Thế nhưng Côn ca hoàn toàn không biết gì cả, nếu như biết, hiện tại sao còn tâm tư chơi ở đây, chạy còn còn không kịp nữa kìa.
Nhưng mà năm cô nàng đi vào trong Tương Hội Lâu, đã bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, hắc hắc hắc...
Đột nhiên, Dạ Côn phát hiện Liệt Cốt bên cạnh có động tác.
Thế mà từ trong ngực lấy ra một chiếc gương!!!
Còn có lược!
Sau đó ngay ở trước mặt Côn ca chải tóc!
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (ŎдŎ;)
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng nhìn thấy, thật sự đau lòng thay Côn ca, từ nhỏ đã không có tóc, hiện tại còn bị chọc tức...
- Phong Điền, xem thử tóc của ta như thế nào?
- Ừm, rất óng mượt.
Dạ Tần đi tới trước mặt Liệt Cốt:
- Liệt Cốt thúc, có thể cho ta mượn chiếc gương không, ta cũng muốn chải.
- Thoải mái.
Dạ Côn không muốn nói chuyện với mấy còn hàng này nữa, trực tiếp đi tìm mục tiêu.
Nhìn Côn ca bị tức giận bỏ đi, tất cả mọi người đều cười.
Dạ Côn đời này đau nhức nhất, chính là không có tóc.
Bốn người là đang cười, nhưng không có phát hiện phía sau có mấy cái tử vong ngưng thị.
Đám người Diệp Ly vừa mới vào, đã nhìn thấy bọn người Dạ Tần đang cười, cười rất vui vẻ.
Sao không thấy ở trước mặt chúng ta vui vẻ như vậy.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên nhìn phu quân của mình, hận không thể lao lên bóp cổ y, ở trước mặt chúng ta trung thực, nguyên lai còn có một mặt như thế, thế mà còn chải tóc...
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi trông thấy phu quân thế mà tức giận, có chút nghi hoặc, bất quá phải nhìn thêm một chút nữa.
Liệt Cốt thu hồi chiếc gương lại, trầm giọng nói ra:
- Học tập một chút, ta cho các ngươi biết cái gì gọi là tốc độ.
Chỉ thấy Liệt Cốt rất nhanh liền phát hiện mục tiêu, cô nương này đứng ở bên cạnh cột nhà nhìn quanh, bên cạnh cũng không có bạn, thần thái có chút cao ngạo.
Liệt Cốt biểu thị, nữ tử lãnh ngạo như thế đã thấy nhiều, cuối cùng còn không phải biến thành tuấn mã cho Liệt Cốt ta.
Nhưng mà đối phó nữ nhân như vậy, phải có kế hoạch.
Lãnh ngạo chẳng qua là do các nàng giả vờ, kỳ thật trong lòng rất yếu ớt, cần một nam nhân kiên cường đến chinh phục.
Cho nên tuyệt đối không được nói nhảm.
Không nói vòng vo!
Liệt Cốt ở trong lòng tính toán kỹ, đi đến trước mặt nữ nhân, đưa tay chống trên cây cột, tay phải vuốt tóc:
- Mỹ nữ, ngủ không?
- Cút.
- Có ngay.
Thất bại...
Liệt Cốt biểu thị, loại tình huống này không phải thường xuyên phát sinh, người sống một đời, tổng có mấy lần ngoài ý muốn.
Một bên khác, Dạ Tần cũng tìm tới mục tiêu, đây là một cô nương đang uống rượu giải sầu, Dạ Tần cảm thấy, cô nương uống rượu như vậy, trong lòng hẳn cất giấu rất nhiều chuyện.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị nhìn phu quân của mình, đi đến chỗ nữ nhân khác, giận đến răng đều đang run rẩy.
- Ta có thể ngồi không?
Dạ Tần lộ ra nho nhã lễ độ, cho người ta một loại cảm giác rất tốt.
Cô nương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dạ Tần, con ngươi hơi say rượu lộ ra một tia sáng:
- Mời công tử ngồi.
- Tạ ơn.
- Công tử cũng là một người tới uống rượu sao?
Cô nương chống đỡ cái trán, tò mò hỏi.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên sắp nhịn không nổi, đã ở rìa bạo tẩu.
Dạ Tần lộ ra một cái nụ cười anh tuấn:
- Không phải, ta đi cùng đại ca.
- Huynh đệ cùng đi hoa lâu, quan hệ của các ngươi rất tốt.
- Đúng vậy, quan hệ huynh đệ chúng ta phi thường tốt.
Đột nhiên, cô nương vươn tay nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay Dạ Tần:
- Công tử, vậy quan hệ giữa chúng ta thì sao?
Nụ cười Dạ Tần đang dần dần tan biến, khóe miệng hơi hơi run rẩy, nếu như không có đụng chạm thân thể, vậy còn tốt.
Bây giờ bị cô nương đụng một cái, trong lòng liền cảm thấy tội lỗi.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên trực tiếp giết tới.
Nhưng vào đúng lúc này, Tần ca đột nhiên hất tay lên, bắt ngờ làm đổ bình rượu trên bàn xuống, rắc lên trên váy cô nương kia.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị dừng bước, Tần ca biết quay đầu là bờ?
- Ngươi!!!
Cô nương không hiểu, nam nhân này điên rồi ư, hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
Dạ Tần than nhẹ một tiếng, bưng kín cái trán, quá khó khăn...
Nhưng mà cũng may Tần ca hất ra, bằng không thì liền gặp phải cuồng phong bạo vũ rồi.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị nhìn ở trong mắt, hơi dễ chịu một chút, vẫn tính Dạ Tần ngươi có chút lương tâm, biết kiên thủ phu đạo.
Thế nhưng Côn ca liền có chút...
Ngược lại Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đã sắp nổi khùng rồi!
Trước đó đã nghe đệ đệ nói qua, phu quân tinh thông cầm kỳ thư họa, cho nên liền hiếu kỳ không biết phu quân đánh đàn sẽ như thế nào, khẳng định sẽ vô cùng thu hút.
Thế nhưng phu quân không đáp ứng.
Nhìn hiện tại xem.
Phu quân vì những nữ nhân này đánh đàn, ngươi nói có tức hay không?
Một cái đầu trọc lớn mang theo biểu lộ xinh đẹp đánh đàn, ông trời của ta... con mắt đã sắp không chịu nổi rồi!
Côn ca định dùng tài nghệ cảm động những cô nương này, khiến những cô nương này điên đảo, muốn ngừng mà không được, muốn thắng, quá dễ dàng.
Không biết Dạ Côn tìm một cây đàn ở chỗ nào, hắn chọn một cái bàn trống ngồi xuống.
Kỳ thật dưới loại trường hợp này đánh đàn, không có chút tài năng, vậy người bình thường tuyệt đối sẽ không làm.
Đánh tốt, tự nhiên có tiếng vỗ tay, thế nhưng đánh không tốt, vậy chính là tìm mắng.
Thế nhưng Côn ca ở nhà bế quan tu luyện sáu năm, đây đã là chút lòng thành.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi vốn chuẩn bị đi bắt tại trận, thế nhưng đột nhiên muốn nhìn phu quân đánh đàn, dứt khoát liền nghe một khúc rồi đi.
Bằng không thì sau này khó mà nghe được.
Đinh!
Theo một tiếng cầm âm thanh thúy êm tai vang lên, người xung quanh đều yên lặng lắng nghe.
Mặc dù chỉ là một tiếng đàn đơn giản, nhưng cao thủ đều có thể nghe ra, chỉ một tiếng đơn giản như vậy, liền có thể nhìn ra ý cảnh của người này.
Tên đầu trọc này ý cảnh vô cùng cao!
Một người nhạc công cao siêu, đầu tiên là nghe âm, thứ hai chính là nhìn biểu tình.
Mà tên đầu trọc này đã đạt được bước đầu tiên, cái biểu tình này... cũng đạt tới.
Nhưng chủ yếu là cái đầu trọc, cũng cảm giác hơi kì quái, tựa như một kẻ hung ác xấu xa dạy ngươi cách làm người tốt.
Lúc này, Dạ Côn khảy đàn chính là Đại Trường Khúc nổi danh Thái Kinh.
Cho dù nổi tiếng, phổ biến, nhưng muốn đạt đến ý cảnh cao nhất, vậy thì phi thường khó khăn.
Cho nên Dạ Côn liền chọn một khúc như thế.
Tiếng đàn rả rích như thê tử trong nhà gọi ngươi về nhà, loại lo lắng cùng tưởng niệm kia khiến cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, không khỏi nhớ đến con cọp cái ở nhà.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều có chút khiếp sợ, nguyên lai phu quân thật rất lợi hại, Nhan Mộ Nhi cũng từng học đàn ở chỗ sư phụ, nhưng mà so sánh với phu quân, mình liền yếu đi mấy phần, có thể là ý cảnh không đạt đi.
Quan trọng nhất là cái đầu trọc kia, không ai có thể đạt đến ý cảnh như thế được.
Diệp Lưu đột nhiên phát hiện tỷ phu có rất nhiều ưu điểm, không ngờ tỷ phu đánh đàn hay như vậy, mình cái gì cũng không biết.
Tìm cơ hội nhờ tỷ phu dạy cho mình mới được.
Tiếng cầm âm kết thúc, Dạ Côn thở dài một hơi, đã lâu không có gảy, có chút không thạo.
Mặc dù không có mở to mắt, nhưng Dạ Côn cũng có thể cảm giác được ánh mắt của các cô nương.
Vừa mở mắt nhìn!!
Biểu lộ của Dạ Côn khá là quái dị.
Những cô nương này đều là giả sao? Đều không có người quăng tới ánh mắt sùng bái sao?