Chuyện này trước kia chưa từng có, dù sao Thiên La Viện tương đối đặc thù, làm chưởng viện không cần tham dự triều chính, có chuyện liền trực tiếp diện thánh, hoặc là được triệu vào gặp riệng.
Thương Minh khẽ thở dài một tiếng, xem ra Đồng quý phi chết khiến Thánh Nhân nổi giận, sáng sớm mai lên triều cũng không biết ai sẽ gặp không may.
Đồng thời, Đạo Đức Tử cũng thu được tin tức phải vào tảo triều, không phải người trong hoàng cung, Đạo Đức Tử cho tới bây giờ chưa từng tảo triều qua, nhưng mà với tình huống như hiện tại, Đạo Đức Tử quyết định đi xem một chút, có đôi khi vẫn phải cho Thánh Nhân một chút mặt mũi.
Lúc này bên trong Đồng gia, Đồng Văn Sơn cũng không có đi ngủ, ngồi trong thư phòng, ngốc ngốc nhìn ngọn đèn dầu.
- Phu quân, không còn sớm, nên nghỉ tạm.
Hứa Chân bưng canh dưỡng thần đi tới, để lên bàn mặt.
Đồng Văn Sơn nhíu chặt lông mày:
- Ngủ không được.
- Phu quân, người chết không thể sống lại, chớ tổn thương thân thể.
- Được rồi, nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta muốn yên lặng một chút.
Ngữ khí Đồng Văn Sơn nặng hơn mấy phần, chuyện này khiến Hứa Chân ngẩn người, cũng không nói gì, gật đầu rời đi.
Đồng Văn Sơn hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ là bọn họ làm?
Đây là đang cảnh cáo mình chớ làm loạn?
Đồng Văn Sơn cảm thấy tám chín phần mười, có thể từng bước một đỡ mình đến vị trí Tả Tướng, những người này nhất định không đơn giản, có lẽ trong cung liền có người.
Thế nhưng giết Doanh Doanh đối với bọn họ có chỗ tốt gì, căn bản không có một chút chỗ tốt, chỗ tốt duy nhất chính là cảnh cáo mình một thoáng, thế nhưng cần phải như vậy phải không?
Chẳng lẽ lần trước tại An Khang châu thái độ của mình không tốt, không thể giúp Ba Đài đến Thái Kinh?
- Cha, còn chưa nghỉ ngơi à?
Lúc này Đồng Ca đi đến lo lắng hỏi.
Thấy nhi tử, Đồng Văn Sơn gạt ra nụ cười nói:
- Tại học viện biểu hiện như thế nào?
- Không có khiến cha mất mặt.
- Vậy thì tốt.
Đồng Văn Sơn chống đỡ cười một tiếng.
Đồng Ca mím môi, nhẹ nói ra:
- Nhưng nếu so với Dạ Côn, con vẫn kém quá xa.
- Tại sao lại muốn so sánh với Dạ Côn?
Đồng Ca thở hắt ra:
- Bởi vì hắn hiện tại là người nổi tiếng Thái Kinh, thậm chí tuổi nhỏ hơn con mà đã nhậm chức, tham dự quốc sự, cô cô chết, ngay cả phụ thân đều không thể đi vào, thế nhưng Dạ Côn lại có thể tiến vào.
- Đủ rồi!
Đồng Văn Sơn khẽ quát một tiếng.
Đồng Ca lập tức cúi đầu, không biết đã chọc phụ thân ở chỗ nào.
- Thành thật ở trong học viện tu luyện, cho dù muốn so sánh, cũng nên so sánh với người bình thường, con lấy tên biến thái đó ra so sánh, không phải tự mình tìm khổ sao?
Đồng Văn Sơn không thể không thừa nhận, phóng nhãn toàn bộ Thái Kinh, không tìm được người đồng lứa nào mạnh hơn Dạ Côn được.
- Cô cô thật đã chết rồi sao?
Đồng Ca thấp giọng hỏi, đến bây giờ còn không thể tin được, hoàng cung có đôi khi cũng sẽ truyền sai tin tức.
- Những chuyện này con không cần phải để ý đến, đi ngủ đi.
Thấy phụ thân không nói, Đồng Ca cũng chỉ có thể đi nghỉ ngơi.
Khiến Đồng Văn Sơn tò mò chính là, hiện trong cung trừ mình ra, còn có ai...
Chắc hẳn chức quan không nhỏ... đoán chừng là đang giám thị mình, năm đó thật không nên đáp ứng bọn họ... hiện tại tốt rồi... đúng là khinh người quá đáng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta không dễ chịu, các ngươi cũng không dễ chịu!
Nghĩ là nghĩ như vậy, Đồng Văn Sơn cũng biết, nếu như làm như vậy, chỉ sợ toàn bộ Đồng gia đều phải chôn cùng.
Kỳ thật Dạ Côn cũng rất sốt ruột, ngày đầu tiên mình trực liền chết một quý phi, có phải có người đang nguyền rủa mình hay không.
Nhất định là có người đang nguyền rủa mình, nếu không sao mình đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có người chết.
Lúc này Liệt Cốt muốn giúp Dạ Côn đi tìm hiểu tin tức Thánh Hậu một thoáng, rất có thể là Thánh Hậu ghen ghét, sau đó thủ tiêu Đồng Doanh Doanh, dù sao chuyện như thế trong hậu cung đều rất bình thường.
Bất quá nghe nói hoàng cung có thể tra ra được đạo lực, truyền tống qua sẽ bị phát hiện.
Nếu nói như vậy...
Liệt Cốt quyết định đi ngủ, dù sao hiện tại hoàng cung khẳng định đang giới nghiêm, nếu như lỗ mãng đi vào bị phát hiện, vậy liền hiểu lầm lớn...
Lại nói hai chân vẫn còn hơi mềm, nếu như xảy ra chiến đấu đánh không lại thì biết làm sao bây giờ.
Sáng sớm Thái Kinh gió lạnh gào thét, nhiệt độ chợt hạ, thậm chí có thể nhìn thấy bông tuyết tung bay trong không trung.
Trời còn chưa sáng, Dạ Côn liền bị Diệp Ly đánh thức, tảo triều diễn ra trước giờ Thìn, thời khắc trọng yếu như vậy không thể qua loa.
- Phu quân, lúc nữa vào triều đừng quá xúc động, an ổn cầu thắng là được.
Diệp Ly một bên chuẩn bị quần áo cho Dạ Côn, một bên cẩn thận dặn dò, đối với loại chuyện này, Diệp Ly rất có kinh nghiệm, dù sao mình thường xuyên như thế, khác biệt chính là, mình là nữ nhân ngồi trên vương tọa.
Nhan Mộ Nhi cũng căn dặn nói ra:
- Phu quân, tên bắn chim đầu đàn, xem bọn họ nói như thế nào trước rồi hãy nói.
- Cảm ơn lời khuyên của hai vị nương tử, vi phu thụ giáo.
Nói xong Dạ Côn liền ôm thê tử vào trong ngực.
Chẳng qua là lập tức bị đẩy ra, khôi giáp kia rất lạnh.
Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của thê tử, Dạ Côn cười to nói:
- Chờ phu quân các nàng khải hoàn trở về.
- Cẩn thận đấy.
- Biết rồi.
Dạ Côn nở nụ cười rời đi.
Mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi mặc dù lo lắng, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm, đi ngủ tiếp thôi.
Sau khi Dạ Côn đi ra bên ngoài, liền gặp phải đệ đệ...
- Hửm? Làm sao dậy sớm như vậy?
Dạ Côn nhìn đệ đệ cười cười.
- Đại ca, có khẩn trương không?
Dạ Tần đều bị đông cứng run run, trêu chọc nói ra.
Dạ Côn vỗ vỗ cánh tay đệ đệ:
- Ngươi xem đại ca lúc nào khẩn trương.
- Cũng đúng, đại ca chính là kiêu ngạo của Thái Kinh đây.
- Tiểu tử ngươi, biết ngay ngươi muốn nhạo báng đại ca mà.
- Nào có, chỉ là muốn xem trạng thái hôm nay của đại ca như thế nào thôi.
Nhìn tuyết bay lả tả, Dạ Côn khẽ cười nói:
- Được rồi, trở về ngủ tiếp đi, đến lúc đó còn có việc phải làm.
- Ừm, đại ca chú ý an toàn.
- Biết rồi.
Dù sao cũng là trong cung có người chết, Thánh Nhân đột nhiên yêu cầu Dạ Côn vào tảo triều, quả thật khiến cho người ta lo lắng.
- Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Đông Tứ đi tới cung kính nói ra.
Nhìn ba thớt Bạch Vũ Mã, Dạ Côn muốn điệu thấp cũng không được, tính toán... nếu thực lực không cho phép điệu thấp, vậy liền cao điệu một chút.
- Đi thôi, vào triều.
- Vâng, thiếu gia.
Lúc này Thái Kinh trời còn chưa sáng, nhưng không ít người đều đã rời giường, chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nhưng mà trong hoàng cung Thái Kinh, đèn đuốc sáng trưng, cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, phóng nhãn xe ngựa ngoài hoàng cung, cũng chỉ có Dạ Côn đặc biệt nhất, rõ ràng nhất, bá khí nhất, hào khí nhất.
Không hổ là hài tử hào môn, trực tiếp sinh ra ở vạch đích.
Theo Dạ Côn từ trên xe ngựa nhảy xuống, bách quan xung quanh nhìn lại, mặc dù Dạ Côn chẳng qua là ăn mặc khôi giáp Phó Úy, nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là quá độ mà thôi, nhìn đêm qua đi, gọi ai không gọi, chỉ gọi Dạ Côn đi vào, rõ ràng vị trí Dạ Côn ở trong lòng Thánh Nhân rất có phân lượng.
- Dạ viện trưởng.
Một đạo âm thanh quen thuộc vang lên ở bên cạnh.