TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 403: Ta Muốn Đánh Với Ngươi

Tên Ma tộc cầm trường mâu khiến Dạ Côn chú ý.
Thế nhưng, đi ra cũng không phải tên cầm trường mâu, mà là một tên khác...
Chuyện này khiến Dạ Côn có chút mất mác, vì sao không trực tiếp tới tên mạnh nhất, lại muốn từ thấp đến cao.




Chẳng lẽ các ngươi còn không có ý thức được, nắm đấm của ta...các ngươi không thể nào ngăn cản sao?
- Nhân loại! Nói ra tên của ngươi, Tạp Nhĩ ta không giết hạng người vô danh!
Tạp Nhĩ duỗi ngón trỏ dài nhỏ, chỉ Dạ Côn quát.


Những ma tộc này đến cùng là thế nào, vì sao mỗi lần đều cho rằng mình sẽ thắng, bọn họ sao luôn có ý nghĩ như vậy nhỉ...
- Ngươi có thể gọi ta là Ngân Sắc Nam Nhân!
Dạ Côn lên tiếng quát, bao tay long trảo hơi hơi nhéo, phát ra âm thanh trầm muộn.
Vẻ mặt Tạp Nhĩ sững sờ, nói nhỏ:


- Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi sẽ hối hận vì gặp phải Tạp Nhĩ ta, ta...
Tạp Nhĩ còn chưa nói hết lời, nguyên bản Dạ Côn đứng rất xa đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn cái mũ giáp kinh khủng kia, lời của Tạp Nhĩ liền nghẹn ở yết hầu.
Một cái đấm móc đơn giản.
Ầm!


Cả người Tạp Nhĩ bay về phía chân trời.
Không đúng, là đầu bay về phía chân trời, thân thể vẫn còn đứng đấy.
Quá nhanh, tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người không có kịp phản ứng, Tạp Nhĩ liền đã lạnh rồi.


Còn tưởng rằng đối thủ lần này sẽ rất cường đại, không ngờ cũng bị một quyền của Ngân Sắc Nam Nhân đánh bay đầu.
Ngân Sắc Nam Nhân liên tục chém giết hai viên đại tướng của Ma tộc, khiến người trên tường thành nhiệt huyết sôi trào, hô to Ngân Sắc Nam Nhân uy vũ.


Diệp Ly cũng chỉ có thể đứng đấy sinh khí, rất muốn tìm một cơ hội, cho Ngân Sắc Nam Nhân một lần giáo huấn trầm trọng.
Dạ Côn hướng phía Kiệt Lạp Đức ngoắc ngón tay:
- Ta muốn đánh với ngươi.


Kiệt Lạp Đức rất bình tĩnh, nhưng đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, y chôn giấu bi thưởng ở sâu trong lòng, không thể biểu hiện một mặt yếu ớt trước nhân loại được. Phải hóa bi thương thành lực lượng, giết sạch toàn bộ nhân lại trước mặt.


Không sai! Chính là đám nhân loại đáng chết này, đám nhân loại trước kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,
Trước kia không bằng sâu kiến, hiện tại thế mà giết chết phó tướng của mình.
Còn đáng giận hơn cả Thần tộc!
- Đã ngươi muốn đánh với ta, vậy liền đánh.


Kiệt Lạp Đức chậm rãi đi ra, vẻ mặt càng bình tĩnh.
Dạ Côn đứng tại chỗ không hề động, áo choàng phiêu đãng, cộng thêm khôi giáp màu bạc lấp lánh, phảng phất biến thành tiêu chí.
Hình ảnh Ngân Sắc Nam Nhân lúc này khắc ở trong lòng của mỗi người, mãi mãi không bị ma diệt.
Quá mạnh!


Đây quả thật là một người, khiêu chiến toàn bộ đại quân Ma tộc, không biết Thần tộc có tồn tại lợi hại như vậy hay không.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Không cần lưu thủ, dùng toàn bộ lực lượng của ngươi.
- Chỉ sợ ngươi không chịu đựng nổi.


Kiệt Lạp Đức gầm thét một tiếng, trường mâu trong tay lập tức đâm ra.
Chỉ thấy không khí bị vạch phá, mũi nhọn toát ra quang mang chói mắt, không khí đều phát ra tiếng kêu rên rỉ, rõ ràng một mâu này cực kỳ lợi hại.


Thương khung dưới một mâu này đều trở nên u ám, oanh lôi rung động, phảng phất thương khung sắp sụp đổ.
Nhìn trường mâu tới gần, Dạ Côn cấp tốc giơ tay phải lên, tay như vuốt rồng trực tiếp bắt lấy trường mâu.
Khí thế trường mâu lập tức bạo phát ra, không giữ lại chút gì.
- Phệ Hồn Liệt Diễm!


Kiệt Lạp Đức cũng không có lộ ra dị dạng, trầm giọng quát.
Trong nháy mắt toàn bộ trường mâu bị Dị Hỏa màu tím bao bọc, hơn nữa còn giống như bị truyền nhiễm, dọc theo bàn tay Dạ Côn, bao trùm toàn bộ thân thể Dạ Côn.
Kiệt Lạp Đức lạnh giọng nói ra:


- Ngân Sắc Nam Nhân, hỏa diễm này của ta không phải vật thường, có thể đốt cháy thân thể của ngươi, thậm chí còn có thể thiêu đốt linh hồn của ngươi. Nhấn chìm ngươi trong bóng tối vô tận, muốn sống không được, muốn chết không xong.


Thấy Ngân Sắc Nam Nhân bị đốt, Diệp Ly biết chiêu này không dùng được, trước đó ta dùng hai loại Dị Hỏa đốt, cái tên này vẫn không có việc gì... hiện tại ngươi mới chỉ dùng một loại.


Dạ Côn có thể cảm giác được nhiệt độ của Phệ Hồn Liệt Diễm, thế nhưng Phệ Hồn Liệt Diễm đốt ở bên ngoài khôi giáp, căn bản không đốt vào trong được...
Hơn nữa nhiệt độ còn rất vừa phải, tựa như thời tiết mùa đông ngồi ở bên cạnh lò lửa sưởi ấm vậy, vô cùng dễ chịu.


Dạ Côn âm u nói ra:
- Không tệ, loại cảm giác này rất không tệ, còn có chiêu nào khác không?
- Ngươi!!!
Kiệt Lạp Đức nghe thấy Ngân Sắc Nam Nhân còn có thể nói chuyện, trong nháy mắt liền khiếp sợ.


Người trên tường thành vừa rồi còn nơm nớp lo sợ, nhưng theo Dạ Côn nói chuyện, trong nháy mắt liền bình tâm, Ngân Sắc Nam Nhân quá biết chơi.
Chỉ thấy Dạ Côn chậm rãi vươn ngón giữa, giơ lên...
Toàn bộ Phệ Hồn Liệt Diễm liền ngưng tụ ở ngón giữa, biến thành một đám lửa.
"Hô."


Dạ Côn phảng phất thổi một ngụm, Phệ Hồn Liệt Diễm cứ như vậy biến mất.
Nhưng Kiệt Lạp Đức làm sao cảm giác, thủ thế này mang theo vũ nhục mãnh liệt.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Ma tộc tướng quân, mời ngươi nghiêm túc một chút. Đừng làm chút trò trẻ con này nữa.


Kiệt Lạp Đức nghe xong sầm mặt lại, lại còn nói bản tướng quân làm là trò trẻ con.
Chỉ sợ chưa thấy qua cái gì gọi là Ma tộc.
Chỉ thấy Kiệt Lạp Đức ném trường mâu trong tay ra ngoài.
Động tác này khiến Dạ Côn sững sờ, y muốn làm gì?


- Ngân Sắc Nam Nhân! Biết vì sao Ma tộc có thể chém giết Thần tộc không?
Thân thể Kiệt Lạp Đức từ từ bành trướng.
Dạ Côn cảm thấy Kiệt Lạp Đức sắp dùng đại chiêu. Trong lòng lập tức hưng phấn lên.


Dạ Côn cũng không biết vì sao mặc khôi giáp màu bạc vào liền hiếu chiến như vậy, giống như thả ác ma trong lòng ra.
- Vì sao?
Dạ Côn rất phối hợp hỏi.
Chỉ thấy làn da màu tím của Kiệt Lạp Đức thế mà xuất hiện từng đạo vết rách rất nhỏ.


- Bởi vì Ma tộc chúng ta có thể thông qua biến thân đề cao sức chiến đấu! Nhân loại! Ngươi sẽ rất vinh hạnh được nhìn thấy bản thể của ta!
Hai quả đấm của Kiệt Lạp Đức vừa nắm, chỉ thấy vết rách trên thân thể dấy lên tử sắc liệt diễm.


Cả người Kiệt Lạp Đức thoạt nhìn vô cùng quái dị, làn da màu tím phảng phất biến thành nham thạch.
- Ma vương ở trên, xin ban cho ta lực lượng! Chém giết nhân loại trước mắt!
Kiệt Lạp Đức ngửa đầu thét dài, chỉ thấy thương khung thế mà bắn ra một đạo chùm sáng màu đen bao phủ Kiệt Lạp Đức.


Dạ Côn vô cùng tò mò, mà người trên tường thành đã lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cảm thấy Ngân Sắc Nam Nhân đã chọc giận người ta.
Khí tức kinh khủng từ trong vòng xoáy màu đen phát ra, nhưng mà đối mặt với uy áp như thế, Côn ca bất động như núi, căn bản không thể rung chuyển nửa phần.


Côn ca chung quy là Côn ca.
Phốc!
Vòng xoáy màu đen tán đi.
Thân ảnh Kiệt Lạp Đức xuất hiện.
Lúc này cả người Kiệt Lạp Đức biến thành hỏa nhân màu tím, thậm chí không nhìn thấy thân thể...
Càng khiến cho người kỳ quái là, sau lưng Kiệt Lạp Đức còn một đôi cánh màu tím.


Đám người trên tường thành thấy cảnh này, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Tử Viêm trước mắt, chẳng lẽ chính là tên tướng quân khi nãy sao?
Diệp Ly sợ hãi than một tiếng, Dị Hỏa hóa thân, đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi đi. Hoàn toàn giống như thuộc hạ của phụ thân..
- Ngân Sắc Nam Nhân!


Kiệt Lạp Đức tức giận quát.
Hai tay lập tức nắm chặt, chỉ thấy Tử Viêm trên thân thể tràn ra, hóa thành hai thanh đao rơi vào trong lòng bàn tay Kiệt Lạp Đức.


Đọc truyện chữ Full