Dạ Côn cười khẽ một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt thê tử:
- Làm sao có thể.
- Đại ca, Liệt Cốt thúc nói buổi tối hôm nay đến Thái Kinh, dẫn chúng ta đi chơi.
Dạ Tần hướng phía Dạ Côn bên này phất tay.
Dạ Côn:......
Liệt Cốt:......
Tần ca, ngươi có cần phải huyên náo cho tất cả mọi người biết không...
Ngươi đến cùng là bành trướng đến cỡ nào, dù sao vợ ngươi cũng là công chúa, cho chút mặt mũi có được không.
Sau đó cũng không có chuyện gì phát sinh, Dạ Côn đi tới chỗ Trưởng Tôn Tuấn Hiền, Trưởng Tôn Thản chào hỏi.
Đương nhiên còn có Tả Tướng Hữu Tướng.
Dạ Côn cũng không biết, chẳng qua là nhẹ gật đầu.
Đoàn người rất nhanh bước vào lộ trình trở lại Thái Kinh, trên đường đi cũng không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Nếu quả thật có người tới giết Thánh Nhân, ít cũng phải là cao thủ cấp bậc Kiếm Đế.
Nhìn An Khang châu dần dần thu nhỏ, Dạ Côn có chút không bỏ.
Còn muốn bán danh ngạch đây, cách kiếm tiền nhanh siêu cấp nhanh, còn có Quan Thanh, chúng ta phối hợp rất tốt.
Không biết sau này còn có cơ hội hợp tác nữa hay không.
Còn có tên Ngân Sắc Nam Nhân kia, đều không có cơ hội vạch trần bộ mặt thật của ngươi, quá thất vọng.
Nhưng bất kể nói thế nào!
Thái Kinh!
Côn ca ta đến đây!
Các ngươi đã chuẩn bị kỹ chưa!!!
Chẳng qua là lộ trình có hơi lâu, trừ ngựa của mình và Thánh Nhân tương đối tốt, những người kia không được tốt cho lắm.
Nhưng Thánh Nhân không muốn đi nhanh, toàn bộ đội ngũ liền chậm lại, loại tốc độ này chẳng qua nhanh hơn phi thuyền một chút mà thôi.
Chỉ sợ không có mười ngày sẽ không đến được Thái Kinh.
Nhưng mà khiến cho người ta không nghĩ tới chính là...
Thánh Nhân thế mà vừa đi vừa nghỉ, tựa hồ không vội trở lại Thái Kinh.
Thánh Nhân hành động như vậy, khiến tất cả mọi người đều âm thầm suy đoán, là đang đợi người nào ư?
Không phải sao, chọn một chỗ bên cạnh hồ nước hạ xuống, thị vệ cũng bắt đầu dựng lều vải, đây là nghỉ ngơi sao? Đây rõ ràng là muốn nghỉ đến ngài mai.
Lề mà lề mề như thế, không có một tháng là không đến được Thái Kinh.
- Dễ chịu, ngồi đau cả mông rồi.
Nhan Mộ Nhi chống cái lưng mệt mỏi, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Sau khi rời khỏi An Khang châu, nhiệt độ không khí liền bắt đầu tăng trở lại, loại khí trời này vừa vặn, khiến cho tâm thần mọi người thanh thản.
Dạ Côn nhìn Thánh Nhân cách đó không xa, đang cùng Hữu Tướng Du Bỉnh trò chuyện, vẻ mặt hai người hình như không thích hợp, lộ ra có chút trầm nặng.
Mà Đồng Văn Sơn đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cũng rất nặng nề.
Dạ Côn dừng một chút:
- Đông Tứ, lấy cần câu đến, hôm nay chúng ta ăn cá kho.
- Có ngay thiếu gia.
Đông Tứ nhìn xung quanh một chút, kéo đứt một đầu rễ cây, buộc lên sợi tơ:
- Thiếu gia, đây.
- Hiệu suất rất cao đấy.
Dạ Côn bất đắc dĩ một tiếng.
Vừa mới chuẩn bị câu cá, đã nhìn thấy cá thế mà từ trong nước bay ra... sau đó bay lên trên bờ...
Dạ Côn nhìn về phía Diệp Lưu, phảng phất đang nói, ngươi như thế có gì thú vị không?
Căn bản không hiểu niềm vui thú của nam nhân, có ăn hay không không quan trọng, quan trọng là nháy mắt cá cắn câu kia, chính là loại thỏa mãn cùng cảm giác tự hào kia.
- Được rồi, không câu nữa, không thú vị gì hết.
Dạ Côn chẳng biết làm gì, hiện tại nhàn nhức cả trứng.
Diệp Ly cũng bắt đầu chuẩn bị giết cá...
Bóng đêm dần dần buông xuống, nhiệt độ lập tức giảm xuống, nhưng sau khi nhóm đống lửa lên, liền tương đối dễ chịu.
Nhìn tinh không, Dạ Côn nhẹ nhàng thở hắt ra, mấy năm này cảm giác mình trải qua không được tốt lắm.
Cũng đã chệch hướng dự tính ban đầu, nhớ năm đó... mục đích của mình chính là kết thúc liên thắng, thậm chí còn một lần suy nghĩ...
Thế nhưng hiện tại thì sao, sao có thể quên mất sơ tâm, Côn ca ta nhất định phải tìm về sơ tâm.
Chỉ có sơ tâm mới có thể trở lên cường đại... ta phải cố gắng tu luyện! Ta phải giống như người bình thường đổ mồ hôi như mưa!
- Phu quân, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.
Nhìn hai thê tử xinh đẹp đi tới, Dạ Côn cảm thấy, vẫn là ngủ đi, để nỗ lực tu luyện đi gặp quỷ đi, đời này mình không thể nỗ lực được nữa.
Dạ Côn vừa mới bị thê tử đè lại, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh khác thường.
Đó là một loại tiếng vó ngựa, nghe số lượng còn không ít.
- Không phải chứ... dã ngoại hoang vu, chẳng lẽ là gặp phải bọn cướp? Có phải quá trùng hợp rồi không? Hay là nói... là nhắm vào Thánh Nhân? Thế nhưng không có thực lực Kiếm Đế, tới cũng như không a.
- Hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xem một chút.
Dạ Côn trầm giọng nói, mang theo thê tử đi ra lều vải.
Dạ Tần cũng cảm thấy, chạy tới:
- Đại ca, hình như chúng ta gặp phải bọn cướp.
- Nghe tiếng gào to kia liền biết, chúng ta rốt cục đụng phải bọn cướp.
Dạ Côn thế mà cười.
Nguyên Chẩn và Phong Điền liên tưởng tới lúc vừa ra khỏi huyện Thái Tây liền bị đánh cướp, một cọng lông cũng không thừa.
Mà bọn cướp này, ngay cả Thánh Nhân cũng muốn cướp, đến cùng là nói các ngươi ngưu bức, hay là không may đây.
Ngưu bức là, các ngươi thế mà dám đến cướp Thánh Nhân, xui xẻo là, các ngươi thế mà dám đến cướp Thánh Nhân.
Lúc này Thánh Nhân cũng từ trong lều vải ra tới, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Du Bỉnh còn chưa mặc xong áo bào, cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, hình như chúng ta đụng phải bọn cướp.
- Cướp? Hiện tại Thái Kinh còn có cướp?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi.
Du Bỉnh nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói ra:
- Xung quanh huyện thành vẫn luôn xuất hiện cướp bóc.
- Vì sao không xử lý? Từ trước đến nay chưa từng thấy các ngươi dâng tấu chuyện này!
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng quát.
Mấy người bên cạnh nhất thời quỳ xuống.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, cũng may mình không có đi qua, bằng không liền sẽ không nể mặt Thánh Nhân.
Đồng Văn Sơn tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Thánh Nhân, bọn cướp này không ở cố định một chỗ, thấy người nào liền cướp người đó, chúng thần cũng từng xử lý qua, nhưng căn bản không có cách, thủ tiêu một nhóm, không được bao lâu, lại có một nhóm mới.
- Đúng vậy, Thánh Nhân, đám cướp kia căn bản giết không hết.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng quát:
- Các ngươi nên ngẫm lại, tại sao bọn họ phải đi làm bọn cướp, còn không phải sống không nổi sao?!
Đồng Văn Sơn cùng Du Bỉnh không nói.
- Đám người các ngươi, chỉ có chờ xảy ra chuyện, xử lý không được nữa, mới đến tấu lên bản hoàng!
- Thần không dám.
Nhưng vào lúc này, bọn cướp gào thét xông tới, móng ngựa cuồn cuộn, vài trăm người trong nháy mắt liền đem bao vây doanh địa.
Dạ Côn yên lặng dò xét bọn cướp xung quanh, nếu như là giả, như vậy bọn họ diễn qua giống thật rồi.
- Bệ hạ, ngài hãy tiến vào lều vải, cẩn thận ngộ thương.
Du Bỉnh nói trước Đồng Văn Sơn, Đồng Văn Sơn thầm nghĩ Du Bỉnh học thông minh.
- Thân là Thái Kinh Hữu Tướng! Liền nên dũng cảm tiến tới! Dũng khí của ngươi bị Hổ Điêu ăn hết rồi ư!
Đồng Văn Sơn hết sức im lặng, vì sao Du Bỉnh vuốt mông ngựa, mỗi lần đều sẽ đập vào vó ngựa đâu? Đây vẫn là một bí mật.
Chỉ thấy bọn cướp tránh ra một đường, một bóng đen từ trong đám người đi tới, tại ánh lửa chiếu rọi đến, lại cao lớn như vậy...
Thế nhưng...
Sau khi hoàn chỉnh xuất hiện, cái thân ảnh cao lớn kia một đi không trở lại.
Thậm chí...
Là một tên siêu cấp lùn, lùn không biên giới.
- Đánh... đánh... đánh... cướp!
Mọi người:......