Nhất Diệp Chi Thu, nhân vật do tự tay Diệp Tu tạo nên, đưa vào Liên minh, trở thành trụ cột Gia Thế và rồi được tặng danh hiệu Đấu Thần, đang lao đến trước mặt hắn với một khí thế hung mãnh.
Hào Long Phá Quân, kỹ năng biết bao quen thuộc. Đã bao lâu rồi mình không dùng nó?
Có khoảnh khắc chỉ bằng một chớp mắt, cả Diệp Tu cũng khó miễn thương cảm trong lòng. Nhưng chỉ đúng khoảnh khắc chớp mắt ấy mà thôi, sau đó Quân Mạc Tiếu lách mình né Hào Long Phá Quân, vũ khí trên tay không chút do dự mà đánh tới nhân vật Nhất Diệp Chi Thu thân thương nhất với hắn. Từ ngày rời khỏi Gia Thế, đây là lần thứ mấy hắn gặp Nhất Diệp Chi Thu ở hai đầu chiến tuyến rồi? Diệp Tu đã lười đếm.
Khi cho Nhất Diệp Chi Thu nhào vào, Tôn Tường cũng ôm lòng quyết tử cho đội nhà quyết sinh. Cậu ta tin chắc đối thủ sẽ thích giết con mồi như mình hơn, sẽ tạm thời buông tha Đường Tam Đả của Đường Hạo. Thấy Quân Mạc Tiếu đánh mình, cậu ta cố hết sức đỡ đòn, hi vọng có thể tranh thủ thêm chút nào hay chút ấy.
Có điều, pha tự sát của Tôn Tường đâu chỉ thu hút hỏa lực từ Quân Mạc Tiếu? Mọi nhân vật đội B có Nhất Diệp Chi Thu trong tầm bắn đều không bỏ lỡ cơ hội. Mộc Vũ Tranh Phong, Phong Thành Yên Vũ và cả Vương Bất Lưu Hành đồng loạt chuyển mục tiêu.
Đến thế cơ à?
Tôn Tường thầm nghĩ, tí máu dặt dẹo của Nhất Diệp Chi Thu đâu chịu nổi hơn hai ba hit, đội B cần chơi lớn thế không? Nhất là Vương Kiệt Hi, không chỉ chuyển mục tiêu mà còn đổi hướng bay luôn. Mấy người muốn giành last hit hả?
Tôn Tường bó chiếu với hai nghề tay dài Mộc Vũ Tranh Phong và Phong Thành Yên Vũ, nhưng Vương Bất Lưu Hành đích thân chạy tới, cậu ta ngại gì mà không tiếp đón? Ai ngờ Vương Bất Lưu Hành tự dưng thụp xuống, bẻ ngoặt hướng bay, lướt khỏi khoảng không cực thấp sát người Nhất Diệp Chi Thu.
Ế?
Tôn Tường vội xoay góc nhìn, chỉ thấy Vương Bất Lưu Hành bấm next mình, bay thẳng về phía Đường Tam Đả.
Chuyển mục tiêu cái rụp luôn ư?
Nhất Diệp Chi Thu nhận lấy một đòn trí mạng khi miệng mồm vẫn còn há hốc, trở thành nhân vật thứ ba ngã xuống trong trận.
Nhân số đội A bắt đầu rơi vào thế yếu: 3v4, mà bốn người đội B đều còn máu me phụ tùng khá đầy đủ. Đáng lo ngại hơn, màn hi sinh lẫy lừng của Tôn Tường là để giúp Đường Hạo giành về cơ hội chủ động, nhưng Đường Hạo có thể không?
Đường Hạo đang bối rối. Bị Vương Kiệt Hi cho cạp đất, trong đầu hắn toàn là Ma Thuật Sư, Ma Thuật Sư và Ma Thuật Sư. Tán nhân Quân Mạc Tiếu lại từ đâu xông tới trước mặt, cho hắn cạp đất tập hai. Tôn Tường gian nan lấy Nhất Diệp Chi Thu làm khiên thịt, Đường Hạo vội hoàn hồn chuẩn bị chiến tiếp, thì tán nhân Quân Mạc Tiếu lại úm ba la biến ra Ma Thuật Sư.
Đối thủ thay đổi xoành xoạch, Đường Hạo sắp điên cả đầu.
Mình có phải đang 1v1 không?
Không, không phải. Đường Hạo cảm thấy mình đang 1v2 mới đúng. Lúc thì tán nhân, lúc thì Ma Thuật Sư, một tên thì nhanh đến hoa mắt, một tên lại chẳng biết đường đâu mà lần.
Ai? Ai đang trước mặt tôi đây?
Đường Hạo, người đã trưởng thành bằng cách lấy hạ khắc thượng, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Lần thứ hai gặp phải Vương Bất Lưu Hành, hắn tiếp tục sml. Vốn đã chuẩn bị tâm lý đánh với Ma Thuật Sư, nhưng tâm lý ấy lại bị tán nhân Quân Mạc Tiếu đạp bẹp.
"Nó loạn não rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói với Chu Trạch Khải.
"Ừm..." Chu Trạch Khải tỏ vẻ tao đồng ý.
Dù lần đầu bất ngờ bởi đấu pháp Ma Thuật Sư, lần thứ hai Đường Hạo đáng lẽ phải khá hơn. Nếu thật sự Ma Thuật Sư khó nắm bắt tới mức đánh đại thần nào, đại thần ấy xoạc cẳng, thì Vương Kiệt Hi cần gì thay đổi? Một mình anh ta là đủ giật quán quân về cho Vi Thảo rồi. Chẳng qua là đột nhiên Vương Kiệt Hi lôi đấu pháp cũ ra đánh, phối hợp với Diệp Tu cho Đường Hạo tơi tả hai lần, Đường Hạo mới tan tác tinh thần và đấu chí thế này.
"Cứu nó hay bỏ?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
"..." Chu Trạch Khải đáp trả trong thinh lặng.
Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu mệt. Vì sao, vì sao người cuối cùng còn lại bên tui là cái hũ nút này vậy? Sắp tới kêu tui làm sao giao lưu?
"Lên, hốt Diệp Tu!" Hoàng Thiếu Thiên bèn hò hét. Mũi kiếm Dạ Vũ Thanh Phiền chỉ thẳng về phía Quân Mạc Tiếu. Hắn chẳng muốn lãng phí thời gian cho Đường Hạo nữa vì phương án đó quá bị động. Đội A bọn họ đang ở thế yếu, nếu để đối thủ nắm mũi thì chỉ có những cái chết lần lượt đợi chờ. Không bằng chơi liều đi, coi ai bùng nổ hơn ai!
Kiếm trên tay Dạ Vũ Thanh Phiền lao đi băng băng, mà đạn từ nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân còn nhanh hơn. Tiếng súng vang gần như cùng lúc ánh kiếm vụt lóe.
Hướng đạn bay: Quân Mạc Tiếu.
"Hay lắm! Ý tưởng lớn gặp nhau! Giết!" Hoàng Thiếu Thiên thét to.
"..." Tiếc lắm, đừng mơ Chu Trạch Khải sẽ phối hợp lời thoại với hắn.
May thay hỗ trợ về mặt kỹ thuật còn sướng hơn ngôn từ. Dạ Vũ Thanh Phiền dễ dàng lao đến trước người Quân Mạc Tiếu. Mưa đạn của Nhất Thương Xuyên Vân cover hắn cực kỳ hợp lý, ngăn Mộc Vũ Tranh Phong và Phong Thành Yên Vũ quấy rầy.
"Không ngờ nha, thì ra ông đi cover cũng bá quá nha!" Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng khen ngợi, "Lão Diệp, xem kiếm!"
Ánh kiếm chém xuống, mang theo sát ý lạnh lùng.
Hắn và Diệp Tu chơi khá thân, nhưng đó là mối quan hệ ngoài trận. Một khi vào trận, giết nhau là ý nghĩ duy nhất họ có. Nhìn thấy Diệp Tu diễu võ dương oai trên sàn đấu solo, Hoàng Thiếu Thiên đã sớm ngứa mắt, nhưng liệu trận đoàn đội này có gãi ngứa được cho hắn hay không cũng khó nói.
Đường Hạo dẹp mẹ khỏi tính nữa, còn Chu Trạch Khải... Việc Chu Trạch Khải cover cho hắn áp sát thành công dưới hỏa lực từ ba nhân vật đã là đỉnh điểm, hắn chẳng mong gì hơn. Nếu có, chỉ cần thằng ku này tiếp tục đánh theo tiết tấu của mình là ngon rồi.
Ánh kiếm loang loáng giữa một rừng mưa bom bão đạn.
Chu Trạch Khải hợp tác với Hoàng Thiếu Thiên, cố gắng dồn sát thương lên Quân Mạc Tiếu. Bên kia, Đường Hạo ra sức đối phó Vương Kiệt Hi. Tuy Đường Hạo đang lạc lối, nhưng 1v1 cũng không đến mức đủ đất cho hắn cạp hoài. Bơi qua một bầu trời bối rối, hắn vẫn còn sót lại tí tỉnh táo để tiếp tục click chuột.
Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú tay dài, phối hợp Diệp Tu tạo thành cục diện 3v2. Vốn các cô muốn giúp Diệp Tu đánh Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng Nhất Thương Xuyên Vân là một chướng ngại quá lớn. Hắn đặt trọng tâm tấn công lên Quân Mạc Tiếu, thỉnh thoảng không quên chia ít hỏa lực cho Mộc Vũ Tranh Phong và Phong Thành Yên Vũ, hoặc ngắt chiêu, hoặc nhiễu loạn các pha phối hợp, gây ức chế vô cùng.
Trong hai người, Phong Thành Yên Vũ ức chế hơn Mộc Vũ Tranh Phong. Đa phần phép thuật của pháp sư nguyên tố cần ngâm xướng, hắn bị Nhất Thương Xuyên Vân kèm chặt đến mức chẳng ra được đại chiêu nào.
"Tên này đáng sợ thật chứ..." Sở Vân Tú nói với Tô Mộc Tranh.
"Ừm..." Tô Mộc Tranh không thể không đồng ý. Ở phương diện kỹ thuật, quả thực Chu Trạch Khải đã vượt trên vô số người.
"Hay lắm hay lắm, đánh đẹp lắm ahahaha, sắp thắng rồi sắp thắng rồi!" Hoàng Thiếu Thiên vừa chặt chém vừa la hét.
Nếu tiếp tục, nói không chừng chưa biết ai thắng ai thua đâu. Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải có khả năng giải quyết Quân Mạc Tiếu trước khi Vương Kiệt Hi dứt điểm Đường Tam Đả, sau đó kéo nhau qua chơi Vương Bất Lưu Hành. Khi ấy thế trận sẽ ra sao? Khó biết lắm.
"Sắp thắng hở?" Diệp Tu bỗng cười, "Sao anh không thấy?"
Ô Thiên Cơ giũ một phát. Thiên Kích đâm tới!
Hoàng Thiếu Thiên thấy vậy không lùi. Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức chém Lạc Phượng Thức, nhất quyết đè Thiên Kích. Quân Mạc Tiếu bèn ngồi xổm xuống, mượn thế tiêu trừ hoàn toàn nhát chém, rồi bật người dậy bằng Tập Kích Gối. Dạ Vũ Thanh Phiền đã sớm bước ngang một bước, mũi kiếm khẽ rung: Đâm Ngược Gió!
Với trình thao tác của Hoàng Thiếu Thiên, hit Đâm Ngược Gió dưới kiếm hắn vạch một vòng có đường kính đến nửa người, sát ý lẫm liệt.
Đột nhiên Chu Trạch Khải "Ý!" một tiếng.
"Ông ý cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên phấn khích. Đù má, nó biết nói kìa!
"Ặc..." Chu Trạch Khải ậm ừ, không biết nên nặn thêm chữ gì. Trong lúc đó, Ô Thiên Cơ trên tay Quân Mạc Tiếu giương rộng, đường kiếm ngược gió của Dạ Vũ Thanh Phiền bị cản hoàn toàn. Cản kiếm xong, Ô Thiên Cơ lập tức thu lại, nhưng không phải thu xuôi mà là lật ngược. Mặt ô bẻ ngoặt thành hình thái mâu, đâm ra.
Trúng!
Khoảng cách quá gần, Long Nha quá nhanh, đến Hoàng Thiếu Thiên cũng không né kịp.
Long Nha có hiệu ứng đông cứng, mục tiêu nào dính là cầm chắc dính luôn liên kích sau nó. Nhất Thương Xuyên Vân vội dồn hỏa lực vào Quân Mạc Tiếu. Xui cho hắn, Phong Thành Yên Vũ đúng lúc này lại ngâm xướng thành công một đại phép thuật, đi kèm đạn pháo của Mộc Vũ Tranh Phong, đổ ập xuống Dạ Vũ Thanh Phiền. Đành chịu, Nhất Thương Xuyên Vân đâu phải Na Tra ba đầu sáu tay, bận lo Quân Mạc Tiếu rồi làm sao ngăn trở hai người được nữa?
Giờ Hoàng Thiếu Thiên mới hiểu ra chữ "Ý!" của Chu Trạch Khải. Chắc lúc ấy hắn phát hiện thấy vấn đề, cũng có thể vấn đề ở chính bản thân Hoàng Thiếu Thiên. Cơ mà sao Hoàng Thiếu Thiên chẳng ngửi thấy chi cả?
"Công việc nắm giữ tiết tấu phải để cho tôi, Hoàng thiếu!" Một giọng nói mang ý cười truyền đến, theo sau là một ánh kiếm cực kỳ hung hãn chém xuống. Khí thế bất cần đó, khắp cả hệ kiếm, chỉ cuồng kiếm sĩ mới có.
Vu Phong, cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ báo danh!
Bên kia, tiếng cót két của linh kiện máy cũng vang lên. Tiêu Thời Khâm, kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh nhập trận!
Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc đã ngộ ra vấn đề từ lời Vu Phong. Trước kia, người đảm nhiệm vai trò mũi đột kích ở Lam Vũ, kéo theo tiết tấu cả đội là Vu Phong. Còn Hoàng Thiếu Thiên hắn, con át chủ bài thực sự của Lam Vũ, sẽ chỉ lượn lờ xung quanh chiến trường, chờ thời cơ hành động.
Nói cách khác, sở trường của Hoàng Thiếu Thiên là tìm cơ hội phối hợp người khác, chứ không phải đợi người khác phối hợp với tiết tấu hắn tạo nên. Đây cũng là điểm khác biệt giữa hắn và phần lớn các tay đấm át chủ bài khác.
Pha vừa rồi, chắc chắn hắn đã mắc sai lầm trong khâu phán đoán. Có lẽ hắn đã chọn thời cơ tấn công hoặc di chuyển không hợp lý, gây ảnh hưởng đến Chu Trạch Khải, phá vỡ tiết tấu hoàn hảo nãy giờ của cả hai. Thế nên Diệp Tu mới nhanh chóng phản kích, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú cũng thoát khỏi khống chế từ Chu Trạch Khải.
"Ừ... quả thật không phải sở trường của anh, nhưng đáng tiếc, bây giờ chú em là đối thủ rồi." Hoàng Thiếu Thiên nhìn Vu Phong, nói.