Thánh Nhân dám mạo hiểm lớn như vậy sao?
Dạ Côn cảm thấy không giống, dù sao không làm tốt, mạng của mình liền thật không còn.
- Đại nhân, hôm nay lão đại của chúng ta nhận được một tờ giấy.
Nhị đương gia vội vàng trả lời.
- Giấy đâu?
Dạ Côn hỏi.
Người lùn lập tức lấy tờ giấy từ trong túi áo ra, sợ tè ra quần, mình thế mà đánh cướp trên đầu Thánh Nhân.
Vừa rồi Thánh Nhân còn hỏi mình, trong nhà hết đồ ăn rồi sao, kỳ thật vẫn còn, hơn nữa còn rất thơm, thật muốn về nhà.
Dạ Côn tiếp nhận tin, cũng không cho Thánh Nhân, mở ra nhìn một chút.
Sau khi xem xong, Dạ Côn biểu thị người lùn này thật là một nhân tài, như thế đều tin sao?
- Cho ta xem một chút.
Trưởng Tôn Ngự một bên nói ra.
Dạ Côn đưa tin tới, Trưởng Tôn Ngự nhìn thoáng qua, thế mà lắc đầu.
Phía trên có cái địa đồ, nói thật, người lùn này có thể tìm tới nơi này, cũng là kỳ tích, người bình thường xem không hiểu.
Ở chỗ này còn có đánh dấu, có bảo tàng.
- Thánh Nhân, chúng ta có mắt không tròng, xin Thánh Nhân tha mạng.
Nhị đương gia lập tức cầu xin tha thứ.
Người lùn muốn cầu tha, nhưng khẩn trương đến mức không nói nổi một lời.
Thánh Nhân hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Đồng Văn Sơn.
Đồng Văn Sơn đã hiểu, quát lên với ngàn hộ về:
- Đánh cướp Thánh Nhân, xử quyết!
- Tuân lệnh!
Liền xử quyết?
Dạ Côn khẽ nhíu mày một cái, nhưng không nói gì.
Những người khác càng sẽ không nói gì, mặc dù bọn cướp bị lừa rồi, nhưng cuối cùng vẫn là đánh cướp Thánh Nhân.
Tội ác không thể xóa bỏ.
Liệt Cốt thích nhất trường hợp như vậy, nhìn cũng rất dễ chịu.
Diệp Ly cũng đã nhìn quan, đây chỉ là tràng diện nhỏ, năm đó phụ thân còn chặt đầu mấy chục vạn người.
Dạ Tần tựa hồ không quá thích ứng trường hợp như vậy, thế nhưng bị Dạ Côn ngăn lại, loại chuyện như thế sau này sẽ còn gặp, hiện tại coi như học một khóa đi.
Dạ Côn cũng không muốn xem, dù sao đây cũng là tru diệt.
Nhưng một cửa này làm sao cũng phải qua.
Bên hồ vang lên tiếng cầu xin tha thứ của bọn cướp, người mềm lòng, có lẽ lúc này sẽ chọn tha thứ, thế nhưng Thánh Nhân rõ ràng không phải là người mềm lòng.
Theo đao mang lóe lên, xung quanh lâm vào an tĩnh, mùi máu tươi phiêu đãng trong không khí.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, cảm giác dạ dày đang quay cuồng, thế nhưng cố nén, nếu lúc này phun, vậy sẽ rất mất mặt.
Lúc này Dạ Tần cũng giống như thế, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, cảm giác buồn nôn xông lên đỉnh đầu.
Nguyên Chẩn và Phong Điền đã không chịu nổi, chạy đến một bên điên cuồng nôn mửa.
Mà lúc này, Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản rốt cục từ trong lều vải ra tới, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Vừa rồi cũng là bị đánh thức.
Khi nhìn thấy tình huống xung quanh, hai người tỉnh cả ngủ, thầm nghĩ không ổn.
Nhất là xem trán phụ hoàng, còn có sắc mặt âm trầm kia.
- Phụ hoàng... người không sao chứ.
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng nói ra:
- Các ngươi rốt cuộc xuất hiện, sao không chờ ta chết rồi hãy đến!
- Phụ hoàng tha mạng.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản trực tiếp quỳ trên mặt đất, vừa rồi thật sự ngủ thiếp đi.
- Hừ!
Lúc này Trưởng Tôn Nhị lo lắng đi tới hỏi:
- Phụ hoàng, trán không sao chứ.
- Không sao, Nhị Nhị đi nghỉ trước đi.
Trưởng Tôn Ngự nói xong chuẩn bị trở về lều vải, nhưng quay đầu hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Dạ Côn, vừa rồi biểu hiện không tệ, bản hoàng thiếu ngươi một cái mạng.
- Là chuyện nên làm, Thánh Nhân đừng để ở trong lòng.
Côn ca điệu thấp một phen.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, cùng Tả Tướng Hữu Tướng trở về trướng bồng thương nghị.
Dạ Côn nhìn thủ vệ xung quanh thanh lý thi thể, lại nhìn thê tử một chút, các nàng thế mà còn trấn định hơn mình.
Nhất là Diệp Ly, ánh mắt thế mà không có một chút gợn sóng.
Quá quỷ dị.
- Đại ca.
Dạ Côn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói ra:
- Tìm một nơi kín đáo phun.
- Ừm.
Dạ Tần thực sự không chịu nổi.
Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thời gian không đúng!
Chỉ sợ lúc này Ngũ Nhạc còn chưa thu được thi thể, cho dù đã sớm biết chuyện này, cũng cần tốn thời gian mang Lê Hoa đến.
Sau đó lập kế hoạch, tìm một tên lão đại ngu như thế.
Những chuyện này không cần tốn thời gian sao?
Cho nên nói, chuyện này nhất định đã được an bài từ trước, tuyệt đối không phải hành động lâm thời.
Từ chuyện này xem ra, người kia đúng là muốn gây chiến tranh.
Có phải là Thánh Nhân hay không.
Thế nhưng Thánh Nhân khi nãy, quả thật có thể giúp y xóa đi hiềm nghi, dù sao nếu như mình không cứu, Thánh Nhân đã không còn.
Một cỗ khí tức mưa gió nổi lên tràn ngập ở trong lòng Dạ Côn.
Sáng ngày thứ hai, Dạ Côn nghe nói không có tìm được tên hài tử kia, kỳ thật hiện tại hài tử không trọng yếu, người tâm tư kín đáo như thế, rất khó lưu lại đầu mối gì.
Trưởng Tôn Ngự không dừng lại nữa, mọi người dùng tốc độ cao nhất chạy tới Thái Kinh, tình thế đã dần dần không tốt.
- Côn ca, mau nhìn! Chúng ta đến Thái Kinh!
Nguyên Chẩn kinh hô một tiếng, chỉ phía dưới.
Dạ Côn lập tức nhìn lại, đây là một tòa thành vô cùng xa lạ.
Cùng An Khang châu so ra, tường thành Thái Kinh càng cao, nội thành vô cùng phồn vinh, khó trách người khác đều nói, An Khang châu chính là Thái Kinh thứ hai.
Xác thực như thế, ngoại trừ tường thành cao một chút ra, Thái Kinh cùng An Khang châu thật không có gì khác nhau.
Khác nhau ở chỗ, Thái Kinh còn có hoàng cung, hiện tại Dạ Côn liền có thể trông thấy hoàng cung, thật đủ khí phái.
- Tiểu Vương Gia, một lúc nữa lão nô sẽ mang ngài đến học viện cùng phủ đệ mới.
Tào công công ngồi ở một bên cung kính cười nói, Thánh Nhân an bài thật thỏa đáng.
- Phiền toái Tào công công, chúng ta đến học viện mới xem một chút đi.
- Được, Tiểu Vương Gia.
Xe ngựa Dạ Côn thoát ly đội ngũ, hướng phía thành nam bay đi.
- Tào công công, không biết Thái Kinh có chỗ giống như Bình Khang Phường hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Tào công công chắp tay cười nói:
- Tiểu Vương Gia, Thái Kinh không có loại địa phương kia, người ở Thái Kinh sinh hoạt rất khá.
- Hoa lâu nổi danh nhất Thái Kinh nằm ở đâu?
Liệt Cốt tranh thủ thời gian hỏi vấn đề mình quan tâm.
Tào công công che miệng cười quyến rũ nói:
- Tại Thái Kinh hoa lâu có ba nhà lớn, mỗi nhà mỗi vẻ, tại đều ở trên chợ, phân biệt Túy Ngạc Lâu, Tương Hội Lâu, Ninh Vũ Lâu, tin tưởng vị công tử này sẽ không thất vọng.
- Đúng vậy đúng vậy, chỉ là có chút đắt.
Đêm hôm ấy Liệt Cốt ở An Khang châu, cũng cảm giác rất đắt, đúng là hắc điếm mà.
Tào công công cười khan hai tiếng, thế mà hướng phía Liệt Cốt run lông mày lên.
Liệt Cốt nhìn thấy toàn thân đều run lên.
- Đã đến học viện.
Tào công công cười nhẹ một tiếng.
Xe ngựa vững vàng hạ xuống, đám người Dạ Côn xuống xe ngựa, quan sát học viện mới của mình.
- Học viện này có lớn không?
Dạ Côn tò mò hỏi, bề ngoài cũng không tệ lắm, xung quanh trang trí cũng rất tốt, Thánh Nhân thật có lòng.
Tào công công chắp tay nói ra:
- Tiểu Vương Gia, chính là lớn như những gì ngươi nhìn thấy.
- Nhìn thấy?
Dạ Côn chỉ nhìn thấy một cái tu luyện tràng, quả thật rất lớn, còn có một cái cầu thang không cao lắm, phía trên hẳn là đại sảnh.
Còn có thứ khác sao?