TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 135: Em tự nguyện

Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng, thấy ánh mắt của nàng có chút chờ mong, cảm thấy việc mình làm thật là ngại, mà bây giờ không nói, về sau càng ngại hơn
"Tiểu … Tiểu Hồng, anh hỏi em một việc, ngày đó … em đi WC … có nhiều thấy anh ở ngoài không?"




Tiển Hồng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thiên Minh một chút, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng trả lời:
"Ừ"
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nhìn như một quả táo vậy, làm cho người ta muốn cắn một cái.


"Tiểu Hồng, em đừng hiểu lầm, hôm đó anh thấy cái cửa WC bị hư, nên muốn sửa lại một chút, không phải nhìn em …"
Trần Thiên Minh nói
"Không, là anh không nhìn thấy gì của em hết…"
"Không ….. không nhìn gì cả"
Trần Thiên Minh càng nói càng rối, mặt càng đỏ.


"Thầy ơi, anh đừng nói nữa, là em tự nguyện mà, anh muốn nhìn … thì cứ nhìn"
Tiểu Hồng nhỏ giọng cúi đầu.


Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng nói vậy, quả thật không tin vào cái lổ tai của minh, có chuyện vậy sao? Tiểu Hồng tự nguyện? Muốn cho mình nhìn? Đây là chuyện gì? Này, cái này … không phải là tự nhiên trên trời rớt xuống một cục thịt lớn sao?


Hắn nhìn bộ ngực căng tròn của Tiểu Hồng, vòng eo mảnh khảnh, còn có cặp mông căng mịn, nuốt nuốt nước miếng, kiềm chế suy nghĩ mạnh mẽ trong đầu:
"Không được, nàng ta là học sinh của mình, không thể làm được"
"Thầy ơi, là thật"


Tiểu Hồng ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng không tin của Trần Thiên Minh, dũng cảm nói ra. Ngày đó, nàng đã hạ quyết tâm, cho nên, nàng không cần, nguyện ý vì người mình thích làm một chút chuyện, thậm chí là chuyện đó đó, nàng cũng cho hắn nhìn.
"Đừng … em đừng … em còn nhỏ"


Trần Thiên Minh phát hiện bây giờ nói chuyện vô cùng khó khăn, đặc biệt là cự tuyệt ý tốt của Tiểu Hồng, nói là nói vậy nhưng hắn vẫn liếc nhìn về phía bộ ngực của Tiểu Hồng, mắt lộ ra vẻ muốn ăn mà lại không dám ăn.
"Thầy ơi, em thật sự thích anh mà!"


Bây giờ Tiểu Hồng cũng không còn gì cố ý, nàng thấy Trần Thiên Minh cự tuyệt mình, vội vàng đưa tay lên áo, bắt đầu cởi áo ngoài ra.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng đã cởi xong lớp thứ nhất, chuẩn bị cởi lớp thứ hai, vội vàng chụp lấy tay nàng nói:


"Không được, Tiểu Hồng, em còn nhỏ, không được làm vậy"
Hắn nhìn xuyên qua lớp áo thứ nhất, có thể nhìn thấy cái áo lá màu trắng của nàng. Thật kỳ quái, bộ ngực của nàng cũng lớn như vậy, tại sao lại không mua áo ngực????
"Nhưng mà, anh không thích em"


Tiểu Hồng thấy dũng khí toàn tâm của mình bị Trần Thiên Minh cự tuyệt, thất vọng, đỏ mắt, như muốn khóc.
"Anh cũng không nói là anh không thích em"
Trần Thiên Minh lắc đầu, một cô bé đáng yêu như vậy, ai lại không thích? Vấn đề là, nàng quá nhỏ, nếu một hai năm nữa, vậy là vấn đề khác.


"Nhưng tại sao anh không đến xem em? Lần trước không phải là anh đã nhìn lén em đi WC sao?"
Trần Thiên Minh vừa nhìn Trần Thiên Minh vừa hỏi.
"Em còn nhỏ mà, cỡ tuổi của em, không hiểu được đau, ngày đó, anh muốn sửa cánh cửa tôi, không có ý xem em đâu"
Trần Thiên Minh rốt cục cũng đổi đen thành trắng.


"Em nhỏ? Nhỏ ở đâu?"
Tiểu Hồng vừa nói vừa cố gắng ưỡn ngực ra:
"So với các bạn cùng lớp, của em còn chưa đủ to sao?"
"Anh … anh không nói ở đó của em nhỏ"
Trần Thiên Minh nhìn ngực nàng, nói.
"Anh nói là tuổi của em nhỏ, hiểu chưa?"


"Em không quản, dù sao anh đã nhìn qua em, em bây giờ là người của anh"
Tiểu Hồng nghiêm trang nói.
"Cái gì? Nhìn em rồi trở thành người của anh?"


Trần Thiên Minh không hiểu, đây là lối suy nghĩ gì? Chẳng lẽ con gái bây giờ ngây thơ dữ vậy sao? Vừa rồi mình nghe không rõ, còn tưởng rằng mình ngủ với nàng, thì nàng là người của mình???
"Anh không có nhìn"


Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, nói như thế nào thì nói, bản thân không thể thừa nhận đi nhìn lén được.
"Ồ"
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy, không khỏi thất vọng, nàng chậm rãi mặc đồ vào.
"Tiểu Hồng, em ăn cơm chưa?"
Trần Thiên Minh muốn thay đổi không khí.


"Vẫn chưa, vừa rồi mới hết tiết, em muốn đi qua đây, xem anh có về chưa"
Mỗi lần tan học, Tiểu Hồng đều ghé đây xem Trần Thiên Minh có về chưa, sau đó mới về nhà.
"Ồ, vậy em trở về ăn cơm đi, người nhà em thế nào rồi?"


Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ đến mình lâu rồi không gặp Tiểu Hồng, không biết tình hình thế nào rồi?
"Ba ba của em đã không ra ngoài đánh bạc, ông và mẹ đang trông coi cửa hàng nhỏ kia"
Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh hỏi đến việc nhà, cao hứng trả lời.
"Vậy thì tốt"


Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng đã lộ ra vẻ của một cô bé bình thường, trong lòng của thở phào, ở tuổi của nàng, cần có được sự quan tâm và yêu thương của gia đình, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này.
"Thầy, em về trước"


Tiểu Hồng thấy thời gian không còn sớm nữa, liền nói với Trần Thiên Minh một chút, sau đó về nhà.
……………
Buổi chiều hết hai tiết, Trần Thiên Minh trở lại phòng làm việc uống nước.
"Thiên Minh, anh đi dạy lại rồi à?"


Vừa mới bước vào phòng, Ngô Thanh nhìn thấy Trần Thiên Minh, sau đó lớn tiếng hô, các thầy cô khác cũng ân cần lại hỏi thăm.
Thật kỳ quái, bình thường mọi người đều không nói gì, sao hôm nay lại tụ tập ở đây nói nhiều quá.
Ngô Thanh thấy mọi người tản ra, đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh nói:


"Hiệu trưởng Lý nói, tháng này sẽ trừ tiền thưởng của anh, vì anh vài ngày không đi dạy"
"Trừ thì trừ đi"


Trần Thiên Minh cũng bơ luôn, dù sao mấy đồng tiền này, hắn cũng không cần, cũng không biết lão hiệu trưởng đầu heo kia hay là do bộ giáo dục ra quy định như vậy, chỉ cần nghỉ vài ngày là bị trừ tiền thưởng, cái này không phải là muốn thầy cô chết sao?


"Thiên Minh, tôi nói với anh một việc, bất quá anh không được nói cho người khác biết"
Ngô Thanh nói nhỏ bên tai của Trần Thiên Minh.
"Chuyện gì?"


Trần Thiên Minh suy nghĩ, không biết có phải là nói hươu nói vượn gì nữa không? Nói Lưu Mỹ Cầm và Hà Đào cùng thích hắn, hay là lần này Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm sẽ lấy thân báo đáp hắn??
"Tôi muốn chuyển trường"


Ngô Thanh hết sức phấn khởi nói, hơn nữa còn có chút lớn tiếng, hình như sợ người trong phòng không nghe được hay sao ấy. Không phải là không muốn cho người khác biết hay sao? Âm lượng của hắn, người ngoài cũng có thể nghe rõ.


"Chuyển trường? Chuyển đi đâu? Chủ nhiệm Ngô, anh còn trẻ mà, trong trường này, hẳn là có thể đảm đương chức hiệu trưởng kia, còn lão hiệu trưởng Lý, hắn không được!"
Trần Thiên Minh cố ý nhấn mạnh chữ
"không được"
lên.
"Đúng đúng, anh nói đúng, rất đúng!"


Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh nói vậy, khích lện mình, cũng không sợ phạm thượng gì. Nếu hắn có thể leo đến cái chức to to ấy, mỹ nữ và tiền tài không phải đều lần lượt chạy vào tay hắn sao?


"Cho nên, chủ nhiệm Ngô, anh nói là muốn chuyển trưởng, có phải là do cấp trên quyết định không? Người như anh, hẳn là có tiền đồ hơn so với hiệu trưởng Lý"


Trần Thiên Minh càng nói càng lớn tiếng, vừa rồi hắn nghe lão hiệu trưởng muốn trừ tiền hắn, cho nên trong lòng không vui. Bây giờ trong phòng làm việc cố ý đâm lén lão, hơn nữa còn mượn Ngô Thanh làm bình phong.


"Đúng vậy, đúng vậy, Thiên Minh, khó lắm mới thấy anh thông minh được một lần! Lần này cấp trên muốn chuyển tôi vào trong thành phố"
Ngô Thanh lớn tiếng nói, mặt mày hớn hở, mười phần nhìn giống cái đầu heo.


"Lợi hai, chủ nhiệm Ngô, chúc mừng, chúc mừng, rốt cuộc anh đã có thể thoát ly bể khổ. Không còn đi theo lão hiệu trưởng vô dụng này nữa, tài hoa như anh, lại bị lão ấy áp chế, thật sự là một tổn thất lớn cho quốc gia!"


"Đúng vậy, đúng vậy, một người tài hoa như tôi, ở chổ này, thật là mai một nhân tài!"
Ngô Thanh càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của Trần Thiên Minh, bởi vì lúc này, hiệu trưởng Lý đang tiến vào phòng làm việc.


Còn Ngô Thanh đang hưng phấn, đương nhiên không hiểu được ánh mắt này của Trần Thiên Minh có ý gì, hắn còn tưởng rằng đây là ánh mắt tán thưởng của Trần Thiên Minh, hắn cúi đầu nói,:


"Thiên Minh, anh biết không, tôi đi theo lão hiệu trưởng đầu heo này, khó chịu cỡ nào? Bởi vì một người tài hoa như tôi, mà phải đi theo một kẻ không có bằng cấp như vậy, thật sự vô cùng khó chịu! Ha ha, rốt cục tôi đã có thể rời khỏi hắn, chuẩn bị đi làm báo cáo cái đã"


Ngô Thanh nói xong, lại cao hứng cười ha ha tiếp.
"Ngô Thanh, bây giờ anh rất rãnh sao?"
Lão hiệu trưởng nổi xung, hai mắt trợn lên, nếu trong tay có đao, chắc chắn người đầu tiên lão chém chính là Ngô Thanh.
"Tôi đương nhiên rãnh"
Ngô Thanh nhất thời không nghe ra giọng của lão hiệu trưởng


"Hả, là là, hiệu trưởng Lý?"
Ngô Thanh vừa quay đầu lại, nhìn thấy lão hiệu trưởng nộ khí xung thiên, vội vàng nói:
"Tôi … tôi còn có việc, đi trước"
Ngô Thanh vội vàng xoay người, chạy như bay ra khỏi phòng.
"Ha ha"
Trần Thiên Minh nhìn thấy bộ dáng chạy trốn của Ngô Thanh, không nhịn được cười.


"Trần Thiên Minh, anh trở về dạy học?"
Hiệu trưởng Lý nhìn thấy Trần Thiên Minh đang cười, có chút tức giận nói.
"Đúng, nếu tôi không về, làm sao biết tiền của tôi bị trừ"


Trần Thiên Minh sớm biết rằng, khi đó hắn đã gọi điện cho cục trưởng cục giáo dục để xin phép, đỡ phải phí tâm tử. Chẳng qua, hắn vẫn muốn quay về trường, xem rốt cuộc là nguyên nhân gì, hắn cũng không nói nên được.


Trần Thiên Minh nói xong, cũng không để ý đến lão hiểu trưởng, bước ra khỏi văn phòng, hắn đã không còn là Trần Thiên Minh của trước đây, còn phải sợ lão đầu heo này sao? Hơn nữa, vừa rồi mình không làm gì sai? Người nói cũng đã chạy trốn mất rồi. Nghĩ đến Ngô Thanh, Trần Thiên Minh lại cười to.


Khi đi đến thư viện, Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ đến Phạm Văn Đình, không khỏi hướng mắt nhìn vào trong. Thế nhưng, Ngô Thanh cũng ở đây, còn nói với Phạm Văn Đình cái gì đó, Trần Thiên Minh vểnh tai lên chăm chú nghe.


"Chị Đình, em có chuyện muốn nói với chị, bất quá chị không được nói với người khác"
Ngô Thanh cao hứng nói với Phạm Văn Đình.
"Chủ nhiệm Ngô, là chuyện gì? Nhìn em cao hứng vậy"
Phạm Văn Đình cũng cười nói.
"Em muốn chuyển trường"
Ngô Thanh hết sức hưng phấn nói.


Đọc truyện chữ Full