“Nói như vậy, anh cũng không phải kẻ lừa đảo”Trần Thiên Minh nghe Tiểu Phiêu nói vậy, bản thân đánh loạn nhưng trúng, trong lòng vui như hoa, không ngờ mình nói bậy vài câu, lại tự nhiên trúng. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng cao hứng, không tự chủ mà cười.
“Anh cười cái gì? Trần Thiên Minh”Tiểu Phiếu thấy hắn cười trộm, tức giận nói.
Hiện tại, nàng giận đến hai má đỏ lên.
“Không, không có gì, không cười. Tiểu Phiêu, anh nói với em, trước kia anh có học qua y thuật, cho nên, cũng biết xem bệnh một chút”Trần Thiên Minh vội vàng lắc đầu, hắn không muốn đắc tội với Tiểu Phiêu, dù sao nàng ta cũng đang nắm nhược điểm của hắn, nếu nàng đem việc này nói cho Tiểu Trữ, vậy thì những cố gắng của mình sẽ đổ xuống sông hết. Bởi vậy, hắn nói láo với Tiểu Phiêu, dù sao nói láo cũng không phạm pháp, hơn nữa ai biết hắn đang nói láo?
“Trần Thiên Minh, tôi nói cho anh biết, chuyện anh giả dạng bác sĩ còn chưa hết đâu”
Tiểu Phiêu ngẫm lại, cười gian xảo.
“Cái gì? Anh đâu có xem lầm bệnh cho em? Và lại bệnh của em cũng đã khỏi, em còn muốn gì nữa?”Trần Thiên Minh nghe Tiểu Phiêu nói vậy, cảm thấy nhức đầu, hắn nhìn Tiểu Phiêu đang cười gian, đột nhiên cảm thấy có âm mưu, là một âm mưu to bằng trời.
“Hiện tại tôi vẫn chưa biết, bất quá anh yên tâm, tôi sẽ không quên, tôi đang nghĩ sẽ tính số với anh như thế nào, he he!”Tiểu Phiêu lại cười, nàng cười vì tìm được cơ hội báo thù Trần
Thiên Minh giả dạng bác sĩ sờ loạn chính mình, vuốt trên vuốt dưới, cho dù hắn xem đúng bệnh cũng không được.
“Không thể nào? Em không phải nói không để ý sao?”
“Vậy còn anh? Trần Thiên Minh, anh sợ loạn tôi ... và ... anh nói tôi không để ý sao? Vậy có muốn tôi đi nói với Tiểu Trữ chuyện này không? Để cho nàng để ý?”Tiểu Phiêu đột nhiên nhớ
Trần Thiên Minh đến trường là vì muốn theo đuổi Tiểu Trữ, cho nên nàng bắt đầu đánh vào nhược điểm của hắn.
“Đừng, đừng!”Trần Thiên Minh nghe Tiểu Phiếu muốn nói cho Tiểu Trữ nghe, giật mình, vội vàng ngăn cản. Nếu để Tiểu Trữ biết, mình có hành động không tốt với bạn học của nàng, thì cả đời này đừng hy vọng theo đuổi nàng ta, tiện nghi cho cái tên Thái Đông Phong kia.
“Vậy thì bình tĩnh đi, Tiểu Phiếu thấy sát chiêu của mình có hiệu quả, lập tức chế phục Trần
Thiên Minh, nàng cao hứng cười : “Anh đưa điện thoại đây”Nói xong, nàng đưa tay đến trước mặt hắn.
“Này, Tiểu Phiêu, em muốn lấy điện thoại của anh sao? Có phải lấy điện thoại để bồi thường?”Trần Thiên Minh khó hiểu nói. Chẳng lẽ Tiểu Phiêu lại thật sự muốn lấy điện thoại của mình, bất quá bồi thường như vậy cũng được, cho nàng ta một cái điện thoại di động xong, rồi dẫn đi đến một quán bar chơi, đài thọ toàn bộ số tiền nàng ăn xài! Đây là cái điện thoại mình trả hơn một ngàn đồng để mua mà!
“Ai muốn lấy của anh, tôi chỉ muốn lưu số điện thoại của anh tôi, nếu như tôi muốn gặp anh, thì phải làm sao đây? Cho nên, nếu tôi muốn, thì tôi sẽ gọi cho anh, nói cho anh biết, thế nào? Tiểu Phiêu nghe Trần Thiên Minh hiểu lầm mình, tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Em chỉ muốn số điện thoại của anh thôi, thì lấy điện thoại ra làm gì, em hỏi anh không được sao?”Trần Thiên Minh cũng tức giận, không ngờ Tiểu Phiêu phiền như vậy, muốn số điện thoại của mình mà phải lấy cái điện thoại của mình ra.
“Tôi sợ anh cho số ảo, lúc đó tôi muốn tìm anh cũng không được”Tiểu Phiêu nói.
“Trời, em không tin anh? Em nghĩ lại đi, anh là hạng người gì? Anh là một thầy giáo quang vinh nhân dân!”Trần Thiên Minh thống khổ nói, nếu bây giờ không phải đang lái xe, hắn thật sự muốn ôm đầu khóc lớn! Không ngờ một người đẹp trai hào hoa phong nhã, có nhà có xe có tiền, lại là một người như vậy sao?
“Làm sao tôi có thể tin tưởng anh? Nếu anh là người tốt, vậy sao ngày đó còn giả dạng làm bác sĩ?” Tiểu Phiêu liếc hắn nói.
“Này, em không nên khơi lại chuyện cũ như thế chứ?Trần Thiên Minh nghe Tiểu Phiêu cứ lập lại chuyện đó, sợ rằng một ngày nào đó nàng đứng trước mặt Tiểu Trữ, tâm huyết dâng trào, thần trí không rõ, nói ra chuyện mình giả dạng bác sĩ, vậy thì thảm rồi, có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch!
“Tôi sẽ không đề cập đến nữa, nhưng anh phải đưa điện thoại cho tôi”Tiểu Phiêu lại đưa tay đến trước mặt Trần Thiên Minh.
Bất đắc dĩ, Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn đành móc điện thoại ra, sau đó đưa cho Tiều Phiêu.
Tiểu Phiêu cầm lấy điện thoại của hắn, sau đó nhập số điện thoại của mình vào, lát sau nhạc chuông vang lên trong túi xách, nàng mới trả điện thoại cho hắn.
Trần Thiên Minh cầm lấy điện thoại, lắc đầu, sao mình lại gặp phải một cô gái thông minh nhưng hẹp hòi vậy chứ?
Đến khách sạn Thiên Không, Trần Thiên Minh đậu xe vào bãi, sau đó xuống xe. Trương Ngạn
Thanh đang nhìn gì đó, đột nhiên thấy Trần Thiên Minh đến, vội vàng tiến ra, nhìn thấy Tiểu
Phiêu, sau đó nói với hắn: “Minh ca, anh đến!”Khi có người ngoài, Trương Ngạn Thanh đều gọi hắn là Minh ca chứ không gọi là lão đại như bình thường.
“Đúng vậy, tìm cho tôi một phòng, tôi muốn mời vài người bạn dùng cơm”Trần Thiên Minh nói với Trương Ngạn Thanh xong, liên tiếp đón Thái Đông Phong và Tiểu Trữ.
Trên lầu hai, Trương Ngạn Thanh đã mở cửa một phòng, sau đó khom người xuống mời hai nam hai nữ vào.
Trần Thiên Minh đợi cho mọi người ngồi xuống, liền hỏi Tiểu Trữ: “Tiểu Trữ, em muốn ăn gi?"
Tiểu Trữ tức giận nhìn Trần Thiên Minh một cái, nói : “Sư huynh ăn gì tôi ăn cái đó”
Trần Thiên Minh nghe vậy, liền hỏi Thái Đông Phong : “Thái huynh đệ, anh muốn ăn gì?”Nói xong đưa menu cho hắn.
Thái Đông Phong lắc đầu, khoát tay nói : “Anh cứ hỏi hai cô bé này đi, tôi sao cũng được”
Trần Thiên Minh đành phải hỏi Tiểu Phiêu: “Tiểu Phiêu, em muốn ăn gì?”
Tiểu Phiêu cũng lắc đầu: “Tôi không biết, anh chọn đi, tôi thì sao cũng được”
Trần Thiên Minh nghe mọi người nói vậy, đành ngoắc Trương Ngạn Thanh lại, sau đó nhỏ giọng nói với hắn một hồi, Trương Ngạn Thanh liền gật đầu, đi ra ngoài. Trần Thiên Minh xoay người lại nói với mọi người : “Tôi tùy tiện gọi một chút, không biết có hợp khẩu vị của mọi người không?”
Thái Đông Phong cười cười, nói : “Thầy Trần, anh rất khách khí, chúng tôi ăn gì cũng được mà, anh cứ gọi đi”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiểu Trữ và Tiểu Phiêu muốn đi toilet, nhưng bởi vì hôm nay khách đông, WC chật kín người cho nên hai nàng phải đi ra toilet công cộng.
Thái Đông Phong thấy Tiểu Trữ và Tiểu Phiệu đã đi, liền cười nói với Trần Thiên Minh :
“Thầy Trần, hình như anh rất quen thuộc với chổ này, thường xuyên đến đây sao?”
“Đúng vậy, thường xuyên đến!”Trần Minh gật đầu, hắn vẫn còn cảnh giác Thái Đông
Phong, cho nên không đem chuyện của mình nói ra.
“Anh thích sự muội của tôi?”Thái Đông Phong đột nhiên hỏi.
“Cái này ... đúng” Trần Thiên Minh cũng không muốn nói gì, thích thì nói thích, sợ gì? Hơn nữa, điều kiện của mình cũng không thua kém Thái Đông Phong bao nhiêu, cạnh tranh thì cạnh tranh!
“Vậy anh cố lên!”Thái Đông Phong đáp.
“Đương nhiên!”Trần Thiên Minh gật đầu, hắn chẳng những muốn cố lên, mà còn muốn gia hỏa, nhất định phải theo đến cùng. Ngày nào Tiểu Trữ còn chưa kết hôn, ngày đó hắn còn cơ hội.
“Vậy anh có muốn tôi giúp anh không?”Thái Đông Phong cười nói.
“Anh giúp tôi?”Trần Thiên Minh lại bắt đầu hoài nghi lễ tại của mình.
“Đúng”
“Anh không phải cũng thích Tiểu Trữ sao? Sao lại giúp tôi?” Trần Thiên Minh nghe xong cũng cảm thấy Thái Đông Phong đang cười nhạo mình. Bây giờ Tiểu Trữ đang chán ghét mình và thích thằng ku này gần chết, không mù thì có thể nhận ra, Thái Đông Phong hắn đang trêu chọc mình sao?
“Thầy Trần, anh sai rồi, tôi không thích Tiểu Trữ, tôi và Tiểu Trữ chỉ có tình cảm của một anh dành cho một người em, tôi đã có bạn gái! Sao có thể thích Tiểu Trữ được?”Thái Đông Phong vừa nói vừa cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó chậm ra híp mặt lại, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Minh, như muốn nhìn từ mặt hắn ra cái gì đó.
“Anh ... anh có bạn gái? Anh không thích Tiểu Trữ?”Trần Thiên Minh ấp a ấp úng, giống như tin tức rớt từ trên trời xuống ngay đầu hắn, quả thật ... à không, làm cho hắn cao hứng muốn nhảy từ lầu hai xuống (Láo, nhảy từ lầu hai cũng không chết, hắn biết khinh công -Lời tác giả )
Tình địch lớn nhất của mình, lại không thích Tiểu Trữ, còn có bạn gái rồi, tin này quả thật là cho hắn cao hứng muốn chết.
“Đúng vậy, cho nên tôi mới hỏi anh là có cần tôi giúp hay không?Thái Đông Phong cười, nói.
“Muốn ... muốn, đương nhiên muốn”Trần Thiên Minh liều mạng gật đầu, nhìn Tiểu Trữ kia, nàng rất tín nhiệm Thái Đông Phong, vô cùng nghe lời hắn. Nếu Thái Đông Phong có thể nói tốt về hắn trước mặt Tiểu Trữ, vậy thì xác xuất theo đuổi thành công sẽ cao hơn.
“Chẳng qua, tôi cũng nói thật với anh, tôi coi Tiểu Trữ như em gái ruột, không muốn để cho những kẻ theo đuổi nàng không phải người tốt, cho nên, nếu tôi giúp anh, tôi phải hiểu anh,vì ấn tượng của anh rất tốt, cho nên tôi mới cùng đi ăn cơm với anh, nhưng, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, muốn xem nội tâm của người ta, phải hiểu người đó, từ đó mới quyết định giúp hay không?Thái Đông Phong nhìn Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh nói như vậy tôi có thể hiểu, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, như Tiểu Trữ, đã xem tôi là lưu manh, kỳ thật trong lòng tôi không phải là lưu manh, nàng nhìn lầm người, tôi muốn giải thích cho nàng, để bỏ đi sự hiểu lầm trong lòng nàng”Trần Thiên Minh nghe Thái Đông Phong nói vậy, thấy có đạo lý, nếu như Thái Đông Phong không hiểu mình, như vậy không có khả năng giới thiệu Tiểu Trữ cho mình.
“Vậy anh kể rõ tình huống của mình một chút cho tôi biết đi, nếu có gì không rõ, tôi sẽ hỏi anh”Thái Đông Phong lại cười cười, bất quá lần này trong nụ cười của hắn có chút âm lãnh.
Nhưng mà, hiện tại Trần Thiên Minh đang đắm chìm trong vui sướng, hắn nghĩ Thái Đông
Phong sẽ trợ giúp, Tiểu Trữ đến tay, nơi nào chú ý đến vẻ tươi cười của Thái Đông Phong không giống với trước kia!