TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 133: Quý nhân tương trợ

Trần Thiên Minh nhìn thân thể xinh đẹp của Lưu Mỹ Cầm, trong mắt phát sáng, hắn hưng phấn sờ vuốt thằng em của mình, sau đó nói với nàng:
"Mỹ … Mỹ Cầm, giúp anh cời quần ra!"




Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh giúp hắn cởi quần, khuôn mặt càng hồng, nhưng nàng mở mắt nhìn bộ dáng của Trần Thiên Minh, không đành lòng cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn đành cắn môi, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cởi khóa quần của hắn.
"A …"


Trần Thiên Minh hưng phấn kêu một tiếng, bởi vì lúc nãy Lưu Mỹ Cầm không cẩn thận kéo quần xuống đã chạm phải đỉnh đầu của …
Lưu Mỹ cầm nhìn thấy phía dưới của Trần Thiên Minh, cảm thấy bất đắc dĩ, là kéo xuống hay không kéo? Mà kéo thì kéo thế nào?
"Em … em giúp anh cởi đi!"


Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm bất động, sốt ruột nói.
"Em … em không biết cởi thế nào?"


Lưu Mỹ Cầm nhìn phần dưới của Trần Thiên Minh, nói. Nàng cũng có chút sốt ruột, mặc dù đã nói là làm bằng tay giúp hắn, nhưng sống cho đến tuổi này nàng vẫn chưa từng làm qua. Chỉ là tối qua chị Yến có nói, khi nào Thiên Minh gấp gáp lên, có thể dùng tay giúp hắn giải quyết, mà không xâm phạm vào mình.


Nhưng mà, nhìn thấy
"túp lều của bác Minh"
nàng không biết phải làm thế nào. Vì khi nãy vô tình đụng trúng nó, hắn đã kêu lên như vậy, bộ dạng có chút đau đớn, khẳng định là đau lắm. Lưu Mỹ cầm có chút lo lắng và đau lòng.
"Em … em lấy nó ra … rồi kéo qυầи ɭót xuống …"


Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm chăm sóc như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng.
"Ừm"
lưu mỹ cầm gật đầu, sau đó đưa tay tiến vào trong qυầи ɭót của Trần Thiên Minh, và lôi cái ấy ấy ra, cảm thấy nó run lên trong tay mình, làm cho nàng đỏ mặt, nhẹ nhàng thả ra, sau đó từ từ kéo qυầи ɭót của hắn xuống.


Bị bàn tay nhỏ của Lưu Mỹ Cầm nắm chặt, Trần Thiên Minh hưng phấn rên rĩ, bất quá, chỉ được một lát, nàng cũng buông tay ra, kéo qυầи ɭót xuống.


Lưu Mỹ Cầm để qυầи ɭót của hắn lên giường, nàng ngẩng đầu, nhìn Trần Thiên Minh không mặc quần, rồi liếc xuống dưới, thấy cái vật ấy ấy cứ chỉa thẳng trước mặt, làm cho nàng cảm thấy khó thở.
"Mỹ Cầm, giúp … giúp anh đi!"


Trần Thiên Minh ngồi lên giường, nhỏ giọng nói. Mặc dù phòng có cách âm, nhưng mà bây giờ đêm khuya rồi, không thể làm ra tiếng động lớn, đánh thức cha và mẹ, như vậy thì thảm lắm!
"Ừm"


Lưu Mỹ Cầm gật đầu, đi đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy. Trần Thiên Minh như vậy làm cho nàng vừa sợ vừa vui, sau đó từ từ di chuyển tay.


Mặc dù động tác của Lưu Mỹ Cầm còn chút cứng, nhưng đã làm cho Trần Thiên Minh vô cùng hưng phấn, hắn nhìn phía trên của nàng, rồi lại nhìn xuống phía dưới, cảm giác đặc biệt sảng khoái.


Động tác bên dưới ngày càng làm cho Trần Thiên Minh phê hơn, hắn cũng không cố gắng nữa, cái bộ đồ lót gợi tình này, mua về xong hắn còn chưa sờ qua!
Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cái áo ngực mới cùng khu vực ấy của Lưu Mỹ Cầm, để thưởng thức hương vị.
"Đừng…"


Lưu Mỹ Cầm nhẹ nhàng hừ một tiếng, khép chặt chân lại, tiếp tục gia tăng động tác tay.
"Nhanh lên, nhanh lên một chút …"
Trần Thiên Minh sợ thân thể của Lưu Mỹ Cầm không chịu đựng nỗi. Hắn thầm nghĩ bây giờ làm tăng động tác của nàng lên, để giúp hắn mau lên
"thiên đường"


Một tay hắn đang tiếp tục vuốt ve bộ ngực đầy đặn qua lớp áo ngực, còn tay còn lại vẫn mò mò ở dưới qυầи ɭót của nàng.
"Ư …"
Lưu Mỹ Cầm cảm thấy dục hỏa của mình đang bị Trần Thiên Minh khiêu khích…
"A …"
Trần Thiên Minh thỏa mãn rên một tiếng.


Còn Lưu Mỹ Cầm thì thấy Trần Thiên Minh đã lên
"thiên đường"
nàng cũng dừng tay lại, nhẹ nhàng thở phì phò.
"Mỹ Cầm, mặt của em thật bẩn"
Trần Thiên Minh chỉ vào mặt của Lưu Mỹ Cầm, ngượng ngùng nói, hắn không ngờ cái thứ ấy có thể bay cao và bay xa dữ vậy.
"Còn nói nữa, đều là do anh hết!"


Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng liếc Trần Thiên Minh một cái, sau đó cầm lấy cái khăn lau tay, nhẹ nhàng lau đi.
Qua một hồi, nàng đứng dậy, xoay người bước đi.
"Mỹ Cầm, em đi đâu vậy?"
Trần Thiên Minh hỏi.
"Em đi rửa mặt!"
Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt, mở cửa đi ra ngoài.
…………….


Sáng hôm sau, Trần Thiên Minh phải đi gặp Hà Liên, nên lái xe rời đi. Bởi vì sợ Lưu Mỹ Cầm ngồi xe bus cực khổ, nên gọi Trương Ngạn Thanh dùng xe chở nàng về nhà mẹ ruột.
Trần Thiên Minh tiến vào phòng làm việc của Hà Liên, thấy ông đang tưới cây bên cửa sổ, bộ dáng rất chuyên tâm, cẩn thận tỉ mỉ.


"Hà thư ký, chào ông"
Trần Thiên Minh nhẹ giọng nói.
"Ồ, Thiên Minh, cậu đến sớm vậy, sao thế? Có chuyện gì?"
Hà Liên ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thiên Minh đi vào, có chút kinh ngạc, ông biết Trần Thiên Minh đến đây sớm, khẳng định là có chuyện cần tìm.


"Đúng vậy, có chút việc, muốn báo cáo với ông, không biết có tiện hay không?"
"Được!"
Hà Liên vừa nói vừa nhìn cánh cửa, ý bảo Trần Thiên Minh đóng của lại.
Hắn hiểu ý, gật đầu, đi đến đóng cửa, rồi quay lại.
"Thiên Minh, ngồi đi, nhìn cậu như vậy, khẳng định là có chuyện"


Hà Liên nhìn thấy Trần Thiên Minh đóng cửa, cũng không dài dòng với hắn, trực tiếp đi vào vấn đề.
"Có một việc"
Trần Thiên Minh đem chuyện mình dò xét ở Thiên Tinh bang nói ra, nghe được bọn họ chính là hung thủ ám sát mình, còn có chuyện giao dịch 50kg thuốc phiện.
"Quả nhiên là bọn chúng"


Hà Liên gật đầu, nói:
"Bất quá, lá gan của chúng cũng rất lớn, nhiều thuốc phiện như vậy cũng dám giao dịch"
Hà Liên nói xong, không tiếp tục nữa, dường như đang suy nghĩ.
Trần Thiên Minh thấy ông đang suy tư, hắn cũng không nói, đợi Hà Liên mở miệng.
Qua một hồi, Hà Liên nhìn Trần Thiên Minh, nghiêm mặt nói:


"Thiên Minh, cậu có kế hoạch gì?"
"Tôi muốn báo thù, nhưng cũng không muốn bọn họ giao dịch thành công, tốt nhất là nên hủy diệt 50kg thuốc phiện này, không để cho nó hại người"


Trần Thiên Minh thấy Hà Liên không muốn nói, thì nói ra suy nghĩ của mình, hơn nữa không thể không bội phục có người lợi hại như vậy trong quan trường, hậu phát chế nhân, mới là cao thủ chân chính.
"Cậu muốn đi báo thù?"


Hà Liên nghe Trần Thiên Minh lỗ mãng như vậy, không khỏi nhíu mày. Kẻ hắn đối mặt không phải người bình thường, mà là một bang hội có vây có cánh, người đông thế mạnh, hậu thuẫn vô cùng cứng. Nếu chuẩn bị không tốt, không những không bắt được, mà còn bị chúng cắn lại.


"Đúng vậy, lần trước bọn chúng nói giao dịch ở nơi bí mật, tôi đã tìm hiểu được. Tôi đủ tự tin ngăn cản chúng, nhưng mà …"
Trần Thiên Minh nói đến đây, cố ý dừng lại, hắn muốn biết thái độ của Hà Liên.
"Nhưng mà cái gì?"


Hà Liên nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, không khỏi hỏi tiếp.


"Tôi muốn diệt trừ Thiên Tinh bang, nhưng nếu dựa vào một mình tôi và các anh em, thì không thể. Nếu ra tay chỉ bắt được một số kẻ bình thường, người của Thiên Tinh bang rất nhiều, toi không nghĩ rằng có thể diệt trừ hết được. Vốn dĩ tôi tính nhờ sự trợ giúp của cảnh sát, nhưng nghe được bên trong cũng có tay chân của Thiên Tinh bang, cho nên tôi rất do dự"


Trần Thiên Minh nói ra mục đích của bản thân hôm nay, dưới sự thông minh của Hà Liên, quan trường phức tạp, hẳn là có thể hiểu được ý của hắn.
"Thì ra là như vậy"
Hà Liên lại trầm tư. Qua một hồi, ông ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thiên Minh, nói:


"Thiên Minh, cậu có nắm chắc là sẽ khống chế được cục diện? Cậu phải biết rằng, những kẻ cậu đối mặt không phải là lưu manh bình thường, mà chính là những kẻ giết người không chớp mắt"
"Tôi nắm chắc"


Trần Thiên Minh kiên định gật đầu, về phần tại sao, hắn không nói cho Hà Liên biết về võ công của mình.
Hà Liên nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Trần Thiên Minh, ông cũng yên tâm vỗ bàn nói:


"Được, việc này tôi sẽ giúp cậu. Tôi có quen biết với vài lãnh đạo quân đội, có thể lợi dụng quan hệ, thông qua phương thức tập độc giúp cậu"
"Thật sao?"


Trần Thiên Minh nghe xong cao hứng, quân đội không giống như bình thường, không chịu sự điều phối của cục cảnh sát, bọn họ ra mặt, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.


"Đương nhiên là thật, tôi lừa cậu bao giờ. Bất quá, tôi muốn nói rõ, các cậu phải vào trước, phát hiện hồi sự như vậy, bọn họ mới có thể vào giúp cậu. Nếu như xuất quân quá sớm, sẽ đả thảo kinh xà"


Mặc dù không rõ Trần Thiên Minh sẽ làm gì, nhưng thấy hắn tự tin như vậy, chắc sẽ không làm ông thất vọng. 50kg thuốc phiện này, dù công hay tư, ông cũng đều đang tự giúp mình.
"Cái này không thành vấn đề, mọi chuyện trước để tôi lo"


Trần Thiên Minh gật đầu, thật không ngờ Hà Liên là một con người như vậy, thu hoạch lần này, tựa hồ ngoài dự đoán.


"Còn nữa, lúc đó tôi sẽ mời hai người phóng viên tham gia hành động lần này, đến lúc đó tin tức truyền thông nói ra, cho dù sau lưng chúng có hậu thuẫn, cũng không dám ra mặt. Đây là 50kg thuốc phiện, chứ không phải 50kg phấn"
Nói đến đây, Hà Liên cười thành tiếng.


"Vậy cũng được, tiền mời phóng viên tôi sẽ ra"
Trần Thiên Minh nghe Hà Liên an bài thỏa đáng như vậy, trong lòng càng cao hứng. Chỉ cần làm tốt mọi việc phía trước, hậu sự sẽ không cần lo lắng.
"Chỉ có một chút, ai ra cũng được"


Hà Liên cũng không từ chối Trần Thiên Minh, dù sao bây giờ hắn cũng là một ông chủ lớn, tiền này nên để hắn trả.
"Haha, hôm nay thật phải cảm tạ Hà thư kí"
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:
"Hôm nào rãnh tôi sẽ qua nhà tạ ơn"


Trần Thiên Minh nghe đến nếu chuyện này thành công, mình sẽ tạo lập mối quan hệ với Hà Liên, dù sao trước kia mình vẫn còn thiếu một ân tình vẫn chưa tra. Hơn nữa còn được gặp Hà Đạo. Bây giờ Hà Đào trong trường không để ý đến mình, nhìn mình giống như một người xa lạ vậy.


"Không cần cảm ơn, bất quá, cậu rãnh thì cứ qua nhà ngồi chơi"
Hà Liên nói.
"Được, được"
Trần Thiên Minh lại tán gẫu vài câu với Hà Liên, trở về.


Đọc truyện chữ Full