- Dạ Côn.
Nhìn Dạ Côn muốn đi, Dạ Trùng nắm lấy cổ tay Dạ Côn.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Đại bá, còn có chuyện gì sao?
- Nếu như có thể, đừng để Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc khai chiến.
Dạ Trùng tình nguyện không gặp thê tử, cũng không muốn nhìn thấy tràng diện máu chảy thành sông.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, chuyện như vậy làm sao Dạ Côn ta nói trước được, nếu như bên kia thật dự định khai chiến, cho dù Dạ Côn ta có trăm cái miệng, cũng không thể nói rõ ràng được.
- Đây là lệnh bài, có thể giúp con xuất quan.
Dạ Trùng giao lệnh bài cho Dạ Côn.
- Tạ ơn đại bá.
- Trên đường cẩn thận, đừng đi trêu chọc mấy bộ lạc ở Ngũ Nhạc, một đường hướng tây liền có thể đi tới Thịnh Kinh.
Dạ Trùng cẩn thận căn dặn, mặc dù không muốn Dạ Côn đi mạo hiểm, nhưng đây là Thánh Nhân hạ chỉ, không đi không được.
Dạ Côn nghiêm túc ứng tiếng, đi ra khỏi phòng, gọi Tuyệt Thiên liền đi thẳng đến cửa thành.
Mà Dạ Trùng mặt hướng tây phương, tầng tầng thở dài, lần nữa trở về phòng.
Đêm khuya, cửa thành Hạ Đô đóng chặt, thế nhưng Dạ Côn nắm giữ lệnh bài, căn bản không chút khó khăn, còn lừa hai con ngựa... không... là mượn hai con ngựa.
Một đường chạy như điên đến cứ điểm.
Sau nửa canh giờ, Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên đã tới cứ điểm, nhìn cứ điểm trước mắt, thật sự rất khủng bố, hẳn là cao hơn ngàn thướng, trên tường thành có Dạ gia quân gác đêm.
Lúc nhìn thấy Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên chạy như bay tới, bọn họ lập tức cảnh giác.
Dạ Côn cũng không dài dòng, lấy thánh chỉ cùng lệnh bài ra.
Thấy hai thứ này, quân sĩ lập tức để hai người đi, Dạ Côn nhìn thấy dưới tường thành có một tảng đá lớn dầng được nâng lên.
Cái lối đi này có thể trực tiếp thông đến một bên khác.
Dạ Côn phát hiện, ánh mắt Dạ gia quân xung quanh nhìn mình có chút khác biết, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
- Ngự sử, thượng lộ bình an.
Dưới tường thành, Dạ gia quân đến đây tiễn biệt, ngay cả thống soái tối cao cũng mang theo thái độ cung kính nói ra.
- Tốt, ta nhất định sống sót trở về.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên nhảy lên lưng ngựa.
Nhìn Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên tan biến trong bóng đêm, nam nhân trầm giọng quát:
- Trở về! Trợn to mắt lên cảnh giới!
- Vâng!
Đây là lần đầu tiên Dạ Côn rời khỏi Thái Kinh, trong lòng vẫn rất hưng phấn, kỳ thật Dạ Côn cũng muốn rời khỏi Thái Kinh nhìn một chút, xem thử xem phong cảnh bên ngoài như thế nào.
Tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên giữa đêm khuya, phảng phất đang nói với người Ngũ Nhạc... Côn ca ta đến đây!
Các ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa.
Chạy hết tốc lực hai canh giờ, tựa hồ ngựa dưới hông hơi kiệt sức, Dạ Côn định dừng lại nghỉ ngơi một chút, hơn nửa đêm đi đường cũng không an toàn.
Xung quanh cũng không có rừng cây, là một mảnh hoang vu, đất đai dưới chân cứng như đá, còn nứt ra, chớ nói chi là non xanh nước biếc.
Ngũ Nhạc này thật hoang vu.
- Dạ Côn.
- Hửm?
Dạ Côn nằm trên mặt đất tò mò đáp.
- Hình như ngươi quên hỏi tên.
- Hỏi tên gì?
- Tên của bá mẫu ngươi, nếu không thì ngươi tìm bằng cách nào?
Tuyệt Thiên nhỏ giọng nói ra, kỳ thật đã sớm biết Dạ Côn quên hỏi, nhưng Tuyệt Thiên lại không nói, chờ sau khi đi rồi mới nói, hỏi ngươi có tức không.
Dạ Côn đột nhiên vỗ đùi.
- Đậu xanh! Tuyệt Thiên ngươi sao không nói sớm? Vấn đề mấu chốt như thế ta lại quên hỏi.
Dạ Côn bưng lấy cái trán, vừa rồi do mình quá nôn nóng rời đi.
Trong lòng Tuyệt Thiên cười nhẹ, Tuyệt Thiên ta hôm nay ngậm bồ hòn nhiều như vậy, còn không hố ngươi một lần.
- Không sao cả, ta biết bá mẫu là quận chúa, đến lúc đó liền tìm quận chúa là được rồi.
- Quận chúa nhiều như vậy, ngươi làm sao biết là ai?
Dạ Côn lập tức lấy ra vòng cổ:
- Nếu bá mẫu nhìn thấy, khẳng định sẽ kích động, cho nên... người này hẳn là bá mẫu.
-......
Tuyệt Thiên rất phiền muộn, tên Dạ Côn này vẫn rất thông minh... này đều biết.
Lúc này Dạ Trùng đột nhiên từ trên giường tỉnh lại, âm u hô:
- Nguy rồi! Quên nói tên cho Dạ Côn! Còn có cái vòng cổ kia cũng không được tùy tiện để cho người khác nhìn thấy!
Xong xong... làm sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?! Ai nha...
Sáng sớm ở Ngũ Nhạc không khác gì Thái Kinh, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người rất thoải mái.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên lần nữa lên ngựa đi đường, nhưng Tuyệt Thiên không nhịn được hỏi:
- Dạ Côn, không phải ngươi là Kiếm Hoàng sao? Tại sao chúng ta lại không bay?
Bay?
Dạ Côn cảm thấy... không thể để Tuyệt Thiên biết mình không biết bay, hình như tên này đang tìm mọi cách để chê cười mình.
- Tuyệt Thiên, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một khóa.
Dạ Côn giảm tốc độ lại, hướng phía Tuyệt Thiên nghiêm túc nói.
Tuyệt Thiên cũng muốn nhìn, xem thử Dạ Côn có thể chém ra đạo lý lớn gì.
- Dạ Côn, mời nói.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, nói ra:
- Làm một người bình thường, sao có thể bay?
Tuyệt Thiên lập tức cứng đờ, lời giải thích này... hình như rất có lý.
- Nếu như hở một chút là bay, vậy vùng trời Thái Kinh sẽ đầy bóng người, như thế sao được, chúng ta vốn là người... nên dùng chân từng bước một đi tới, đây không chỉ là nhân tính, còn là một loại tu hành, ngươi biết không?
Tuyệt Thiên đều choáng váng, ngươi còn có thể kéo đến nhân tính...
Nhưng lời nói này hình như có chút đạo lý, nghĩ kỹ lại, nếu như đều lựa chọn phương thức nhanh gọn, vậy liền thoát ly bản tính của con người.
Không ngờ Dạ Côn tuổi còn trẻ, lại ngộ ra đại đạo như thế, thật đúng là khiến cho mình lau mắt mà nhìn.
Dạ Côn chăm chú nhìn Tuyệt Thiên, ánh mắt ra vẻ mình rất có niềm tin.
Côn ca chỉ là chưa học bay, cố ý tìm cớ mà thôi.
Thấy Tuyệt Thiên không nói lời nào, chọn thái độ cam chịu, Dạ Côn lập tức mở ra hình thức giáo dục, đừng hòng tìm đường tắt, làm người phải chân thật, một bước một cái dấu chân.
Mà Côn ca từ bước chân thứ nhất, liền trực tiếp vượt đến bước chân cuối cùng, một bước này đúng là lớn đến tận rời.
Hai người dần dần tiến vào Ngũ Nhạc, xung quanh ngoại trừ đất vàng dốc cao, liền không có thứ khác, thỉnh thoảng có một cơn cuồng phong thổi đến, còn có thể nhìn thấy vòi rồng hình mũi khoan.
Hai người đều dùng vải bố che miệng đi tới, móng ngựa bị hãm sâu vào trong cát đá, đi rất khó khăn.
- Dạ Côn!
Tuyệt Thiên hướng phía nơi xa chỉ đi.
Dạ Côn nhìn một cái, chỉ thấy nơi xa hình như có kiến trúc, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, thế nhưng đã xuất hiện bóng mờ.
- Đi.
Dạ Côn vỗ cái mông ngựa, lao thẳng đến phía trước.
Mà Tuyệt Thiên chỉ là muốn nhắc nhở Dạ Côn một chút, bên kia hình như có bộ lạc, ai ngờ Dạ Côn không nói hai lời liền vọt tới....
Tuyệt Thiên chỉ là muốn sớm đến Ngũ Nhạc Thịnh Kinh một chút, sau đó về sớm, thi hành kế hoạch của mình, mặc dù chỉ là một ngày ngắn ngủi, nhưng cũng đã gần hiểu rõ Dạ Côn rồi.
Tuy nhiên muốn hiểu rõ Côn ca, nói thật... ngay cả Dạ Tần đều không hiểu nổi đại ca, ở trong lòng Dạ Tần đại ca chính là một tồn tại bí ẩn.