Cho nên thực lực đều giảm xuống một bậc.
Trưởng Tôn Ngự nhìn thấy Hồn Thí Thiên, cũng muốn nắm giữ một tên Kiếm Đế nghe lời, đối với Thái Kinh hoặc là mình đều quá có lợi.
Nếu như hài nhi có thể đổi lấy một tên Kiếm Đế nghe lời, tin tưởng Trưởng Tôn Ngự sẽ không chút do dự lựa chọn đổi.
Thương Minh biết tình huống ở Thiên La Viện, Thánh Nhân cũng nói không sai.
Thiên La Viện rất mạnh, nhưng những người kia lại không có cách nào khống chế.
- Thánh Nhân, vậy hiện tại nên xử lý như thế nào?
- Ngươi đi xử lý đi.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói, ý tứ rất rõ ràng, chính là tìm một con dê thế tội bàn giao cho mọi người...
Dù sao đã bắt hung thủ, về sau sẽ không xuất hiện sự tình hài nhi mất tích, như vậy tìm người gánh tội thay cũng là chuyện bình thường.
Thương Minh chắp tay nhẹ gật đầu.
- Đúng rồi, trước đó nói để Dạ Côn đi Ngũ Nhạc, chuyện này ngươi thấy thế nào?
Thương Minh mang theo một điểm tức giận nói ra:
- Thánh Nhân hẳn có quyết định.
- Thương Minh, bản hoàng biết ngươi rất vất vả, nội viện đều là cường giả, quản lý cũng rất phiền toái, có Hồn Thí Thiên đi giúp ngươi, ngươi hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất Hồn Thí Thiên cũng có thể giúp ngươi áp chế những tên không nghe lời.
- Vâng, thần biết.
Thương Minh bất đắc dĩ nói ra.
- Đừng nghĩ nhiều, ngươi mãi mãi là chưởng viện Thiên La Viện, Hồn Thí Thiên chẳng qua là một người lập công chuộc tội."
Trưởng Tôn Ngự cũng sợ Thương Minh tưởng rằng Hồn Thí Thiên muốn thay thế y, cho nên nhắc nhở một thoáng.
Thương Minh cung kính nói ra:
- Thần biết.
- Đi nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này ngươi cực khổ rồi.
- Vâng!
Chờ sau khi Thương Minh đi, Trưởng Tôn Ngự hơi hơi dựa ra sau, ánh mắt có chút thâm thúy.
Hồn Thí Thiên chờ ở bên ngoài thấy Thương Minh ra tới.
- Chưởng viện, hẳn là rất thất vọng đi.
Hồn Thí Thiên nhẹ giọng hô.
- Đúng vậy, vô cùng thất vọng.
Thương Minh không hề che giấu tâm tình của mình một chút nào, loại người như ngươi nên chặt đầu mới phải.
- Hiện tại ta có thể rời đi rồi chứ.
- Buổi sáng ngày mai tới Thiên La Viện, an bài cho ngươi một ít chuyện làm.
Nói xong Thương Minh liền tan biến tại chỗ.
Hồn Thí Thiên cười cười, lập tức cũng tan biến tại chỗ, không biết Uyển Nhiên thế nào, mình ba ngày không tin tức, nha đầu này hẳn rất lo lắng đi.
Hồn Thí Thiên đi thẳng tới chỗ Uyển Nhiên ở, dù sao trước đó mình cũng từng đến đây, cũng yên tâm.
Vừa vừa đi vào trong nhà, Hồn Thí Thiên đã ngửi thấy mùi thơm, xem ra Uyển Nhiên đang nấu cơm.
Chẳng qua là trong phòng còn có âm thanh của nam nhân.
Chuyện này khiến lông mày Hồn Thí Thiên ngưng tụ.
- Mục Thiên, sao ngươi có thể như vậy, còn ăn vụng!
- Ta thế này gọi ăn vụng sao? Ta đây là ở trước mặt ngươi quang minh chính đại ăn.
- Ngươi! Ngươi không thể rửa tay sao... vừa rồi vừa đi nhà xí, không có chút vệ sinh nào cả.
- Uyển Nhiên, ta là nam nhân, cần phải chú ý nhiều như vậy sao?
- Đương nhiên.
- Hừ...
Hồn Thí Thiên đứng ở cửa ra vào, nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút khó chịu.
Làm sao cảm giác bọn họ đang liếc mắt đưa tình.
Uyển Nhiên xào rau quay đầu, cái nồi trong tay đều rơi trên mặt đất, nhịn không được che cái miệng nhỏ nhắn:
- Hồn Thí Thiên!
Mục Thiên cũng lập tức nhìn lại, trước đó chẳng qua là nghe nói, hiện tại nhìn thấy chân thân.
Đây là nam nhân Uyển Nhiên ưa thích? Âm khí trầm trầm, cực kỳ giống người xấu.
- Uyển Nhiên, ta trở về.
Hồn Thí Thiên điều chỉnh tốt tâm tính, vẫn tin tưởng Uyển Nhiên, còn về nam nhân này là ai, chờ lúc nữa hỏi rõ ràng là được rồi.
Uyển Nhiên trực tiếp nhào vào trong ngực Hồn Thí Thiên, Hồn Thí Thiên nhẹ nhàng ôm lấy Uyển Nhiên, nhưng mà ánh mắt lại nhìn Mục Thiên.
Mục Thiên không cam lòng yếu thế nhìn Hồn Thí Thiên, ánh mắt hai tên nam nhân ma sát trong không khí, mang theo địch ý sâu đậm.
- Ngươi không sao chứ, có bị thương ở đâu chứ?
Uyển Nhiên tranh thủ thời gian xem xét Hồn Thí Thiên có bị thương hay không.
Mà Hồn Thí Thiên đột nhiên cúi đầu, hôn Uyển Nhiên.
Uyển Nhiên một mặt mộng bức, không biết làm sao, đôi mắt đẹp mở thật lớn...
Mục Thiên bên cạnh càng ngày càng khó chịu.
Mà Hồn Thí Thiên chính là làm cho Mục Thiên xem.
Uyển Nhiên xấu hổ chăm chú chôn đầu ở trong ngực Hồn Thí Thiên, quá xấu rồi... thật là đáng ghét...
Cô bé này, mặc kệ là dạng gì, đều xấu xa.
- Uyển Nhiên, vị này là?
Hồn Thí Thiên tò mò hỏi.
- Há, y tên Mục Thiên, là chưởng viện phái tới bảo vệ ta.
Uyển Nhiên ngây thơ nói ra.
Bảo vệ? Hồn Thí Thiên cũng không nghĩ như vậy, là phái tới giám thị ngươi, sợ ta có hành động gì, liền dùng ngươi để uy hϊế͙p͙ ta đi.
- Nguyên lai là chưởng viện an bài, chưởng viện thật có lòng, tạ ơn vị huynh đệ kia chiếu cố thê tử ta.
Hồn Thí Thiên từ trước đến nay chưa từng xưng hô như vậy qua, mà Uyển Nhiên nghe thấy xưng hô như vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc.
Mục Thiên khinh thường cười cười:
- Ha ha.
Nói xong cũng đi ra ngoài.
Uyển Nhiên nghi ngờ một thoáng, hướng phía Mục Thiên hô:
- Mục Thiên, ngươi còn chưa ăn cơm mà.
- Không muốn ăn cơm với y, tạm biệt.
Mục Thiên từ tốn nói, lập tức rời khỏi nhà nhỏ.
Nhìn Mục Thiên cứ đi như thế, Uyển Nhiên nhẫn nhịn nghẹn nói ra:
- Cái tên Mục Thiên này tính tình rất kỳ quái, Hồn Thí Thiên ngươi đừng để ý.
Chính là thích y rời đi như thế.
- Dĩ nhiên sẽ không, ta tới nhìn xem hôm nay Uyển Nhiên làm món ngon gì, đã sắp chết đói rồi.
Hồn Thí Thiên đi đến bên cạnh bàn ăn, cúi đầu ngửi ngửi, thật là thơm.
- A, ngươi vẫn chưa ăn cơm sao?
- Đúng vậy, bọn họ không cho ta ăn cơm.
- Chưởng viện sao có thể làm thế chứ, không được, ta phải đi hỏi rõ ràng mới được!!!
Nói xong Uyển Nhiên thật đúng đi ra bên ngoài.
Hồn Thí Thiên dở khóc dở cười, giữ chặt tay nhỏ của Uyển Nhiên:
- Không có việc gì, không phải có nàng sao?
- Chờ lần sau gặp được chưởng viện, ta nhất định phải nói.
- Được được được, nhất định nói, hiện tại có phải nên xới cơm cho ta không?
- Ai nha, ngươi chờ chút, ta đi xới cơm cho ngươi.
Nói xong Uyển Nhiên liền chạy đi xới cơm, Hồn Thí Thiên nhìn bóng lưng Uyển Nhiên, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng giá, buông tôn nghiêm Kiếm Đế, hiệu trung Thánh Nhân, những chuyện này có làm sao.
Sinh thời có thể cùng Uyển Nhiên vui vẻ sống qua ngày đã rất tốt rồi.
Chỉ là tên Mục Thiên kia có chút thú vị.
Uyển Nhiên bưng cơm tới:
- Ăn nhiều một chút.
- Nàng không ăn sao?
- Nguyên bản rất đói, nhưng nhìn thấy ngươi là no rồi.
Hồn Thí Thiên ngớ người, làm sao cảm giác lời này là đang mắng người nhỉ?
- Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Có phải có hiểu lầm gì hay không?
Uyển Nhiên còn không biết, tò mò hỏi.
Hồn Thí Thiên ngụm lớn ăn cơm, cười nói:
- Ừm, đã giải thích rõ, vừa rồi ta còn gặp Thánh Nhân đây.
- A, Hồn Thí Thiên ngươi đã gặp Thánh Nhân rồi à, bộ dáng Thánh Nhân thế nào? Có phải đặc biệt uy nghiêm hay không?
Uyển Nhiên kích động lôi kéo tay áo Hồn Thí Thiên hỏi.
Hồn Thí Thiên buông xuống bát đũa cười nói:
- Thánh Nhân giống như chúng ta, đều là người bình thường, bất quá quả thật rất uy nghiêm, nếu Uyển Nhiên nàng nhìn thấy, nhất định sẽ bị hù dọa.
- Đúng vậy, đoán chừng sẽ dọa đến mức không đi được.
- Ha ha ha.
- Hồn Thí Thiên, nếu hiểu lầm đã giải khai, vậy khi nào chúng ta trở về?
Uyển Nhiên tò mò hỏi.