Cho nên Dạ Côn nhắm mắt lại, nhét hắc sắc thiên không vào trong miệng, vẻ mặt cứng đờ, hung hăng nhai,
Ôi, không tệ nha.
Giống như Tuyệt Thiên nói, không có có mùi lạ, lại vô cùng giòn, thậm chí còn có vị ngọt.
Đậu xanh!
Sao có thể thơm như vậy?!
- Ông chủ, cho thêm một phần hắc sắc thiên không.
Dạ Côn hướng phía tiểu nhị hô to.
- Có ngay.
Tuyệt Thiên cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dạ Côn.
- Nhìn cái gì vậy, tới liền phải thử một chút, vừa rồi ngươi còn nói.
- Ha ha...
Dạ Côn quyết định thử hoàng sắc luyện ngục một chút, nhét vào trong miệng nhai, giòn giòn thơm thơm, thậm chí nhai ra nước vẫn thơm, chỉ là có hơi sền sệt.
Còn về phần hồng sắc lưu hải, ngại quá... thật sự không thể hạ khẩu.
Ngay cả Tuyệt Thiên cũng không hạ khẩu được.
Tiểu Nhị bưng hắc sắc thiên không tới, cười nói:
- Hai vị khách quan, hồng sắc lưu hải này chính là món ăn chiêu bài của tiệm chúng ta, đây là hương trùng sống ở trong ruột cây, dùng vỏ cây làm thức ăn, có thể mắt sáng đề cao khứu giác.
Tin ngươi mới lạ, Côn ca ta nói không ăn sẽ không ăn!
Thế nhưng Tuyệt Thiên tin, thật đúng là dùng thìa múc lên, sau đó nhét vào trong miệng, khóe miệng còn ngậy ngọa, muốn buồn nôn bao nhiêu liền buồn nôn bấy nhiêu.
Nhìn Tuyệt Thiên nhắm mắt lại nhấm nuốt, trên mặt dần dần biến thành biểu lộ hưởng thụ, cuối cùng nói ra:
- Không tệ.
Thấy Tuyệt Thiên đều nói không tệ, Dạ Côn quyết định thử một chút.
Thế nhưng lại không dùng đồ vật ở nơi này, mà dùng những thứ thê tử đã chuẩn bị trước.
Tuyệt Thiên nghi hoặc nhìn Dạ Côn lấy ra bát đũa hoàn toàn mới, múc một muỗng hồng sắc lưu hải, Dạ Côn nhắm mắt lại nhét vào trong miệng.
Loại cảm giác này như thế nào nhỉ? Tựa như tắm gội trong ánh nắng mùa xuân, toàn thân đều được tẩy lễ.
Dễ chịu a...
Đám người Ngũ Nhạc thật biết ăn.
Dần dần, ba món ăn thấy đáy.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên còn chưa đã ngứa.
Bất quá Tuyệt Thiên tò mò hỏi:
- Tại sao ngươi lại lấy ra bát đũa mới?
Dạ Côn mím môi nói ra:
- Bộ lạc ở chỗ này ăn thịt người.
Tuyệt Thiên sững sờ, lại nhìn về phía mấy người bên cạnh, hình như có vài người thổ dân, mặc dù đổi quần áo cũng không che giấu được cỗ khí chất đặc biệt kia.
Lại nhìn bát đũa bọn họ dùng, giống mình như đúc.
Ánh mắt Tuyệt Thiên sắp phun lửa, nhìn Dạ Côn nói ra:
- Sao ngươi không nói sớm!
- Ngươi lại không hỏi sớm.
Ọe!
Tuyệt Thiên nhịn không được, bộ dáng giống như Dạ Côn vừa rồi vậy, chạy ra ngoài.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, đấu với ta, ngươi còn quá trẻ tuổi.
Dạ Côn lẳng lặng chờ đợi quay đầu nhìn thoáng qua, tên Tuyệt Thiên này tại sao lại nôn lâu như vậy?
Nhịn không được nhìn thoáng qua cửa.
CMN!
Thế mà chạy!
Tên không biết xấu hổ này!
- Khách quan, số tiền kia...
Hỏa nhãn kim tinh của tiểu nhị liếc mắt một cái thấy ngay, hai người này ăn mặc không tệ, nhưng cảm giác tựa như đến ăn cơm chùa.
Trên người Dạ Côn nào có tiền, đều bị cha cầm đi.
- Ngươi thấy người vừa rồi chạy đi không?
Dạ Côn nghiêm túc nói.
- Thấy, cho nên ngươi phải trả tiền.
Tiểu nhị làm ra dáng vẻ ngươi tưởng ta là thằng ngốc ư? Loại người như ngươi ta đã gặp nhiều.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ngươi nên đi tìm y.
- Không có tiền đúng không, gặp quan phủ!
-......
Ngũ Nhạc này thế mà cũng có quan phủ, đúng là sao chép toàn bộ mọi thứ ở Thái Kinh.
Tuyệt Thiên chết tiệt, ngươi thế mà không biết xấu hổ đến như vậy!
Chờ đấy.
- Được, vậy ngươi liền gọi quan phủ đến đi.
Dạ Côn dứt khoát đi vào, ngồi chờ.
Tiểu nhị ngẩn người:
- Ngươi tường rằng ta không dám sao?
Nói xong liền chạy đi.
Không bao lâu sau, người của quan phủ đến, ngay cả quần áo cũng giống quan phủ Thái Kinh như đúc.
Ngũ Nhạc các ngươi không có đặc trưng riêng sao...
- Ai?!
- Quan gia, chính là tên tiểu tử này, ăn xong còn muốn quỵt.
- Ăn côn trùng xong còn muốn quỵt?
Dạ Côn:......
Côn ca thật là khó a.
- Bắt hắn lại!
Dạ Côn đưa tay hô:
- Chờ một chút!
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Bắt lại!
- Ta là ngự sử từ Thái Kinh tới! Ta muốn gặp quân chủ!
Dạ Côn trực tiếp bày ra thân phận.
Quả nhiên lập tức trấn trụ người xung quanh, Côn ca hoặc là không trang bức, hoặc là sẽ trang một đợt bức lớn.
Thị vệ đột nhiên cất tiếng cười to:
- Người từ Thái Kinh tới... ha ha ha... cười chết ta rồi, hiện tại ăn quỵt còn muốn giả mạo người Thái Kinh, chẳng lẽ ngươi không biết, người Thái Kinh tới Thịnh Kinh, chỉ có một cái hạ tràng thôi sao?
Nói đến câu sau, vẻ mặt thị vệ dần dần trở nên băng lạnh lên.
Dạ Côn thậm chí cảm giác khách nhân xung quanh đều không được bình thường.
Tình huống gì đây?
Không thích hợp.
- Giết hắn!
Chỉ thấy thị vệ gầm thét một tiếng, thổ dân xung quanh lập tức bạo phát, mỗi người đều là nhân vật cấp bậc Kiếm Hoàng.
So sánh ra, những thị vệ này liền yếu đi rất nhiều, xem ra sống trong hoàn cảnh ác liệt nhất, cho dù người bình thường cũng sẽ biến thành cao thủ.
- Ta là ngự sử! Các ngươi làm như vậy là đang chọn chiến tranh!
Dạ Côn quát lớn.
Nhưng mà căn bản không có ai nghe Dạ Côn, nhìn thấy Dạ Côn, liền giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha vậy, ngay cả tên tiểu nhị vừa rồi đều cầm lấy ghế gỗ đập tới.
Dạ Côn thật không hiểu, vì sao những người này lại căm hận người Thái Kinh như thế.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc nhẫn, Dạ Côn định triệu hoán Thần Kiến ra trang bức.
Để Ngũ Nhạc quân chủ biết mình tới.
Thế nhưng ngẫm lại liền thôi, lúc này triệu hoán Thần Kiến, liền giống như đang tuyên chiến.
Bất quá những người này nên giải quyết thế nào?
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không giết bọn họ, thế nhưng một quyền một người vẫn không thành vấn đề, người đi đường liên tục nhìn thấy bóng người từ trong tiệm bay ra, động tĩnh huyên náo rất lớn.
Tại cách đó không xa, Tuyệt Thiên hừ lạnh một tiếng, muốn chơi Tuyệt Thiên ta, ngươi còn non lắm.
Không bao lâu, nội thành hộ vệ đều tới.
Tiểu quỷ khó dây dưa... cuối cùng Dạ Côn cũng nhìn thấy một tên nam nhân mặc khôi giáp chính quy:
- Ta là ngự sử Thái Kinh! Đến đây gặp quân chủ các ngươi!
- Ngự sử Thái Kinh?
Nam nhân âm u nói ra.
- Không sai!
- Giết!
Nam nhân nhất thời rút đao, hướng phía Dạ Côn quát.
Dạ Côn:......
Nguyên bản còn tưởng rằng tới một kẻ giảng đạo lý, kết quả vẫn là một tên không giảng đạo lý, thậm chí còn hung tàn hơn.
Chỉ thấy đám thị vệ này móc một quả thiết cầu từ trong túi ra, sau đó ném xuống mặt đất.
Một tầng khói mù nở rộ, chỉ thấy hơn mười khôi lỗi xuất hiện ở trước mắt Dạ Côn.
Đám khôi lỗi bằng sắt đen nhánh, hình thể hơi to, có đầu có tay có chân... chẳng qua là thân thể hơi bành trướng.
Nhưng Dạ Côn phát hiện, khí tức những khôi lỗi này phát ra lại là Kiếm Sư, mà những trình độ đám thủ vệ này dường như chỉ có Kiếm Sĩ...
Trong lúc Dạ Côn phân thần, một khôi lỗi trong đó trực tiếp oanh đến, quả đấm to lớn kia dường như có thể đánh xẹp Dạ Côn.
Dạ Côn cảm thấy hiện tại không thể hoàn thủ, nếu như ra tay đánh trả, chỉ sợ hoà đàm không có hy vọng.
Xảy ra chuyện như vậy, Dạ Côn cũng không tin quân chủ không biết, y nhất định là cố ý, muốn nhìn tình huống của mình.
Đám đại lão hèn hạ này, thật sự cho rằng Côn ca ta dễ bắt nạt sao!!!
Dạ Côn trực tiếp đánh ra một quyền. Khống chế lực lượng ở cấp bậc Kiếm Hoàng...