"Anh, anh không phải có ý đó."
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào hiểu lầm mình, vội vàng bắt tay lại mà nói:
"Anh, là anh muốn em cởi quần áo ra, để anh giúp em hong khô quần áo."
Trần Thiên Minh nhìn Hào Đào vẫn hắt xì vì cảm lạnh, trong lòng đau lòng muốn chết. Sau lại suy nghĩ một hồi, khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định cho dù là Hà Đào biết mình có võ công cũng phải dùng chân khí của mình hong khô quần áo cho Hà Đào, không thể để nàng tiếp tục bị nhiễm lạnh.
"Anh giúp em hong khô quần áo? Anh dùng cái gì để hong khô hả?"
Hà Đào nhìn vào đôi tay trống trơn của Trần Thiên Minh, rõ ràng là không tin lời hắn nói.
"Anh, anh sẽ dùng chân khí của mình để hong khô quần áo cho em."
Trần Thiên Minh thật lòng nói với Hào Đào, vì Hà Đào, hắn không đếm xỉa đến điều gì.
"Trần Thiên Minh, anh dùng chân khí ư? Anh cho rằng em là đứa trẻ ba tuổi hả, anh cho rằng hiện tại đang ở trong truyện võ hiệp à? Khẳng định là anh muốn lừa em cởi sạch quần áo. Sau đó, sau đó anh sẽ…"
Hà Đào nói tới đây, không dám nói tiếp, mặt của nàng cũng lập tức đỏ lên.
"Trời ạ, tại sao em lại nghĩ anh là người như vậy? Em xem anh là hạng người đó sao?"
Trần Thiên Minh lớn tiếng mà kêu khổ. Nhìn bộ dáng của Hà Đào càng lúc càng lạnh, hắn càng thêm đau lòng.
"Em thấy anh đúng là hạng người đó."
Hà Đào không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không tin mình, cũng rất sốt ruột. Bởi vì nói với người khác là mình biết võ công, loại chuyện này chẳng ai tin được. Vì vậy hắn đem áo của mình cởi ra.
"Anh, anh muốn làm gì?"
Hà Đào thấy Trần Thiên Minh cởi áo của chính hắn lộ ra cơ ngực rắn chắc, nàng vội vàng quay mặt sang một bên vừa vừa tức giận lại vừa ngượng ngùng. Nhưng mà, cơ ngực của hắn thực sự nhìn rất đẹp, mặc dù bản thân mới thấy qua một lần nhưng tình cảnh đó nàng cũng sẽ vĩnh viễn không quên.
Không ngờ Trần Thiên Minh muốn dùng sức mạnh với mình, Hà Đào có chút sợ hãi, lúc này ở bên ngoài mưa rất to, phỏng chừng mình lớn tiếng kêu gọi thì cũng không ai nghe thấy. Mặc dù lần đầu tiên của mình đã cho nam nhân này. Nhưng mà nghĩ tới hắn dùng sức mạnh với mình thì Hà Đào vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Hà Đào, em xem, giờ quần áo của anh đang ẩm ướt, giờ anh sẽ chứng minh cho em xem, anh có năng lực hong khô quần áo."
Trần Thiên Minh nói xong, nhanh chóng vận khởi Hương Ba Công, bàn ta đặt lên áo của mình, truyền chân khí vào bàn tay hong khô quần áo.
Chỉ một lát sau, Trần Thiên Minh cảm thấy cái áo đã khô. Hắn đem đến đặt ở trước mặt Hà Đào nói với nàng:
" Em kiểm tra xem, quần áo này có phải là đã khô rồi không?"
Hà Đào không tin tưởng mà đưa tay khẽ nhéo vào cái áo của hắn, nàng kinh hãi, vừa rồi nhìn còn ướt nhẹm thế mà bây giờ đã khô bong, như vậy thì nàng sao có thể không giật mình đây? Nói như thế thì Trần Thiên Minh thật sự có võ công rồi:
"Anh, anh học võ công thế nào?"
" Là anh trong một lần vô ý mà học được, việc này sau này hãy nói, em cởi quần áo ra, anh giúp em hong khô, được không?"
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đã tin tưởng mình, cũng cao hứng mà cười lên.
"Anh, anh bảo em thoát quần áo thế nào đây hả?"
Hà Đào đỏ mặt, thẹn thùng mà cúi đầu. Mặc dù nàng đã từng cùng Trần Thiên Minh có tiếp xúc thân mật. Nhưng mà, bảo nàng cởi quần áo ra, khỏa thân trước mặt Trần Thiên Minh thì nàng tuyệt đối không làm được. Nếu là như vậy thì nàng tình nguyện nhiễm lạnh rồi mắc bệnh.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào như vậy, mỉm cười nói với nàng:
"Không phải là sau lưng em có một tấm bảng sao? Em tới phía sau cởi ra, sau đó đưa quần áo cho anh là được."
Hà Đào xoay người lại nhìn, quả thật phía sau lưng mình có một tấm bảng, khá là cao, nếu mình đứng đó thì cũng chỉ có thể lộ ra đỉnh đầu mà thôi. Nàng suy nghĩ một tý, cuối cùng đỏ mặt đi tới phía sau tấm bảng.
Chỉ một lát sau, Hà Đào ló đầu ra, nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh:
"Trần Thiên Minh, anh tới đây lấy quần áo cho em, không được đi vào, nếu như anh không nghe lời em, em sẽ hận anh cả đời."
Bây giờ Hà Đào vừa sợ lại vừa xấu hổ, trong lòng nàng suy nghĩ, nếu như Trần Thiên Minh thật sự bước qua tấm bảng này, nàng nên làm gì đây?
Trần Thiên Minh đi tới trước tấm bảng, thì dừng lại không tiếp tục đi tới, hắn đưa tay duỗi qua nhận lấy quần áo của Hà Đào đưa sang. Sau đó xoay người bước ra mấy bước dùng chân khí hong khô áo.
Chiếc T-shirt màu đỏ này nắm trong tay vuốt ve cảm giác thật là thoải mái, hoa văn ở trước ngực chính là vị trí bao lấy đôi thỏ ngọc đầy đặt của Hà Đào. Trần Thiên Minh vừa nhìn vừa hong khô.
"Xong rồi, cái áo này đã được làm khô."
Trần Thiên Minh xoay người, nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Hà Đào, nói.
"Vậy anh nhanh đưa cho em, em muốn mặc vào."
Hà Đào sốt ruột mà nói với Trần Thiên Minh.
"Được."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa quần áo sang. Thấy tình hình của Hà Đào bây giờ, Trần Thiên Minh cực kỳ muốn tiến lên mà thỏa thích ngắm nhìn thân thể Hà Đào, lúc không có quần áo thân thể kia khẳng định là rất tuyệt, bộ dáng đó nhất định là vô cùng hấp dẫn lòng người. Nhưng mà, hắn không dám lỗ mãng, bởi vì vừa rồi Hà Đào đã cảnh cáo hắn rằng không được bước quá, nếu không sẽ hận hắn cả đời.
Tại sao phòng vũ đạo này không có con chuột hay con gián..vv. hay con gì đó nhỉ? Trần Thiên Minh trong bụng thầm nghĩ. Ôi, có một lần lúc Tiểu Hông thay quần áo, không phải đã thấy một con chuột sao? Tại sao bây giờ Hà Đào không có nhìn thấy nhỉ? Bây giờ Trần Thiên Minh chỉ mong Hà Đào gặp phải việc gì đó làm nàng sợ hãi, càng đáng sợ càng tốt. Như vậy hắn mới có cơ hội để làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Đáng tiếc chính là Hà Đào mặc xong áo, cũng không có hét lên chói tai hay xuất hiện tình huống gì đặc biệt.
"Hà Đào, em đem quần cởi ra, anh giúp em hong khô, mưa thế này không biết khi nào mới dừng, em mặc như vậy không tốt."
Trần Thiên Minh quan tâm nói với Hà Đào.
"Như vậy, như vậy không được."
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh bảo nàng thoát quần ra, mặt lại đỏ bừng.
"Không sao đâu, dù sao có anh ở đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Trần Thiên Minh nói.
Hà Đào nghĩ lại, mình mặc quần như vậy cảm giác cả người không thoải mái, hơn nữa vừa rồi Trần Thiên Minh cũng giữ lời. Bây giờ hẳn là cũng không có vấn đề gì. Nghĩ tới đây, nàng gật đầu, nói:
"Được rồi, phiền anh rồi."
Nói xong nàng cởi thắt lưng bắt đầu thoát quần.
"Không phiền, không phiền."
Trần Thiên Minh ra sức lắc đầu mà nói. Chuyện như vậy làm sao mà gọi là phiền toái đây, vừa có thể luyện công, lại vừa có thể giúp mỹ nữ, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm cơ chứ?
Trần Thiên Minh hưng phấn mà nhận lấy quần của Hà Đào, đó là một chiếc quần màu đen rất đẹp, sờ vào tay cảm giác chất liệu rất tốt, lại còn co giãn, mặc chiếc quần áo như vậy để nhảy thì vô cùng thích hợp. Mặc dù chiếc quần đã ướt nhẹm nhưng Trần Thiên Minh vẫn cảm nhận được mùi thơm truyền tới.
Đây là vị trí của nơi thầm kín, là nơi u cốc bí ẩn. Trần Thiên Minh giả bộ đem mỹ khố của Hà Đào lộn đi lộn lại, sau khi cẩn thận quan sát một lượt, mới lưu luyến không thôi mà vận công bắt đầu hong khô quần.
"Xong chưa vậy?"
Hà Đào ngượng ngùng hỏi Trần Thiên Minh, chỉ trong chốc lát nhưng nàng cảm thấy đã trải qua thật là lâu, đặc biệt ở phía dưới chỉ mặc qυầи ɭót, làm cho nàng càng cảm thấy vừa xấu hổ vừa gấp gáp.
"Xong rồi, vừa mới xong."
Trần Thiên Minh gật đầu, đem quần sang cho Hà Đào. Hắn có chút mệt mỏi, vốn công lực chỉ còn một phấn trước đây, hơn nữa hắn lại hong khô ba kiện quần áo, chân lực tiêu hao không ít. Nhưng mà hắn chỉ khẽ cắn môi, cố chịu đựng.
"Cảm ơn anh."
Tiếp nhận quần áo đã hong khô Hà Đào vui vẻ nói. Xem ra, Trần Thiên Minh cũng không lừa gạt nàng.
"Không cần khách khí, chuyện này đối với anh chỉ là một cái búng tay thôi mà, anh có thể hong khô tám đến mười kiện quần áo!"
Trần Thiên Minh mạnh miệng mà thổi phồng, dù sao hiện tại trên người Hà Đào cũng không còn cái gì cần làm khô, chỉ còn hai món phụ tùng ở bên trong. Nghiêm túc mà nói, chỉ là là món nho nhỏ, bản thân cố gắng một chút cũng có thể được.
Nghĩ tới nịt ngực cùng nội khố kia của Hà Đào một lát nữa sẽ nằm trên tay mình, Trần Thiên Minh vô cùng hưng phấn, thằng cu ớ dưới không tự chủ được mà giật mình, dường như là bị ảnh hưởng bởi sự hưng phấn của hắn.
"Hà Đào, em có còn món đồ nào cần hong khô không?"
Trần Thiên Minh cố tình nói bóng nói gió mà mà hỏi hà đào, nếu như mình trực tiếp hỏi Hà Đào muốn hong khô nịt ngực cùng nội khố, thì chính mình cũng có chút xấu hổ.
"Không, không còn nữa, đã khô hết rồi."
Hà Đào dường như nghĩ tới cái gì, đỏ mặt, lắc đầu.
"Không còn nữa? Không thể nào, em suy nghĩ lại đi."
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào không hiểu. Vì vậu hắn tiếp tục gợi ý cho Hà Đào.
"Thật sự là không có."
Hà Đào nói.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào vẫn không hiểu, hắn cũng không có cách nào, không thể làm gì hơn là tự mình phải làm kẻ mặt dày:
"Quần áo ở bên trong người em không có cái gì cần hong khô ư?"
Nói xong, Trần Thiên Minh hưng phấn mà cười.
"Cái đó, cái đó không cần hong khô đâu."
Hà Đào đỏ bừng mặt, nàng nghĩ rằng nịt ngực cùng nội khố của mình làm sao có thể để cho Trần Thiên Minh chạm vào chứ? Vì vậy nàng kiên quyết không chịu.
"Không hong khô là không tốt đâu, mặc ướt như vậy sẽ cảm lạnh."
Trần Thiên Minh lộ ra bộ dáng vì Hà Đào mà vô cùng đau lòng.
"Không, không sao, dù sao quần áo bên ngoài của em cũng đã khô, quần áo bên trong có ướt một chút cũng không sao."
Hà Đào nói xong, liền từ phía sau tấm bảng đi ra, nàng đã mặc xong quần áo.
"Ồ."
Cuối cùng Trần Thiên Minh cũng thất vọng. Xem ra bản thân mình tính toán sai rồi.
"Anh cảm thấy Lý Hân Di thật sự rất đẹp sao?"
Hà Đào nhìn ngoài trời đang mưa, đột nhiên hỏi.
"Không phải vậy, anh thực sự không có nói như vậy, thật sự là nha đầu tiểu Oánh nói bừa, bởi vì anh có võ công cho nên tai rất thính, lúc đó nàng ở bên kia nói với em những gì toàn bộ anh đều nghe thấy hết."
Trần Thiên Minh vội vàng giải thích.
"Em dựa vào cái gì để tin anh?"
Hà Đào trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, cố ý nói. Thấy biểu hiện vừa rồi của Trần Thiên Minh, dường như nàng không còn tức giận như lúc nãy nữa.
"Anh thề, nếu như anh có nói như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh xuống."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa giơ tay lên, hướng ra bên ngoài phát lời thề.
"Uỳnh."
Một tiếng, bên ngoài đột nhiên một tiếng sấm vang lên, làm cho Hà Đào cùng Trần Thiên Minh kinh hãi.
Trời ại, ông sẽ không hại tôi như vậy chứ? Tôi cũng không có làm ra chuyện như vậy, mới phát ra một lời thề nhỏ như vậy, ông liền phát ra thiên lôi ở bên ngoài, tôi đã chọc giận ông lúc nào chứ? Trần Thiên Minh xoa xoa con tim đang hoảng loạn vì giật mình, thì thầm nói. Bây giờ, mình còn có thể làm thế nào cho Hà Đào tin tưởng đây? Vừa mới thề, thiên lôi lập tức vang lên. Xem ra, ông trời cũng không muốn giúp mình rồi.
"Trần Thiên Minh, ai muốn anh phát thề như vậy hả?"
Hà Đào vừa đem bàn tay đặt ở giữa song phong đầy đặn, vừa mắng Trần Thiên Minh. Nếu Trần Thiên Minh thật sự đi ra ngoài bị thiên lôi đánh trúng. Vậy, vậy thì bảo nàng phải làm sao đây? Trong lòng nàng đại loạn.