không cần tránh hiềm nghi, dù sao đây không phải chuyện bình thường.
- Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị đi, chờ thi thể sứ thần về nước, xem thử Ngũ Nhạc bên kia có phản ứng gì.
- Vâng, thần cáo lui.
Lúc này bên trong Học Viện Vô Hư, Tào công công cũng tới hạ đạt ý chỉ.
Thế mà ngày mai sẽ phải đi, cũng quá nhanh đi.
Liệt Cốt còn chưa biết thế lực phân bố ở Thái Kinh, cho nên phải hỏi Diệp Ly một chút:
- A Ly, Thái Kinh Thánh Nhân rất lợi hại sao?
- Không biết, nhưng có thể lên làm Thánh Nhân, thực lực nhất định bất phàm, nhưng cũng không thể nhấc lên gơn sóng gì.
- Vậy tại sao Dạ Côn phải nghe lời?
Liệt Cốt nhỏ giọng hỏi, chuyện này nếu như đặt ở chỗ lão tôn thượng, tên Thánh Nhân này làm sao chết cũng không biết.
Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng:
- Liệt Cốt thúc, người không biết, ở Thái Kinh rất coi trọng danh vọng, phu quân cũng không có cách, không thể để cho Thánh Nhân nắm được cán.
- Danh vọng? Đáng tiền sao? Hay là có thể ăn?
Liệt Cốt từ tốn nói, cùng y nói danh vọng, còn không bằng nói mặt mũi.
- Tại Thái Kinh, danh vọng chính là sinh mệnh, tựa như hoàng thất, danh vọng đổ sụp, đều không cần người khác động thủ, hoàng thất tự nhiên sẽ suy bại.
- Có chút thú vị, ta hận không thể gọi lão tôn thượng tới chơi đùa.
- Liệt Cốt thúc ~
- Hì hì, nói đùa thôi.
Dạ Côn đặt chén trà xuống, trầm giọng nói ra:
- Không sai biệt lắm chính là như vậy, buổi tối hôm nay mọi người thu thập một chút, ngày mai liền theo Thánh Nhân đến Thái Kinh.
Kỳ thật Dạ Tần muốn hỏi, thế nhưng bên cạnh có công chúa tại, nếu như hỏi, phảng phất đang nói, phụ thân của ngươi sẽ hại chúng ta...
Nguyên Chẩn và Phong Điền có chút khác thường, nghe thấy đi Thái Kinh, thế mà không nịnh hót.
Thậm chí ở trên mặt bọn họ cũng không hề có biến hóa, quá khác thường.
Kỳ thật đối với Thái Kinh, Nguyên Chẩn và Phong Điền đều hướng tới, nhưng chỉ là hướng tới, cũng không tính đi.
An Khang châu tốt hơn nhiều, thế nhưng Côn ca muốn đi, vẫn là đi theo Côn ca lăn lộn thì hơn.
Nhìn Phi Tuyết quét rác bên ngoài, Dạ Côn đi tới.
- Dạ viện trưởng, có chuyện gì cần phân phó sao?
Phi Tuyết cung kính hỏi.