Mở cửa phòng ra liền nhìn thấy bóng lưng của Dạ Côn, cái bóng này thật đúng là vô cùng nặng nề.
Dạ Côn đương nhiên biết thê tử tới, phải làm mặt lạnh.
- Phu quân.
Diệp Ly yếu ớt hô.
- Nói đi, đến cùng nàng giấu ta chuyện gì nữa?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, ngay từ đầu liền biết Diệp Ly có vấn đề, một nữ hài tử xinh đẹp như vậy, thế mà một kim tệ liền bán cho mình, chuyện này sao có thể.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là chạy ra chơi, chẳng qua là trùng hợp đụng gặp mình.
Cũng may mình thủ thân như ngọc, không có để Ly Nhi cùng Mộ Nhi đạt được.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái.
- Phu quân ~
Diệp Ly lập tức học giọng điệu của mẫu thân mình, nũng nịu.
- Hừ, đừng dùng những như vô dụng này, thành thật trả lời vấn đề của ta.
Dạ Côn mới không mắc mưu, còn muốn lừa dối quá quan, ngay từ đầu còn nói Lưu Nhi là biểu muội, nguyên lai là thân muội muội, sau đó là Liệt Cốt thúc, còn nói là biểu đệ...
Diệp Ly mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, hướng phía Lưu Nhi nháy nháy mắt, chỉ thấy Diệp Ly cùng Diệp Lưu ngồi ở bên cạnh Dạ Côn, đồng thời nắm chặt tay Dạ Côn.
Dạ Côn hừ lạnh một tiếng, lại muốn chơi mánh khóe, nữ hài tử các ngươi không chiêu gì khác sao...
- Phu quân, chúng ta cũng không phải cố ý muốn lừa gạt ngươi, dù sao sợ ngươi sinh khí, phu quân tức giận, Ly Nhi rất đau lòng.
- Tại sao ngay từ đầu không nói cho ta nghe.
Diệp Ly bất đắc dĩ nói ra:
- Phu quân, nếu như nói ngay từ đầu, ngươi nhất định sẽ không quan tâm ta.
- Ai nói như vậy, Dạ Côn ta giống loại người sợ phiền phức kia sao, ta thường xuyên nói, phu thê phải tín nhiệm lẫn nhau, nhìn nàng một chút, đều không tín nhiệm ta, còn có Lưu Nhi, nàng còn chưa xuất giá liền đã bắt đầu gạt ta, nếu như về nhà chồng rồi sẽ thế nào nữa.
Dạ Côn phi thường bành trướng, giáo huấn vợ ngưu bức như vậy.
Nếu để cho Diệp Hoa biết, nữ nhi bảo bối của mình đang bị tiểu trọc đầu giáo huấn, khẳng định sẽ trực tiếp giết tới đây.
Mình làm phụ thân đều không nỡ nói nặng hai câu, ngươi thế mà còn nghĩa chính từ nghiêm, lá gan quá mập rồi!
Diệp Lưu biểu thị có chút ít ủy khuất, dù sao đều nghe tỷ tỷ.
- Ngươi oan uổng ta.
Diệp Lưu thì thầm một tiếng, lộ ra bộ dáng đáng thương.
Ngay cả Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, có phải quá nghiêm khắc rồi không, nhưng vất vả lắm mới có cơ hội, sao có thể buông tay.
- Phu quân, ngươi đừng trách Lưu Nhi, đều là chủ ý của ta.
- Nha, Ly Nhi còn rất giảng nghĩa khí nha.
- Đó là dĩ nhiên.
- Nhìn thái độ của nàng kìa, có một chút dáng vẻ nào là nhận sai không.
Côn ca thế mà bắt thê tử nhận sai, đây quả thực là muốn lên trời mà.
- Ta sai rồi, phu quân, ta không nên gạt ngươi, là ta không tốt.
- Nói đi, phụ thân các nàng lợi hại như vậy, các nàng đến đây không phải chỉ dạo chơi đi?
Dạ Côn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, đây là giác quan thứ chín của nam nhân.
Diệp Ly còn tưởng rằng Tuyệt Thiên đã nói hết rồi, nguyên lai phu quân vẫn chưa biết mục đích mình đến nơi này.
Có nên nói với phu quân hay không?
Hiện tại nếu như không nói, sau này phu quân biết, nhất định sẽ làm mặt nặng mặt nhẹ nữa cho xem.
- Kỳ thật phu quân à, lần này ta tới, là mang theo một nhiệm vụ tới.
Diệp Ly trầm giọng nói ra.
- Nhiệm vụ? Chẳng lẽ là ám sát ta sao?
Dạ Côn ngốc ngốc hỏi.
Diệp Ly tức giận liếc mắt trừng Dạ Côn:
- Chúng ta cùng giường chung gối, muốn ám sát ngươi, ngươi đã sớm treo rồi.
Dạ Côn:......
Ngẫm lại cũng đúng.
- Vậy thì thế nào?
Diệp Lưu thấy tỷ tỷ ngượng ngùng nói, liền thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật tỷ tỷ tới là vì điều tra.
- Điều tra? Điều tra ta?
Diệp Ly:......
Lưu Nhi:......
- Không phải như vậy, là điều tra tình huống toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.
Diệp Lưu bất đắc dĩ nói ra, đây chính là chuyện phụ thân yêu cầu, tỷ tỷ cũng không có cách, nhất định phải làm.
Dạ Côn khẽ nhíu mày, tò mò hỏi:
- Ly Nhi, nàng muốn điều tra Huyền Nguyệt đại lục làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn thống trị toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục sao? Ý nghĩ này rất điên cuồng nha.
- Không, là xâm chiếm toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.
Diệp Ly từ tốn nói.
Dạ Côn nghe được câu này, phảng phất như bị sét đánh, tỉnh tỉnh.
- Nàng vừa mới nói cái gì? Xâm chiếm
Diệp Lưu nhẹ gật đầu:
- Phụ thân quyết định muốn xâm chiếm tất cả vị diện, nhưng bởi vì chưa quen thuộc, cho nên phải phái thủ hạ tiến hành điều tra, nếu như không có gì ngoài ý muốn, vậy liền trực tiếp phái binh.
- Vì sao? Tại sao phụ thân các nàng phải làm như vậy?
Dạ Côn cảm giác, đây chính là một tên bạo quân... giết người làm vui... cũng may thê tử không có bị cảm nhiễm.
Diệp Ly tầng tầng thở dài:
- Đây đều là vì an toàn của chúng ta, đầu đuôi câu chuyện rất phức tạp.
- Vì an toàn của mình, liền phải giết chết người khác sao?
- Phu quân, mặc dù lời này rất tự tư, nhưng sự thật là như thế, lời nói của phụ thân, chúng ta không thể không nghe.
Dạ Côn nghe xong nuốt một ngụm nước bọt, nguyên lai cha vợ dự định xâm chiếm Huyền Nguyệt đại lục.
Mà Diệp Ly lại là thám tử đến điều tra, Dạ Côn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được chuyện như thế.
- Phu quân, đừng im lặng như thế, ngươi dọa ta.
Diệp Ly thấy Dạ Côn trầm mặt không nói lời nào, trong lòng rất là lo lắng, sẽ không trong cơn tức giận, không cần mình nữa chứ.
Dạ Côn lạnh lùng nhìn Diệp Ly cùng Diệp Lưu, khiến trong lòng hai cô vợ nhỏ cảm thấy nặng nề.
Đột nhiên cảm giác vòng eo bị Dạ Côn hung hăng kéo, cả người khuynh đảo vào trong ngực Dạ Côn.
- Có đôi khi thật muốn tét mông các nàng, các nàng luôn gạt ta, nhìn ta xem... chưa từng lừa các nàng.
Côn ca lừa gạt lên, tuyệt đối sẽ không để cho người khác phát hiện.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu lập tức nhẹ nhàng thở ra, phu quân lựa chọn tha thứ, thật tốt quá.
- Phu quân, xin lỗi, về sau ta không dám nữa.
Dạ Côn hướng phía Diệp Ly tò mò hỏi:
- Nương tử, vậy trước kia nàng làm gì?
- Ta...
- Chờ một chút...
Dạ Côn lập tức ngăn trở.
- Hửm?
- Để phu quân tới đoán xem.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, từ tốn nói:
- Ly Nhi nàng có phải là nữ hoàng không, lần trước tiết Khánh Nguyên, nàng diễn vai kia, khí chất quá bá đạo.
Diệp Lưu che miệng yêu kiều nở nụ cười, chuyện này khiến Diệp Ly nhìn ngây người, muội muội chưa từng cười giống như thế.
Diệp Lưu cũng cảm giác mình quá mức... lập tức thay đổi biểu lộ.
- Ừm, không kém bao nhiêu đâu... phụ thân thoái vị cho ta, ta ngồi trên vị trí tôn thượng, thống trị... rất nhàm chán.
Diệp Ly nghĩ đến những ngày kia, thật cảm thấy phát chán, nhưng vì không muốn phụ thân thất vọng, chỉ có thể vùi đầu gian khổ làm.
Miệng Dạ Côn đều biến thành chữ O, nguyên lai thê tử của mình thật là nữ hoàng.
Ta biết ngay mà, khí chất kia thấy thế nào cũng không giống giả ra.
- Ly Nhi.
Dạ Côn run run lông mày.
- Làm gì...
Diệp Ly im lặng nói ra.
- Bày bộ dáng tôn thượng nhìn một chút.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói.