Bất quá tâm chí tiểu tử này vẫn tính kiên định, chịu được nữ nhân dụ hoặc.
Nếu như Liệt Cốt tới nơi này, vậy còn không phát điên sao.
Một giấc ngủ này khiến Dạ Côn rất thoải mái, mãi đến khi cung nữ ở bên cạnh gọi mới tỉnh lại.
- Ngự sử, yến hội quân chủ an bài đã sắp bắt đầu, mời ngự sử cởi áo.
Dạ Côn dụi dụi con mắt, đột nhiên nhớ tới mình đang ở trong hoàng cung Ngũ Nhạc, than nhẹ một tiếng...
Thay đổi trang phục mới, Dạ Côn nhìn bản thân trong gương một chút, vẫn rất anh tuấn.
Tuyệt Thiên thầm nghĩ, xem ra con hàng này lại bắt đầu phát tao.
- Đi thôi.
- Ngự sử, mời đi theo ta.
Dạ Côn đi theo cung nữ, yến hội tối hôm nay hẳn sẽ gặp rất nhiều người đi.
Có lẽ mình nên đeo vòng cổ lên, nếu như bá mẫu nhìn thấy, nhất định sẽ có phản ứng...
Mình vẫn thông minh ưu tú như vậy, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.
Dạ Côn trực tiếp mang vòng xương lên trên cổ, cũng không biết bộ dáng bá mẫu như thế nào? Hẳn cũng rất đẹp đi.
Yến hội đương nhiên được tổ chức ở bên trong Ninh Thanh Cung khổng lồ.
Ninh Thanh Cung là nơi quân chủ triệu kiến ngoại bang, xa xỉ đến cực điểm, trước mắt là một mảnh vàng óng ánh.
Đi vào bên trong Ninh Thanh Cung, ngoài điện đứng đấy không ít người, Dạ Côn sờ lên vòng xương, đại bá à, người phải phù hộ cho ta đó.
Dạ Trùng biểu thị, đại bá ngươi còn chưa có chết, không thể hoàn thành tâm nguyện này của ngươi được.
Cung nữ bên cạnh đã lui ra, Dạ Côn nhìn đám người một chút rồi đi vào bên trong, cố ý ưỡn ngực, hiển lộ rõ ràng chiếc vòng cổ kia.
Đám quần thần Vương Gia Ngũ Nhạc bên này đều trông thấy Dạ Côn, vừa liếc mắt liền nhận ra.
Tên này là Dạ Côn đến từ Thái Kinh! Kiếm Hoàng mười sáu tuổi...
Còn có cái đầu trọc kia thực sự quá rõ ràng.
Lúc này Dạ Côn thật muốn lôi kéo đệ đệ tới, rõ ràng là muốn giúp cho đệ đệ thành danh.
Làm sao làm đến cuối cùng, lại biến thành chính mình rồi.
Đệ đệ ta cũng rất ưu tú có được hay không.
Lần sau! Lần sau nhất định phải giúp cho đệ đệ quật khởi, khiến tất cả mọi người biết cái tên Dạ Tần này, mà không phải Dạ Côn.
Nhưng vẫn nên giải quyết tốt chuyện này rồi nói sau, trở về mới hảo hảo tạo cơ hội cho đệ đệ.
Sờ lên vòng xương ở trên ngực, Dạ Côn mang theo nụ cười đi tới đám đông.
Mà động tác này dĩ của Dạ Côn nhiên bị mọi người thấy được, vẻ mặt biến đổi.
Dạ Côn sửng sốt một chút, biểu tình này của bọn họ là có ý gì?
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc hoa lệ mang theo nụ cười đi tới:
- Dạ ngự sử, cửu ngưỡng đại danh, hôm nay được gặp mặt, đúng là khiến bổn vương kinh ngạc.
Nha, người này thế mà là một tên Vương Gia.
Người này tên là Hoàng Lập, là đệ đệ của quân chủ, mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
- Vương Gia nói đùa.
Dạ Côn khiêm tốn nói ra.
- Dạ ngự sử, kính đã lâu.
Lại là một tên nam tử trẻ tuổi đi tới, người này tướng mạo đường đường, mày kiếm mắt tinh, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Vương Gia cười nói:
- Dạ ngự sử, vị này là thái tử điện hạ, Hoàng Dương Văn.
- Nguyên lai là thái tử điện hạ, kính ngưỡng đã lâu.
Dạ Côn chắp tay cười nói.
- Không bằng Dạ ngự sử nửa phần.
- Không dám, không dám.
Dạ Côn khẽ cười nói, tên Thái Tử cùng Vương Gia này đến, liền bắt đầu thế công vuốt mông ngựa.
Hai người nhìn vòng xương trên ngực Dạ Côn một chút, không ngờ Dạ ngự sử còn biết tập tục Ngũ Nhạc, thế nhưng mang theo cái này... thật thích hợp sao?
Dạ Côn vỗ vỗ vòng xương, cười cười.
Chuyện này khiến cho hai người càng cảm thấy quái dị.
Cô nương đến đây xem Dạ Côn đều kinh ngạc không thôi, thiếu niên ưu tú nhất Thái Kinh... thế mà còn có đam mê này, đúng là khiến người thổn thức không thôi.
- Dạ ngự sử, nơi này có rất nhiều muốn làm quen với ngươi, xin đừng cảm thấy khó chịu.
Hoàng Lập nhẹ giọng cười nói.
- Làm sao lại thế, còn mời Vương Gia giới thiệu.
- Ha ha ha, việc nhỏ.
Hoàng Lập mang theo Dạ Côn bắt chuyện với người xung quanh, Dạ Côn cũng mượn cơ hội nhìn một chút, trong này có đại bá mẫu hay không.
Dựa theo tuổi tác mà nói, đại bá mẫu cũng không còn trẻ, tiểu cô nương là không thể nào rồi.
Thế nhưng mấy tiểu cô nương này nhìn thấy vòng xương ở trên ngực mình, làm sao đều có vẻ mặt kinh ngạc, chuyện này khiến Dạ Côn đau cả đầu, mà nam lại ước gì xa cách mình...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Vào điện!
Chỉ thấy một tên thủ vệ ngoài điện lớn tiếng quát.
Mọi người dừng cuộc trò chuyện lại, đi đến bậc thang, mà Dạ Côn một mặt hoang mang, vòng xương này có hàm nghĩa đặc thù gì sao?
Cảm giác không thích hợp a.
Đi vào trong cung điện, Dạ Côn lần nữa bị sự xa hoa rung động đến, quá có tiền, sáng mù con mắt.
Vị trí quân chủ cao hơn mọi người, Dạ Côn ngồi ở hàng thứ nhất bên tay trái, tay phải hàng thứ nhất chính là Vương Gia Hoàng Lập, ngồi bên cạnh là quốc sư Bạch Hiểu.
Mà ngồi bên cạnh Dạ Côn là Thái Tử Hoàng Dương Văn.
- Quân chủ giá lâm!
Mọi người toàn bộ đứng dậy chắp tay hô:
- Quân chủ vạn tuế!
Quân chủ mang theo nụ cười đi đến vương tọa, đáp đỡ:
- Hôm nay không cần đa lễ, có phải không, Dạ ngự sử.
Em gái ngươi, ta cũng không phải quân chủ, ngươi hỏi ta làm gì.
- Quân chủ nói phải, thì chính là phải.
Dạ Côn cảm giác nói chuyện với loại người này rất mệt mỏi.
Quân chủ chậm rãi ngồi xuống, cười nói:
- Hôm nay Dạ ngự sử quang lâm Thịnh Kinh, thật là khiến cho Thịnh Kinh ta giống như rồng đến nhà tôm, chúng ta cùng đứng dậy kính Dạ ngự sử một chén.
Đậu xanh!
Người rốt cuộc có ý ý gì, thân là quân chủ lại hướng ngự sử mời rượu, có phải có chút tự hạ thân phận hay không, cho dù là nước phụ thuộc, cũng không đến mức vuốt mông ngựa như thế chứ.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Dạ Côn vẫn đứng dậy nâng chén rượu lên.
Rượu nóng chảy xuống cổ họng, có chút cay, mùi vị kia không dễ uống.
Mà người Ngũ Nhạc lạu rất thích này loại mùi vị cay nồng này, rất kích thích.
Quân chủ nhìn về phía Dạ Côn, bị vòng xương ở ngực Dạ Côn hấp dẫn đến, cười nói:
- Khó trách vừa rồi nhận được tin tức, nói Dạ ngự sử không thích cô nương bổn quân chủ an bài, nguyên lai Dạ ngự sử là người như thế, là bổn quân chủ thất sách.
Mọi người:......
Dạ Côn một mặt mộng bức, đây rốt cuộc là đang nói cái gì? Tại sao ta nghe không hiểu các ngươi đang nói gì hết vậy?
Có vài cô công chúa đỏ mặt, không ngờ Dạ Côn đại danh đỉnh đỉnh thế mà... thật là đáng tiếc.
Quân chủ thấy Dạ Côn một mặt mơ hồ, cười nói:
- Chẳng lẽ Dạ ngự sử không biết tác dụng của cái vòng xương kia sao?
- Hả?
Hoàng Lập khẽ cười nói:
- Dạ ngự sử, tại Ngũ Nhạc nam nữ chưa thành hôn nhân đều sẽ có vòng xương, vòng xương của mỗi người cũng không giống nhau, nếu như nam nữ muốn thành hôn, liền có thể đeo vòng xương ra cửa, dùng để bày tỏ tâm ý, nếu như hai bên đều nhìn trúng đối phương, liền sẽ trao đổi vòng xương, mà vòng xương của Dạ ngự sử ngươi, hẳn là của nữ hài.
Dạ Côn:......
Hiện tại rốt cuộc biết vì sao bọn họ lại lộ ra ánh mắt như vậy, mình đeo vòng xương của đại bá mẫu ra tới, đó không phải là đang tìm nam nhân... CMN!!!
Đại bá phụ thế mà không nói rõ ràng, đúng là quá hố người.
- Nguyên lai là như thế, đây là ta nhặt trên mặt đất, nhìn thấy thú vị liền mang theo, thì ra còn có một tầng ý nghía như vậy, thật là...