TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngục
Chương 484: Cự Phú xuất thế (hạ)

Đại địa bị nghiền nát, cả tòa hải đảo gào thét, ầm ầm, một tòa kiến trúc thật lớn không gì sánh được, từ chỗ sâu dưới nền đất chậm rãi chui lên.

Vạn đạo kim quang, phóng ra chung quanh, giống như phi kiếm ngập trời, nhuộm vàng cả bầu trời Bắc Cực Hải. Một tòa cung điện màu vàng rực rỡ, vô cùng xa hoa không gì sánh được xuất hiện trước mặt mọi người, khí thế to lớn bàng bạch, khiến cho mọi người cảm thấy hô hấp không thoải mái, tâm thần run lên.

Cung điện thật lớn, cao tới vạn trượng, khí thế ngập trời, so sánh với nó, ngọn núi vừa đổ xuống kia thật giống như là trẻ con, nhỏ tới thương cảm.

Bên trên đại môn cung điện, có một tấm biển to lớn, trên đó viết ba chữ vàng kim, không ngừng tỏa ra quang hoa kỳ dị: Cự Phú.

- Cự Phú!

Thái Võ lão tổ và Phong Vận lão tổ đồng thời kinh hô, biểu tình trên mặt hai người đều ngạc nhiên không gì sánh được, cùng với đó là khiếp sợ tột độ.

Kiện bảo khí thanh danh hiển hách trong truyền thuyết kia, kiện thượng phẩm bảo khí đã thất tung mấy nghìn năm kia, đột hiên xuất hiện trước mặt, cho dù là Nguyên Anh lão tổ tâm trí kiên định, cũng sẽ không khống chế được bản thân mình mà biến sắc.

Đông! Đông! Đông...

Tiếng trống xa xưa mà trầm thấp, đột nhiên từ bên trong Cự Phú cung truyền ra, tựa hồ như tuyên cáo thiên hạ: Cự Phú cung lại thấy ánh mặt trời, một lần nữa quân lâm Tu Chân Giới!

Hai vị Nguyên Anh lão tổ đều không thể khống chế được sự kinh hãi trong lòng, liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng làm ra một hành động.

Sưu! Sưu!

Hóa thân thành một đạo quang mang, hướng về phía Cự Phú cung phóng đi.

Bảo khí xuất thế, ai cướp được trước thì là của kẻ đó.

Bên kia, Tô Triệt thế nào lại không biết có người khác nhanh chân đến trước, theo vô thức hắn đã muốn tiến lên. Bởi vì cự ly quá xa, cho nên Tô Triệt cũng không biết hai đạo quang mang kia thuộc về hai Nguyên Anh lão tổ.

Huống hồ, Cự Phú cung này to lớn như vậy, không nhất định phải thông qua cửa chính mà đi vào, những vị trí khác cũng có thể.

Đi vào trước a!

Hắn đang muốn động thân, lại bị Hoa Quang chân nhân túm lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Chớ qua đó, bây giờ còn chưa phải lúc.

Vào thời khắc mấu chốt, Hoa Quang chân nhân suốt đời đem tinh lực của mình dồn vào việc đi tìm Cự Phú lại yên tĩnh như nước, dị thường trầm ổn:

- Thu phục được một kiện thượng phẩm đạo khí không dễ dàng như vậy. Huống hồ, Cự Phú còn có khí linh, sẽ không tùy tiện bỏ qua chủ cũ, yên tâm đi, nó nhất định sẽ chủ động tìm ta, hỏi rõ ràng sự tình của lão tổ tông.

Không đợi Tô Triệt đáp lại, lão Hắc ở bên trong Tiên Ngục liền biểu thị tán thành:

- Không sai, chủ nhân, nếu như đổi lại là ta, nếu bởi vì nguyên nhân nào đó cùng chủ nhân ra ngoài, dưới cơ sở chưa xác định được nguyên nhân sinh tử của chủ nhân, ai cũng đừng nghĩ thu phục được ta. Nếu bất đắc dĩ phải chọn một chủ nhân mới, ta khẳng định trước tiên sẽ chọn hậu đại của ngươi.

Nghe bọn hắn nói như vậy, Tô Triệt cũng coi như là yên tâm một ít.

Lúc này, Thái Võ lão tổ và Phong Vân lão tổ đã vọt tới trước của Cự Phú cung.

Ha ha....

Sau cùng, cảm nhận được khí tức cường đại của thượng phẩm đạo khí, Thái Võ lão tổ rút cuộc đã xác định, đây chính là Cự Phú đã thất tung mấy nghìn năm, tuyệt đối không phải là ảo giác.

Vì vậy hắn khó có thể khống chế tâm tình mà ngửa đầu lên trời điên cuồng cười nói:

- Quả nhiên là Cự Phú cung, chính là chí bảo phòng ngự cao cấp nhất của Tu Chân Giới rốt cuộc đã về tay ta! Ha ha, Cự Phú này đã về tay ta!

Thái độ cuồng ngạo, rõ ràng muốn nói.

- Ở đây ta là lớn nhất, ai dám giành giật với ta!

Phong Vận lão tổ ở bên tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, ngoài miệng tuy rằng không có phản bác gì, thế nhưng trong lòng cũng đã có dự tính khác.

Thượng phẩm đạo khí trước mặt, coi như là mẫu thân lão tử cũng sẽ không khách khí.

Cái gì mà Thái Ất Môn, cái gì mà siêu cấp môn phái, nếu nắm trong tay được kiện Thượng Phẩm đạo khí này, coi như là đắc tội Thái Ất Môn thì sao? Bỏ qua cơ nghiệp của Phong Ma điện thì sao? Hắn cũng không hối tiếc.

Đối với Nguyên Anh tu sĩ mà nói, nếu như ký thác Nguyên Thần vào một kiện Thượng Phẩm đạo khí, tế luyện thành pháp bảo bản mạng, trong Tu Chân Giới này, nếu như đơn đả độc đấu sẽ không có địch thủ, thậm chí còn có bảy thành tấn cấp lên Hóa Thần kỳ.

Lợi ích trước mắt như vậy, Phong Vận lão tổ dám liều mạng với bất kỳ kẻ nào.

Chỉ là, Thái Võ tuy rằng cuồng ngạo, cũng không phải là hạng người ngốc nghếch. Hắn liếc mắt nhìn Phong Vận, trầm giọng hỏi:

- Phong Vận đạo hữu, Cự Phú này ngươi sẽ không cùng ta tranh đoạt đó chứ.

- Đương nhiên sẽ không!

Phong Vận cười ha ha nói:

- Chỉ là nếu Võ huynh chiếm được một kiện Thượng Phẩm đạo khí này, có phải là nên cho lão đệ ta một chút canh không?

- Đây là chuyện đương nhiên.

Thái Võ gật đầu nói:

- Nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.

Nghe thấy hắn muốn kiếm chỗ tốt từ mình, Thái Võ ngược lại yên tâm rất nhiều: nếu như hắn thành khẩn, nói ra từ ngữ khiêm nhường, ngược lại chứng minh hắn trong lòng có quỷ.

Vì vậy, Thái Võ vỗ ngực làm ra hứa hẹn:

- Nếu như có thể thu phục được Cự Phú, sau này, chí ít sẽ có ba kiện thượng phẩm linh bảo đáp tạ Phong Vận đạo hữu, được không?

Thượng Phẩm linh bảo và Thượng Phẩm đạo khí, kẻ ngu cũng biết hai thứ chênh lệch tới bực nào.

Phải biết rằng, một trăm kiện thượng phẩm linh bảo, so ra cũng kém một kiện thượng phẩm đạo khí, căn bản không thể nào sánh được. Sự khác biệt giữa đạo khí vào linh bảo, không phải là số lượng có thể bù đắp được.

Sắc mặt Phong Vận lão tổ lạnh lùng, rõ ràng là không hài lòng.

- Năm kiện!

Thái Võ lão tổ hô lên:

- Chỉ cần có thể có được Cự Phú, cho dù táng gia bại sản, ta cũng sẽ để cho Phong Vận đạo hữu thỏa mãn.

Thái Võ nhìn như thô lỗ, thế nhưng kỳ thực trong lòng cũng hiểu rõ, nếu như không triệt để trấn an Phong Vận, nếu như hắn và bản thân mình tranh đoạt Cự Phú, quả thực là một phiền phức không nhỏ.

Hai người tu vi tương đương, đều là Nguyên Anh sơ kỳ, Thái Võ chính là Thái Thượng trưởng lão của Thái Ất Môn, Phong Vận chính là chưởng môn nhất phái, thực lực tổng hợp lại cũng sàn sàn như nhau, rất khó phân ra cao thấp.

Phong Vận tựa hồ thoáng cân nhắc một phen, mới nói:

- Nói thật, ta cần một kiện cực phẩm linh bảo, ba kiện thượng phẩm linh bảo mới có thể miễn cưỡng áp chế dục vọng đoạt lấy Cự Phú.

- Tốt!

Thái Võ lớn tiếng:

- Vậy theo ý tứ của ngươi.

- Vậy được rồi.

Phong Vận trầm giọng gật đầu.

Hai vị Nguyên Anh lão tổ nhìn như đã đạt được hiệp nghị, kỳ thực hiện tại trong lòng đang có dự mưu cái gì, đề phòng cái gì ai mà biết được...

Cự Phú trước mặt, nhân tâm khó dò.

Thái Võ và Phong Vận nhìn nhau ngầm ước định, sau đó ánh mắt chuyển về phía đại môn Cự Phú.

Hai cánh cửa này cao tới trăm trượng, không biết độ dày bao nhiêu, khiến cho hai người bọn hắn hiện tại đứng trước cửa có cảm giác bản thân mình nhỏ bé giống như con kiến vậy.

Đọc truyện chữ Full