- Trở về?
Dạ Côn nghi ngờ một tiếng.
Mộ Nhi không phải đã trở mặt với người nhà rồi sao? Làm sao đột nhiên muốn trở về? Chẳng lẽ lại có chuyện gì khó nói ư?
Nhìn sắc mặt của thê tử, Dạ Côn liền biết không phải chuyện gì tốt.
- Ta sẽ đi cùng nàng.
Dạ Côn nghiêm túc nói, nếu thê tử bị khi phụ thì biết làm sao.
Nhan Mộ Nhi muốn quay trở về Mê Vụ Sâm Lâm, làm sao có thể nói với Dạ Côn được.
- Không có việc gì, chỉ trở về mấy ngày, ta sẽ quay về ngay.
Nhan Mộ Nhi ôm cánh tay Dạ Côn nũng nịu nói ra.
Dạ Côn nghiêm túc hỏi:
- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không có chuyện gì, chỉ là về thăm nhà mà thôi, bất quá nhà mà ta nói cũng không phải Nhan gia.
- Hửm?
Nghe thê tử nói thế, Dạ Côn nghi hoặc vạn phần, không trở về Nhan gia vậy ngươi đi đâu?
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật ta muốn về thăm nhũ mẫu của ta, trong một huyện nhỏ cạnh Thái Kinh, từ khi ta thành hôn đến giờ còn chưa báo tin tức này lại cho bà, trong lòng rất khó chịu.
Bản sự hoa ngôn của Nhan Mộ Nhi cũng rất mạnh, hoàn toàn không có chút lỗ thủng, Dạ Côn cũng sẽ không đến hỏi Nhan Thừa Thiên, nhũ mẫu Mộ Nhi là ai.
- Nguyên lai là như thế, vậy ta càng phải đi cùng với nàng.
- Phu quân, ngươi tại Thái Kinh còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta sao có thể chậm trễ phu quân được, vậy ta tình nguyện không đi.
Nhan Mộ Nhi nghĩa chính từ nghiêm nói ra, dáng vẻ ta là thê tử rất hiểu chuyện.
Dạ Côn nghe xong, liền cười nói:
- Đừng... hay là ta bảo Đông Tứ đi với nàng?
- Phu quân, Đông Tứ ở trong nhà càng tốt hơn, một mình ta đi là được rồi, nhũ mẫu của ta không thích người xa lạ, dù sao ta còn định bồi nhũ mẫu mấy ngày đây.
- Nhưng ta không yên lòng để một mình nàng đi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, thê tử xinh đẹp như vậy, nếu người xấu bắt cóc thê tử thì biết làm sao.
- An tâm đi, ta cũng rất lợi hại đó.
Nói xong Nhan Mộ Nhi còn nhón chân lên hôn Côn ca một thoáng.
Nhưng Dạ Côn vẫn không yên lòng, Nhan Mộ Nhi liền ở bên cạnh dùng sức nói.
Cuối cùng nói đến mức Dạ Côn không có biện pháp, chỉ có thể chuẩn... bất hiếu đều kéo ra, còn có thể làm sao.
Dạ Côn hỏi thê tử khi nào thì đi, Nhan Mộ Nhi biểu thị sáng sớm ngày mai liền đi, đi sớm về sớm, sau đó có thể phục thị phu quân.
Nói đến mức Côn ca vui vẻ, thê tử hiểu chuyện, rất bớt lo.
Một bên khác.
Diệp Tử Tử dĩ nhiên muốn bẩm báo sự tình cho lão tôn thượng.
- Lão tôn thượng, thuộc hạ tự mình thử qua, Thần Kiếm quả thật có thể so sánh với vũ khí truyền kỳ, thậm chí còn lợi hại hơn mấy phần.
Diệp Tử Tử đã tự mình nếm thử uy lực của chín con rồng kia, căn bản chém không chết, chặt xong sẽ tự động mọc ra lại.
Diệp Hoa nghe xong khẽ cau mày, đây không phải một tin tức tốt.
- Thực lực Dạ Côn như thế nào?
Diệp Hoa tiếp tục hỏi.
- Thâm bất khả trắc.
Diệp Tử Tử dùng bốn chữ này tới khái quát toàn bộ, thực lực Dạ Côn xác thực như thế.
Diệp Hoa đương nhiên tin tưởng Diệp Tử Tử, có thể được Diệp Tử Tử đánh giá như vậy, xem ra Dạ Côn cũng không phải người thường.
- Lão tôn thượng, hiện tại nên làm thế nào? Dạ Côn có Thần Kiếm nơi tay, cộng thêm thực lực, có thể uy hϊế͙p͙ được bất kỳ người nào trong chúng ta.
Diệp Tử Tử nói chuyện cũng rất ngay thẳng, nếu như Dạ Côn không có Thần Kiếm còn tốt, thế nhưng có Thần Kiếm, liền có thực lực chống lại bọn họ.
Diệp Hoa hơi trầm mặc:
- Ngươi nghĩ biện pháp lưu lại bên cạnh hắn.
- Thuộc hạ đã làm như vậy.
- Ồ? Lần này ngươi thông minh đấy.
Nghe thấy lão tôn thượng khen ngợi mình, trong lòng Diệp Tử Tử rất vui vẻ.
- Đó là đương nhiên.
- Ngươi đã chuyển lời của ta chưa?
- Ừm, đã chuyển, sau khi Dạ Côn nghe xong biểu lộ rất phong phú.
Diệp Tử Tử cố nín cười.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói ra:
- Nếu như đã chuyển lời, vậy cuộc đọ sức liền bắt đầu.
- Thuộc hạ nên làm gì?
- Tạm thời không cần, nghe nói tên Dạ Côn này thích dùng đầu óc, vậy bản tôn liền cùng hắn chơi đùa, xem đầu óc của ai tốt hơn.
Diệp Tử Tử tò mò hỏi:
- Lão tôn thượng, vậy chuyện của A Ly giải quyết thế nào? Không cần quản sao?
- Dạ Côn có thể ôm mỹ nhân về hay không, liền xem tạo hóa của hắn, nhưng tiền đề là phải sống sót.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Cắt đứt truyền âm, Diệp Hoa gọi Ngụy Thường qua.
- Lão tôn thượng.
Ngụy Thường chắp tay hô.
- Trước tạm dừng việc đang làm, có một số việc cần ngươi đi làm.
Diệp Hoa chậm rãi vỗ lan can long đầu, từ tốn nói.
- Xin lão tôn thượng phân phó, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành.
Ngụy Thường quỳ một chân trên đất hô.
Diệp Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt Ngụy Thường, chậm rãi ngồi xuống, ở bên tai Ngụy Thường nói nhỏ vài câu.
Ngụy Thường nghe xong ngẩn người, cung kính nói ra:
- Lão tôn thượng vẫn cao minh như thế.
- Đi đi, đừng nịnh hót, nói với thê tử một chút, lần này thời gian hơi dài.
- Vâng
Nhìn Ngụy Thường rời đi, Diệp Hoa nhíu lông mày thật chặt, bản sự của thằng nhóc Dạ Côn này thật lớn, cũng không biết đụng phải kỳ ngộ gì.
Lúc này chỉ sợ Dạ Côn còn không biết, cha vợ đã bắt đầu đùa nghịch chơi tâm cơ.
Nếu như Diệp Tử Tử thành công, như vậy đại cục đã định, đáng tiếc Diệp Tử Tử thu tay lại, nói rõ thực lực Dạ Côn quả thật không thể coi thường.
Xem ra bản tôn đã coi thường Dạ Côn, hai đứa con gái bảo bối thật có mắt nhìn.
Chỉ sợ cũng chỉ có bản tôn ra tay mới được, nhưng bản tôn là loại người tùy tiện xuất thủ kia sao? Đi đánh một đứa bé, truyền đi cũng là một chuyện cười.
Nếu chính diện không chiếm được tiện nghi, vậy chỉ có thể dùng những biện pháp khác, khiến bản tôn khó chịu, ngươi cũng phải khó chịu.
Bất quá Côn ca cũng là loại nam nhân tâm cơ thâm hậu, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
- Ngươi khẳng định muốn lưu lại?
Tuyệt Thiên chững chạc đàng hoàng hỏi Diệp Tử Tử, ánh mắt kia phảng phất đang nói, ngươi điên rồi sao? Thế mà đứng bên phía Dạ Côn.
Tóc Diệp Tử Tử lần nữa cột thành song đuôi ngựa, điểm lấy mũi chân hững hờ nói ra:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
- Ngươi không sợ lão tôn thượng trách phạt?
- Phạt thì phạt, dù sao vất vả lắm mới gặp một chuyện thú vị, sao ta có thể bỏ lỡ được, đúng không.
- Chuyện này có thể đùa được sao?
Tuyệt Thiên xấu hổ.
- Dù gì ta cũng đã quyết định, nói không chừng tiểu tử Dạ Côn này thật có thể thắng lão tôn thượng, tranh thủ thời gian đứng đội, ta thấy lão tôn thượng sắp không được rồi.
Tuyệt Thiên:......
- Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa, ta thấy hai tên Nguyên Chẩn cùng Phong Điền kia còn thú vị hơn ngươi.
Nói xong Diệp Tử Tử liền hoạt bát rời đi.
Tuyệt Thiên nhìn bước chân Diệp Tử Tử liền biết, Diệp Tử Tử lại bắt đầu chơi, những năm này chỉ cần nhìn thấy Diệp Tử Tử, bộ dàng của nàng luôn mất hồn than thở, sống không bằng chết.
Nhưng nhìn hiện tại, nhảy nhót tưng bừng, giống như được hồi sinh vậy..
Mà lúc này Dạ Côn đang chuẩn bị y phục chóng lạnh cho thê tử, Diệp Ly cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
- Không phải chứ, không biết còn tưởng hai người các ngươi muốn bỏ ta sang một bên đây.
Nhan Mộ Nhi nhìn xiêm y của mình bị lục tung cả ra, bộ dáng giống như muốn mình cuốn gói xéo khỏi nhà vậy.