TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngục
Chương 512: Thẩm vấn Thái Võ

Bước thứ hai, Tô Triệt còn muốn quán thâu đại lượng chân nguyên trong Cự Phú, triệt để tiêu trừ chân nguyên đặc thù của chủ nhân cũ. Bước thứ ba, hắn còn phải đưa vào đó một lượng lớn tinh thần lực, triệt để tiêu trừ tinh thần đặc thù của chủ nhân cũ.

Chân nguyên và tinh thần lực, tại Tu Di Thần Ấn của Tô Triệt chứa rất nhiều, chỉ cần một lát cũng có thể thỏa mãn được yêu cầu của Cự Phú.

Ba bước hoàn thành, ngay lập tức, Tô Triệt liền cảm giác được, bản thân hắn và Cự Phú trong lúc đó xuất hiện một loại cảm giác tâm linh tương thông.

Ông...

Cự Phú phát ra tiếng cộng hưởng, sau đó, tâm niệm Tô Triệt khẽ động, sưu một chút, Cự Phú vốn nằm trong bàn tay hắn biến mất không thấy.

Thông qua sự giám sát của tinh thần, ở đan điền, có hạt cát nhỏ, chính là Cự Phú, bám vào trên Kim Đan, tùy thời đều có thể triệu hoán ra, đây chính là kết quả của việc nhận chủ thành công, Cự Phú đã thuộc về Tô Triệt.

Kết quả là, ngoại trừ không gian Tiên Ngục, Tô Triệt lại có một pháp bảo tùy thân hoàn toàn thuộc về mình.

Không gian bên trong Cự Phú là một khối không gian hình vuông, trái phải đều khoảng một trăm dặm.

Đối với một kiện thượng phẩm đạo khí mà nói, quy mô không gian này cũng không phải là lớn, nếu như chỉ dùng làm sơn môn một tông phái, dùng để chứa mười vạn môn đồ, tuyệt đối đủ dùng.

Tô Triệt từng chứng kiến qua tốc độ hấp thu linh khí thiên địa vô cùng kinh khủng, hơn mười vạn môn đồ ở trong đó tu luyện, cũng đủ để chống đỡ.

Có một không gian tùy thân như vậy, từ nay về sau, cũng có thể che giấu sự tồn tại của Tiên Ngục bảo tháp, bản thân hắn mặc dù chỉ làm trò trước mặt những người khác, thoáng cái thu mấy nghìn, mấy vạn sinh linh, cũng không cần cố kỵ gì nữa.

Không gian bên trong Cự Phú còn có một chỗ tốt, đó chính là bản thân hắn cũng có thể đi vào, về điểm này, thật ra so với trạng thái hiện tại của Tiên Ngục bảo tháp thì tiện hơn một ít.

Lúc nhận chủ, Tô Triệt đùa giỡn một chút, bên trong Cự Phú không biết còn dấu tài phú cùng với những bảo vật khác không. Nhưng thực sự đáp án cũng đã có: năm đó siêu cấp môn phái Cự Phú cung này sắp đổ nát, Cự Phú cung chủ gần như tuyệt vọng liền đem những bảo vật trong tông môn đều phân cho đám trưởng lão cùng môn đồ, để cho bọn họ đến lúc chạy đi cũng không đến mức hai tay trống trơn, tình cảnh thê thảm.

Quan trọng hơn nữa là, Cự Phú cung chủ cũng không xác định mình có thể thoát khỏi sự liên hợp vây bắt của hơn một trăm Nguyên Anh lão tổ hay không, nếu như không thể chạy trốn, những bảo vật bên trong Cự Phú cung đều tiện nghi cho địch nhân, còn không bằng tặng cho người bản phái.

Huống chi Cự Phú cung chủ năm đó tâm đã chết, ngay cả Cự Phú cũng có thể bỏ qua, những bảo vật khác lại không thèm để ý tới, đối với hắn những thứ đó đều là cặn bã.

Bởi vậy, bên trong Cự Phú cùng chỉ còn một lượng lớn linh thạch để duy trì kết giới phòng ngự, những vật phẩm khác đều không có, có thể dùng từ trống rỗng để hình dung.

Đối với đáp án này, Tô Triệt thật ra không hề thất vọng, có thể thu được một kiện chí bảo phòng ngự như Cự Phú, hắn hẳn phải thấy đủ. Không nên tham lam quá nhiều, sẽ gây nên sự chán ghét của Cự Phú, chuyện tình kế tiếp chính là vấn đề của Hoa Quang chân nhân.

Tô Triệt thông qua phương thứ giao lưu tâm linh, nói với Cự Phú chi linh và Hoa Quang chân nhân:

- Hoa Quang tiền bối, khi trước ta từng nói với người một câu, có thể, ngươi không coi đó là thật, cũng không để ý. Thế nhưng ta từng nói qua, có một chỗ, có thể thông qua một loại phương thức khác, kéo dài thọ mệnh của ngươi, sống thêm mấy trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.

- Thật vậy chăng?

Cự Phú chi linh kinh hỷ, vội vàng hỏi:

- Chủ nhân, nếu thực sự có thể như vậy thì tốt quá.

Hoa Quang chân nhân từ lâu đa xem thường sinh tử lại có vẻ tương đối bình tĩnh, thấp giọng trả lời:

- Tâm nguyện đã xong, cho dù chết cũng không hối tiếc. Những chuyện tình còn lại, ngươi cứ chỉ điểm.

Tô Triệt lại nói:

- Thế nhưng cái địa phương kia phải đi mất một đoạn thời gian, có thể vài thập niên cũng không thể trở lại Tu Chân Giới, điểm này ta nghĩ phải sớm nói rõ với ngươi.

- Vì sao?

Cự Phú chi linh lại hỏi:

- Cái địa phương kia rất xa sao?

- Không xa, thế nhưng tương đối đặc thù, một ngày tiến vào, muốn ra sẽ rất khó.

Tô Triệt hàm hồ nói.

Bí mật về Tiên Ngục, Tô Triệt không muốn để Cự Phú biết được nhiều, không phải là hắn không tin nó, mà là xuất phát từ sự cẩn thận, hiện tại cũng phải làm như vậy.

Ví dụ tình huống bi quan nhất, hiện tại nếu như biết bí mật của Tiên ngục, vạn nhất ngày hôm sau, Cự Phú lại bị người nào đó đoạt đi, sau đó lại lấy phương thức nào đó ép buộc Cự Phú một lần nữa nhận chủ, như vậy chủ nhân lúc đó của nó rất có thể sẽ biết bí mật của mình.

Thân là khí linh, phương thức thần phục của nó tương đối đặc thù, độ trung thành đối với tân chủ nhân cực kỳ cao. Đây chính là quy luật tồn tại khách quan, không thể sai lệch.

Cho nên, đợi lúc nào đó Tô Triệt đối với thực lực của mình hoàn toàn tự tin, có thể hoàn toàn nắm giữ được Cự phú, không hề có sai sót thì lúc đó mới cho nó biết được bí mật của Tiên Ngục bảo tháp cũng không muộn.

Nghe Tô Triệt nói vậy, Cự Phú chi linh hồi phục tinh thần:

- Vài thập niên cũng không sao, chỉ cần có thể sống là tốt rồi.

Hoa Quang chân nhân chính là hậu đại duy nhất của Cự Phú cung chủ, cho nên Cự Phú chi linh đối với sự tồn vong, sinh tử của hắn tương đối quan tâm.

- Thế nào?

Hoa Quang chân nhân nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:

- Ta nói rồi, chết ta còn không sợ, lại càng không sợ hãi tiếp tục sống.

Chuyện này đã định như vậy rồi, chỉ bất quá, Tô Triệt tạm thời không vội vã mà đưa Hoa Quang chân nhân vào tiên ngục, dù sao hắn còn mấy năm dương thọ a.

Cùng lúc đó, bên trong Tiên Ngục, lão Hắc đã khống chế được thương thế của Thái Võ, đồng thời, Nguyên Anh và lực lượng Nguyên thần của hắn cũng đã được phong ấn, miễn cho hắn vừa mới tiến vào Tiên Ngục, tâm tình của hắn kích động, làm ra cử chỉ điên cuồng.

Thái Võ đã tỉnh táo lại, lại được lão Hắc dùng đan dược chữa thương, lúc này hắn giống như là một cái thây khô nằm dưới mặt đất.

Lão hắc từ trên tay hắn rút ra nhẫn trữ vật, sau đó liền đem hết những tài phú tùy thân của hắn ra.

Tài phú cá nhân của một Nguyên Anh lão tổ tất nhiên là cực kỳ phong phú, chỉ nguyên linh thạch thượng phẩm cũng có hơn một nghìn ba trăm mai, lại một lần nữa mở rộng túi tiền của Tô Triệt. Đan dược ngoài cửu phẩm cũng có mấy trăm mai, linh thạch hạ phẩm lại càng nhiều, đạt tới mấy nghìn vạn, trực tiếp xếp thành tòa núi nhỏ.

Khoa trương nhất chính là, trong tay hắn còn có một lượng lớn pháp bảo, bảo khí một trăm kiện, linh khí hai nghìn kiện, giống như là một tòa thương khố pháp bảo.

Nguyên nhân rất đơn giản, vị Nguyên Anh sơ kỳ Thái Võ này chính là luyện khí đại sư. Những pháp bảo dưới linh bảo, đều có thể dễ dàng luyện chế.

Đọc truyện chữ Full