TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 360: Bị Phát Hiện

Trưởng Tôn Ngự vừa mới dứt lời, quần thần liền xì xầm to nhỏ.
Đồng quý phi thế mà không có bị hại, mà là treo cổ tự vận, chuyện này có chút nói không thông.




Có thể đứng ở chỗ này, đều không phải người ngu, đang yên đang lành sao lại treo cổ tự vận được, trong này nhất định có vấn đề.


- Bản hoàng rất đau lòng, ái phi thế mà lại làm ra chuyện như vậy, nhưng khiến cho người ta hoang mang chính là, vì sao lại làm ra chuyện như vậy? Chư vị, các ngươi thấy thế nào?


Thánh Nhân đặt câu hỏi, tất cả mọi người cảm thấy cần phải cẩn thận ngôn từ, nói sai nhẹ thì bị phạt, nặng liền mất đầu, đây rõ ràng là chạm đến vảy ngược của Thánh Nhân.
- Thế nào? Không ai dám nói sao?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi.


Chỉ thấy Hữu Tướng Du Hạo Nam đi ra một bước, cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, cái chết của Đồng quý phi sương mù nồng nặc, chúng thần vô phương phân biệt.
- Không cách nào phân biệt, hay là không dám phân biệt?
Trưởng Tôn Ngự quát khẽ.


Du Hạo Nam hơi hơi cúi đầu, loại chuyện này nói thế nào đều không tốt, Thánh Nhân ngươi còn không giáng tội sao.
- Tả Tướng, những ngày gần đây ái phi có gì dị thường không?
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Đồng Văn Sơn hỏi.
Đồng Văn Sơn đi ra, mang theo bi thống chắp tay nói:


- Thánh Nhân, Đồng quý phi những ngày gần đây cũng không có gì dị thường, thần nhận được tin tức như vậy, cũng bi thống vạn phần, đêm qua không tài nào ngủ được.
- Đồng quý phi đến cùng là thật tự vận, hay còn có thuyết pháp khác, bản hoàng tự nhiên sẽ tra ra chân tướng.
- Thánh Nhân anh minh!


Đồng Văn Sơn chắp tay quát.
- Đã các ngươi không dám nói lời nói thật, bậy bản hoàng liền để một người dám nói thật tới.


Dạ Côn nghe thấy câu này, liền cảm thấy không lành, chỉ sợ hôm qua Thánh Nhân đã tính trước chuyện này, biết sẽ là kết quả như vậy, cho nên liền bảo mình tới tảo triều, tiên đoán rất chuẩn nha.
- Dạ Côn.


Trưởng Tôn Ngự vừa hô lên, kỳ thật mọi người cũng có thể đoán được một chút, quả nhiên không nói lời nào là đúng.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, từ phía sau cùng đi ra, chắp tay:
- Có thần.
- Dạ Côn, cái chết của Đồng quý phi, ngươi cảm thấy thế nào?


Cũng may đêm qua cùng bọn đệ đệ thảo luận một phen, tìm được mấy cái kết luận không tệ.
- Thánh Nhân, ta cho rằng cái chết của Đồng quý phi quan hệ trọng đại, thậm chí có thể nguy hại đến căn cơ Thái Kinh.


Dạ Côn vừa mới dứt lời, mọi người liền xôn xao một hồi, một thằng nhóc mười sáu tuổi biết trị quốc cái gì, ở đây nói hươu nói vượn.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng không dám nói ra.


Dạ Tư Không nhìn Dạ Côn trước mặt không xa, trong lòng cảm thán, nếu như Dạ gia có thêm mấy hài tử ưu tú như vậy, thật tốt biết bao.
Mình cũng không cần mệt nhọc bận tâm như thế.
Đồng Văn Sơn nghe thấy câu này, trong lòng hơi giật mình, chẳng lẽ tên Dạ Côn này biết được chuyện gì rồi?


Không thể nào!
Trưởng Tôn Ngự tỉ mỉ quan sát thái độ của tất cả mọi người, nhàn nhạt hỏi:
- Dạ Côn, vì sao nói như vậy.


- Thánh Nhân, Đồng quý phi ở trong cung, được Thánh Nhân sủng ái, chắc hẳn Đồng quý phi mỗi ngày đều rất vui vẻ, thử hỏi một quý phi được sủng ái vô ưu vô lự như thế, tại sao lại muốn treo cổ tự tử? Nói thật, ta không tin.
Dạ Côn quay người nhìn về phía mọi người, động tác rất có phong thái.


Trước kia nếu có người làm như vậy, khẳng định sẽ bị xử phạt, nhưng ai bảo đây là Côn ca chứ?
Cho dù Côn ca ở đây thi triển cầm kỳ thư họa, đoán chừng cũng không có ai dám nói gì.
Mọi người nghe xong cảm thấy có lý.
Dạ Côn tiếp tục nói:


- Như vậy chỉ còn lại một khả năng, đó chính là Đồng quý phi bị ép buộc, bị uy hϊế͙p͙.
Quần thần nghe xong vẻ mặt thay đổi, nếu quả thật là như thế, vấn đề liền lớn... ai có thể uy hϊế͙p͙ khiến một quý phi tự sát chứ.


Nhất là Đồng Văn Sơn, nhịp tim không khỏi gia tốc lên, tên Dạ Côn này đến cùng có lai lịch gì, chẳng lẽ thật bị hắn phát hiện sao!!!
- Trong hoàng cung, Đồng quý phi có Thánh Nhân bảo hộ, thế nhưng ngoài hoàng cung thì sao?


Lời nói của Dạ Côn tựa như Hổ Điêu bạo phát, nổ tung ở trong lòng mỗi người, Đồng gia có vấn đề!!!
Đồng Văn Sơn trực tiếp mộng bức.
Trưởng Tôn Ngự nghe Dạ Côn nói thế, trầm giọng nói ra:
- Dạ Côn, ngươi cảm thấy Đồng gia bị uy hϊế͙p͙? Mà Đồng quý phi phải quyết định lấy hay bỏ?


- Thánh Nhân, đây cũng chỉ là suy đoán của ta, có phải như vậy hay không, còn cần kiểm chứng.
Nói xong Dạ Côn còn quay đầu liếc mắt nhìn Đồng Văn Sơn.
Đồng Văn Sơn cũng thấy ánh mắt của Dạ Côn, cảm giác ánh mắt này của Dạ Côn không đơn giản, hắn thế mà không có nói toạc ra!


Vì sao?! Chẳng lẽ hắn muốn uy hϊế͙p͙ mình sao?!
Dạ Côn chẳng qua là đơn giản liếc mắt nhìn Đồng Văn Sơn, nhưng trong lòng Đồng Văn Sơn đã đại loạn, nghĩ rằng Dạ Côn đã biết.
Không nói chính là vì lợi ích lớn hơn nữa.
Đáng chết!
- Đồng Văn Sơn!
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng quát.


Đồng Văn Sơn sửng sốt một chút, mang theo hoảng hốt đứng dậy, chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân.
- Vì sao giấu diếm?!
Trưởng Tôn Ngự chất vấn, Thái Kinh Tả Tướng, thế mà bị uy hϊế͙p͙. Người này đến cùng ngưu bức đến cỡ nào? Thậm chí có thể ép ái phi của mình tự sát.


Hiện tại Đồng Văn Sơn chỉ muốn mắng những tên ngu xuẩn kia, trong đầu các ngươi đều là phân Hổ Điêu sao? Không có việc gì bức tử Doanh Doanh, đây không phải ép ta bại lộ sao?
Thật không sợ ta cá chết lưới rách?
Đồng Văn Sơn trực tiếp quỳ trên mặt đất:


- Thánh Nhân, chuyện này thần thật không biết, trong nhà thần cũng không có bị người uy hϊế͙p͙.
Đồng Văn Sơn chỉ có thể nói như vậy, có lẽ ở xung quanh còn có người của bọn họ.
Lúc này Hữu Tướng Du Hạo Nam chắp tay nói ra:


- Thánh Nhân, sợ là Tả Tướng có nan ngôn chi ẩn, dù sao có thể khiến Đồng quý phi tự sát, chắc hẳn đã uy hϊế͙p͙ đến tính mạng cả nhà Tả Tướng.
Ta @#!$!@$ ngươi Du Hạo Nam!


Ngày thường nhìn ngươi ngốc ngốc như thế, thời điểm then chốt thế mà biết nói ra lời như vậy, trong lòng Đồng Văn Sơn liên tục chửi rủa.
Du Hạo Nam vừa dứt lời, quần thần liền nghị luận ầm ĩ.
Tào công công lên tiếng hô:
- An tĩnh!
Đồng Văn Sơn làm sao có thể thừa nhận, trầm giọng nói ra:


- Thánh Nhân, Hữu Tướng luôn nhìn ta không vừa mắt, hôm nay hãm hại như thế, dụng ý khó dò!
Nghe thấy câu này, Dạ Côn không khỏi hỏi ngược một câu:


- Tả Tướng, chuyện này làm sao có thể nói là hãm hại được? Hữu tướng vì muốn tốt cho ngươi, tại sao ngươi lại cảm thấy Hữu Tướng đang hại ngươi đây? Chẳng lẽ thật sự có người uy hϊế͙p͙ đến Tả Tướng, cho nên khi nãy Hữu Tướng nói trúng rồi.


Vẻ mặt Đồng Văn Sơn lập tức đại biến, mình thông minh cả đời, thế mà khi nãy lại hồ đồ, vừa rồi căn bản không có nghĩ nhiều như vậy.
Đột nhiên, Thương Minh một mực không lên tiếng bỗng nhiên nói ra:
- Thánh Nhân, thần cho rằng chuyện này còn cần điều tra.


Đồng Văn Sơn nghe thấy Thương Minh nói thế, trong lòng nhất thời suy đoán, lúc này đứng ra nói chuyện, có lẽ chính là người mình.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Đồng Văn Sơn nói ra:
- Nói ra, bản hoàng bảo đảm cả nhà ngươi bình yên.
- Thánh Nhân, chuyện này... đúng là có người uy hϊế͙p͙, nhưng...


Nói đến đây, Đồng Văn Sơn tựa hồ có chút khó mà mở miệng.
- Thế nhưng cái gì?
Trưởng Tôn Ngự lạnh giọng quát.
- Nhưng có quan hệ đến sự trong sạch của Đồng quý phi.
Đồng Văn Sơn không thèm đếm xỉa.
Mọi người nghe xong lập tức biến sắc, Đồng Doanh Doanh thế mà!!!


Đọc truyện chữ Full