TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 313: Cảm Giác Xấu

Liệt Cốt thấp giọng nói ra:
- Đêm qua Nguyệt Hoa bắt ta ở trong hoa lâu, con cũng biết Nguyệt Hoa trung tâm với lão tôn thượng, sau khi biết chuyện của các con, còn bảo ta cùng nàng trở về, nhưng Liệt Cốt thúc con là loại người này sao?




- Ta liền hung hăng dạy dỗ Nguyệt Hoa một trận, kết quả khiến nàng tức giận bỏ đi, đoán chừng hiện tại đã truyền đến tai lão tôn thượng rồi
- Liệt Cốt thúc, để cho ta từ từ ngẫm lại.
Đầu óc Diệp Ly đã không thể bình tĩnh suy nghĩ lúc lúc thường, nguyên bản còn muốn kéo lấy, xem ra không kéo nổi nữa.


Dựa theo tính tình của phụ thân, hiện tại đã chế định tốt kế hoạch nhằm vào Dạ Côn toàn phương vị.
Thậm chí đã động sát tâm.
- A Ly, chúng ta làm sao bây giờ? Đỗi lên với lão tôn thượng? Có thể có phần thắng sao?


Mặc dù Liệt Cốt hỏi như vậy, nhưng cũng là đang an ủi bản thân, cứng rắn đỗi lên với lão tôn thượng, có thể có phần thắng gì, một chút phần thắng cũng không có.
Diệp Ly cũng đang tự hỏi vấn đề này, có phần thắng sao?
Cơ hồ là không.


Không phải không có người đối nghịch với phụ thân, nhưng kết cục cuối cùng đều chỉ có một.
- Hiện tại chúng ta cũng chỉ có ba người, lão tôn thượng bên kia hoàn toàn có thể nghiền ép chúng ta.
Liệt Cốt lại không phải người ngu, loại chuyện này vẫn có thể nghĩ rõ ràng.
Diệp Ly trầm giọng nói ra:


- Liệt Cốt thúc, hay là thúc trở về nhận sai với phụ thân trước đi, phụ thân hẳn sẽ không quá trách phạt người.


- A Ly! Ngay cả con cũng xem thường Liệt Cốt thúc sao... Liệt Cốt thúc mặc dù hơi sợ vợ một chút, nhưng cũng là người có nguyên tắc, nếu lần này đứng ở bên phía con, vậy nhất định sẽ mạnh mẽ chống đỡ đến cùng!


Liệt Cốt lập tức phản đối, sợ hơn nửa đời người, lần này vất vả lắm mới cứng lên, sao có thể thu tay lại.
Diệp Ly nghe xong rất là vui mừng:
- Liệt Cốt thúc, biết người đau lòng con, nhưng Liệt Cốt thúc, chuyện này thúc tránh đi thì tốt hơn.


- A Ly, con yên tâm đi, nói thế nào ta cũng là vật cưỡi của lão tôn thượng, chẳng lẽ lão tôn thượng còn thật muốn hầm nhừ ta, lão tôn thượng chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi, dọa người, ta sẽ không sợ đâu.


Diệp Ly bị chọc phát cười, phụ thân quả thật thường xuyên nói muốn hầm nhừ Liệt Cốt thúc, nhưng làm sao có thể chứ.
Đều là thuộc hạ vào sinh ra tử.
Hiện tại Diệp Ly chỉ có thể liên lạc với Ngụy Thường, xem thử xem có thu được tình báo hữu dụng gì không.


- Trước tiên hỏi Ngụy thúc một chút, xem tình huống thế nào rồi.
- Ừm.
Nói xong Diệp Ly liền truyền âm cho Ngụy Thường, Ngụy Thường ở nơi xa xôi thu được Diệp Ly truyền âm.
- Ngụy thúc.
- A Ly, chuyện của con mọi người đều biết.


Ngụy Thường cũng không có ẩn giấu cái gì, trực tiếp nói cho Diệp Ly tin tức xấu này.
- Phụ thân có động tác gì không?
Ngụy Thường trầm mặc.
Diệp Ly dĩ nhiên biết Ngụy Thường vì sao yên lặng, ở giữa mình và phụ thân, Ngụy Thường khẳng định sẽ lựa chọn phụ thân.


- Ngụy thúc, người có đề nghị gì không?
Diệp Ly đổi phương thức hỏi thăm.
Ngụy Thường dừng một chút, trầm giọng nói ra:
- Quay đầu là bờ.
Diệp Ly nhẹ nhàng thở dài:
- Ngụy thúc, con biết rồi.


- A Ly, chuyện này đã không có cách nào vẹn toàn, lão tôn thượng rất tức giận, con cần phải cân nhắc thật tốt, nếu như còn muốn Dạ Côn sống sót, liền cùng Diệp Lưu, Liệt Cốt trở về.
Diệp Ly cười khổ một tiếng:
- Ngụy thúc, chúng con trở về, phụ thân sẽ bỏ qua cho Dạ Côn sao?


Ngụy Thường không nói chuyện.
- Ngụy thúc, cám ơn người đã nói cho con biết những chuyện này.
- Ngụy thúc cũng chỉ có thể giúp con một chút như thế, hết thảy cẩn thận.
- Con biết, Ngụy thúc.
Cắt đứt truyền âm, Liệt Cốt tò mò hỏi:
- Tình huống như thế nào?


- Ngụy thúc cũng không nguyện ý nói, xem ra phụ thân quả thật có hành động.
- Tên vương bát đản Ngụy Thường này, thời điểm then chốt như xe bị tuột xích! Còn là huynh đệ nhiều năm, liền không thể nói một chút lão tôn thượng muốn làm gì sao...
Liệt Cốt tức giận nói ra.


- Liệt Cốt thúc, chúng ta phải hiểu cho Ngụy thúc, thời điểm như thế này Ngụy thúc còn dám liên hệ với chúng ta, đã bất chấp nguy hiểm rồi.
Liệt Cốt hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
- Thế nhưng Ngụy thúc nói, chúng ta trở về, đây là biện pháp duy nhất.


- Chúng ta trở về, vậy Dạ Côn thì sao? Lấy tính tình của lão tôn thượng, không giết bọn hắn mới là lạ, thậm chí Huyền Nguyệt đại lục đều trốn không thoát.
Diệp Ly rất tán đồng Liệt Cốt, vốn là tới thu hoạch tình báo, nhìn một chút xem vị diện này có nhân tố không rõ hay không.


Chạy? Bỏ trốn? Trời đất bao la, phụ thân đều có thể tìm tới, căn bản vô dụng.
- Liệt Cốt thúc, người nói con nhận thua trở về, phụ thân có thể đáp ứng tha cho Dạ Côn một mạng không?
Diệp Ly tò mò hỏi.
- Không biết.


Liệt Cốt lắc đầu, một khi lão tôn thượng đã quyết định, sẽ rất khó thay đỗi.
Diệp Ly rất là bất đắc dĩ:
- Vậy để con suy nghĩ một chút.
- A Ly, con yên tâm đi, lần này Liệt Cốt thúc làm chỗ dựa cho con.
Liệt Cốt lộ ra vẻ kiên định, xem ra lần này Liệt Cốt đã không thèm đếm xỉa.


- Cảm ơn Liệt Cốt thúc.
Diệp Ly cười cười, quay người rời đi, chẳng qua là nụ cười này lại rất khổ sở.
Đi không bao xa, Diệp Ly nghe thấy tiếng đàn, cười cười, hôm nay phu quân thật có nhã hứng.


Đi vào vườn hoa phía sau, Diệp Ly nhìn thấy phu quân đang đánh đàn, bên cạnh còn có Diệp Lưu, tựa hồ đang nghiêm túc học tập.
Chuyện này khiến Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng.
Lần này không chỉ hại Liệt Cốt thúc, còn kéo cả muội muội xuống nước, xem bộ dáng hiện tại của muội muội...


Thật quá đau đầu.
- Tỷ.
Diệp Lưu nhìn thấy tỷ tỷ ngẩn người, lên tiếng hô, khóe môi nhếch lên một tia đường cong, tâm tình không tệ.
Diệp Ly cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi đến:
- Nguyên lai các ngươi đang ở đây, Lưu Nhi thật có nhã hứng.


- Tỷ phu cầm kỹ cao siêu, liền để tỷ phu tới dạy muội một chút.
Diệp Lưu giải thích một chút, sợ tỷ tỷ lầm cái gì.
- Không có việc gì, học thật tốt.
Dạ Côn hướng phía thê tử nói ra:
- Ly Nhi, có muốn học hay không?


Nói thật, hiện tại Diệp Ly nào có tâm tư học những thứ này, cho nên liền lắc đầu:
- Không được, buổi sáng hôm nay thức dậy sớm, ta về phòng nghỉ ngơi một chút.
Hai người nhẹ gật đầu.
- Làm sao cảm giác tỷ tỷ nàng hôm nay là lạ.
Dạ Côn nghi ngờ hỏi một tiếng.
- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, để cổ cầm ở một bên đứng dậy:
- Hôm nay luôn cảm giác không tốt.
- Tỷ phu làm sao vậy?
- Không có gì, Lưu Nhi, lần sau sẽ dạy nàng.
Thấy tỷ phu cái nhưt hế, Diệp Lưu cũng không nói gì:
- Được rồi, vậy ta luyện trước một chút.
- Ừm.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi ra bên ngoài phủ đệ.
Luôn cảm giác có người đang gọi mình...
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, mình rốt cuộc thế nào vậy?
- Đại ca, ngươi muốn đi đâu?
Dạ Tần cùng Nguyên Chẩn, Phong Điền đang tu luyện, thấy Dạ Côn muốn ra cửa, tò mò hỏi.


- Không có gì, đi ra mua vài món đồ.
- Ồ.
Dạ Côn đi ra phủ đệ, nhíu chặt lông mày, vô thức liền đi hướng tay phải..
Âm thanh trong lòng tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lúc ăn sáng đã có cảm giác như vậy, càng ngày càng mãnh liệt.


Chỉ thấy Dạ Côn xoay trái rẽ phải, rốt cục đi vào một cái tửu lâu bình thường.


Đọc truyện chữ Full