Bạch Hiểu đáp lời, trầm giọng nói ra:
- Quân chủ đột nhiên gặp chuyện, nhưng tiến công Thái Kinh cần người lãnh đạo, Thái Tử cũng...
- Quốc sư, Vương Gia cùng Thái Tử có thể kế thừa vương vị đều đã chết, những hoàng tử kia ngay cả quân chủ đều nói là ngu xuẩn, ta thấy không bằng quốc sư tạm thay.
- Không sai! Quốc sư có đại trí tuệ, nhất định có thể dẫn dắt chúng ta đánh tan Thái Kinh!
- Ủng hộ quốc sư!
Tất cả mọi người đều ủng hộ Bạch Hiểu, dù sao địa vị Bạch Hiểu ở trong lòng quần thần rất cao, nguyên bản người của Vương Gia cùng Thái Tử toàn bộ đều ủng hộ Bạch Hiểu.
Bởi vì đây là khiêu khích đến từ Thái Kinh, cũng chỉ có Bạch Hiểu mới có thể suất lĩnh Ngũ Nhạc chiến một trận cùng Thái Kinh, còn những hoàng tử khác, đều đã quen sống phóng túng rồi.
Lúc này Dạ Côn điên cuồng đuổi theo người áo đen, thế nhưng người áo đen kia dùng thuật phi hành, sau khi chạy ra hoàng cung liền không còn tung tích.
Dạ Côn thật giận... tại sao mình không học được?
- Dạ Côn.
Tuyệt Thiên xuất hiện ở bên cạnh Dạ Côn.
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Tuyệt Thiên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Không phải mục đích của con hàng này là tới đây ám sát quân chủ sao?
Người áo đen vừa rồi kia chính là y.
Tuyệt Thiên nhìn ánh mắt kia của Dạ Côn, liền biết Dạ Côn hiểu lầm mình.
- Không phải ta.
Lời này vừa nói xong, Dạ Côn trực tiếp dùng ra một chiêu quấn cổ.
Tuyệt Thiên hơi tránh ra:
- Dạ Côn, không phải ta.
- Không phải ngươi thì là ai, không phải Thánh Nhân lệnh cho ngươi nếu không được liền là ám sát quân chủ sao?
- Ta lợi hại như vậy ư?
Dạ Côn dừng một chút, vừa rồi người kia ngay cả mình đều không cảm giác được, chớ nói chi là Tuyệt Thiên.
- Cũng đúng, ngươi căn bản không có thực lực kia.
Tuyệt Thiên:......
- Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi, vấn đề này đã phát sinh, Ngũ Nhạc khẳng định sẽ phát động công kích.
Tuyệt Thiên cũng không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Không đi! Ta không thể cõng nồi, nhất định phải tìm ra kẻ ám sát khi nãy.
- Ngươi có thể tìm được sao? Bây giờ chúng ta ở Ngũ Nhạc chính là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
- Vậy cũng không thể cõng nồi!
- Dạ Côn, sau khi trở về ngươi còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Ngươi có nghĩ tới thế tử cùng đệ đệ của ngươi không? Bọn họ còn ở Thái Kinh, chuyện ở đây truyền về Thái Kinh, người trong nhà ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Tuyệt Thiên lạnh giọng nói ra, hiện tại đi loạn ở đây, còn không bằng trở về bảo vệ người nhà.
Dạ Côn cũng dần dần tỉnh táo lại, vừa rồi đúng là quá khinh người.
Tuyệt Thiên nói cũng đúng đúng, hiện tại mình chính là tội nhân hai nước, chẳng lẽ Thánh Nhân còn sẽ ca tụng mình?
Khẳng định sẽ vu oan cho mình, phụ mẫu, đệ đệ... thê tử... bọn họ đều sẽ chịu tội.
Đến cùng là ai đang hại ta!
Dạ Côn hung hăng giậm chân một cái.
Mặt đất lập tức nứt ra, phát ra lay động nhẹ nhàng, Tuyệt Thiên bên cạnh ngẩn người, Dạ Côn này...
Thế mà còn che giấu thực lực!
- Đi, trở về!
Dạ Côn cảm thấy mình nên dẫn theo gia đình chạy trốn.
Tuyệt Thiên lấy thảm bay ra, hai người ngồi lên thảm bay liền chạy... Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên muốn chạy, căn bản không có ai có thể đuổi kiệp.
Mà ở trong hoàng cung Ngũ Nhạc, sau khi Bạch Hiểu cùng chúng thần thương lượng xong, liền xuất cung...
- Quốc sư.
Trong hẻm nhỏ âm u xuất hiện một thân ảnh màu đen, đây không phải chính là tên áo bào đen trước đó sao?
- Ngươi ở đây làm gì?
Bạch Hiểu nhàn nhạt hỏi.
- Ngươi làm?
- Ta muốn hỏi ngươi, có phải là ngươi làm hay không.
Áo bào đen lắc đầu:
- Không phải ta làm, nhưng xảy ra chuyện như vậy, đều là kết quả chúng ta muốn nhìn thấy.
- Ha ha, phát sinh chuyện như vậy, chúng ta đã không còn là người đánh cờ, mà đã bị biến thành quân cờ trên bàn cờ của người khác.
- Vậy có là gì, lợi ích của chúng ta vẫn còn đó.
Bạch Hiểu âm u nói ra:
- Chuẩn bị sẵn sàng.
- Ngươi cũng vậy, tiếp theo rất nhiều người phải chết.
Thời gian hai người nói chuyện với nhau rất ngắn, sau đó liền lần lượt rời khỏi hiện trường, căn bản không có ai phát hiện.
Nếu như Dạ Côn cẩn thận một chút, liền sẽ nghĩ tới Bạch Hiểu có tình nghi, nhưng Dạ Côn lo lắng tin tức trở lại Thái Kinh, bản thân nhất định phải trở về trước khi tin tức tới, dẫn theo gia đình chạy trốn.
Thái Kinh không thể tiếp tục ở được nữa.
Dạ Côn thiên tân vạn khổ chính là tránh để xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng không ngờ, sự tình vẫn phát sinh.
Bất quá trước khi trở về, Dạ Côn vẫn muốn nói chuyện này cho phụ mẫu, nhìn xem phụ mẫu có ý gì.
Tuyệt Thiên cũng đang suy tư chuyện của mình, xem Dạ Côn tựa hồ muốn chạy trốn, vốn là muốn lên kế hoạch hành động ở Thái Kinh, hiện tại xem ra không thể thực hiện được.
- Có thể nhanh hơn không?
- Có thể.
- Đậu xanh!
Theo tốc độ gia tăng, Dạ Côn nhịn không được nói tục một tiếng.
Chẳng qua là bay mấy canh giờ, Dạ Côn đã nhìn thấy cứ điểm Thái Kinh, bởi vì có binh chướng, hai người liền đáp xuống...
Dạ gia quân thấy cái đầu trọc kia liền biết là Dạ Côn, không ngờ nhanh như vậy đã trở lại...
Không phải là không có đi đấy chứ, nơi này cách Thịnh Kinh rất xa đấy.
Hẳn là sợ hãi, chạy đến một nửa liền quay trở lại, nhìn bộ dáng lắng hãi hùng của hắn kìa, quả thật rất giống.
Thông qua cứ điểm, Dạ Côn tranh thủ thời gian chạy về nhà.
Thời điểm này, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đều đang ngủ.
- Cha... mẹ... đại sự không ổn...
Dạ Côn chạy vào trong sân liền hô to.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng ở trên giường bị giật mình tỉnh lại, nghe thấy âm thanh của con trai liền lập tức rời giường.
- Côn Côn, có chuyện gì thế?
Đông Môn Mộng thấy nhi tử rất gấp, rất nghi hoặc hỏi, trước kia chưa từng thấy Côn Côn vội vã như thế.
Dạ Côn cau mày nói ra:
- Mẫu thân, Ngũ Nhạc quân chủ chết rồi.
- A!
Dạ Minh kinh hô một tiếng.
- Vương Gia cũng chết.
- A!
Đông Môn Mộng kinh hô một tiếng.
- Ngay cả Thái Tử đều đã chết.
- A!
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cùng một chỗ kinh hô.
- Nhưng mà căn bản không phải con làm, mà là một tên thích khác thực lực rất mạnh vọt vào giết quân chủ, còn bảo con chạy mau, quá khinh người!
Dạ Côn vừa nghĩ tới câu nói kia, toàn thân liền khó chịu.
- Hiện tại trên dưới Ngũ Nhạc đều nói con giết ba người, hơn nữa còn chạy, chiến tranh vô phương ngăn cản, con còn phải cõng nồi, đệ đệ bọn họ tại Thái Kinh rất nguy hiểm, con muốn trước khi tin tức truyền đến Thái Kinh dẫn bọn họ rời đi.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Chờ một chút.
- Cha? Còn phải đợi cái gì? Là con chủ quan...
Trong lòng Dạ Côn rất tự trách, sơ sót khinh thường của mình khiến cả nhà đều phải chạy trốn.
Đông Môn Mộng cho một nụ cười an ủi:
- Côn Côn, nghe cha con, đừng có gấp.
- Mẫu thân...
- Gặp phải loại chuyện này, càng phải phải tỉnh táo, biết không?
Dạ Minh dạy nhi tử học cách bình tĩnh.
Côn ca còn quá trẻ, con đường trưởng thành còn rất dài, sự tình cần phải từ từ học tập, đụng phải chuyện như thế, Dạ Côn cũng rất nóng nảy.
Nghe cha nói thế, Dạ Côn hít một hơi thật sâu, xem như giữ được bình tĩnh.
Dạ Minh chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói ra:
- Nếu như chiến tranh không thể tránh né, chúng ta càng thêm không thể rời khỏi nơi này.