- Vâng!
Mọi người cùng quát lên, quay người rời khỏi đại sảnh.
Lúc này rất nhiều người ra khỏi thành, đều là người đầu quân, hai bên đường đều có thân nhân đưa tiễn, rất là náo nhiệt.
Thái Kinh đã rất lâu không có xuất hiện tình cảnh như vậy.
Tất cả mọi người rất có thứ tự ra khỏi thành, mà ngoài thành có đầy đội ngũ đứng lít nha lít nhít.
Quan Thanh là thượng cấp của hai người, cho nên khá tốt.
Mặc dù Dạ Côn cùng Dạ Tần chỉ là Phó Úy, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, một người có thể mang vạn người.
Đương nhiên, đây cũng không phải là cho ngươi đi chọn.
- Không biết Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ở nơi nào.
Dạ Côn cũng muốn chiếu cố hai người một chút, dù sao đều đến từ một nơi.
Dạ Tần tựa hồ cũng nghĩ thế:
- Đúng vậy, nhiều người như vậy, căn bản không nhìn thấy hai người bọn họ.
- Hai chi đội ngũ này liền do các ngươi suất lĩnh.
Sau khi Quan Thanh đưa hai người đến chỗ lĩnh quân liền nói ra.
Dạ Côn cùng Dạ Tần xem xét, nói thật, đám người này thoạt nhìn căn bản không giống như là binh sĩ, tán nhân...
Thấy Quan Thanh rời đi, hai huynh đệ liếc nhau một cái.
- Xem trước một chút đi.
- Được.
Một vạn cũng không phải nói xem liền có thể xem xong, cộng thêm hiện trường quá c ồn ào, nói chuyện người khác đều không nghe được.
Cứ như vậy trăm vạn binh sĩ, đưa đến chiến trường đúng là chẳng khác nào đi chịu chết.
Hai người đi một vòng đội ngũ của mình, đều không nhìn thấy người mình.
Xem ra đã chia ra hết.
- Đại ca, những người này hình như không dễ quản.
Dạ Tần thấp giọng nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, trong những người này ngư long hỗn tạp, có cao thủ, cũng có người kém cỏi, quản rất phiền toái.
Thậm chí còn có rất nhiều người không tình nguyện.
Dạ Côn cùng Dạ Tần trước kia cũng chưa có tiếp xúc qua chuyện như thế, cho nên còn chưa ngộ ra đạo lý gì.
Dạ Côn bên này còn tốt một chút, dù sao Dạ Côn cũng là người nổi tiếng tại Thái Kinh, nam nhân đến Ngũ Nhạc giết quân chủ.
Nhưng Dạ Tần bên kia không tốt lắm, Dạ Tần tuổi trẻ, trên người lại không có gì công tích, rất khó phục chúng.
Cho nên Tần ca thật là khó.
Dạ Côn không có ý định trợ giúp đệ đệ, dù sao lại ra tay trợ giúp, chỉ sợ đệ đệ sẽ oán giận mình, mình cũng không thể chuyện gì cũng trợ giúp đệ đệ.
Lúc tất cả mọi người tập hợp lại, liền liền xuất phát tiến về cảng phi thuyền cách đó không xa.
Phi thuyền đã dừng sát ở bên cạnh, lần này đi Hạ Đô, lộ trình cần hơn mười ngày, vẫn khá xa.
Bất quá trong lòng hai huynh đệ vẫn rất cao hứng, dù sao ở Hạ Đô có phụ mẫu.
Trước đó Dạ Côn gặp phụ mẫu một lần, thế nhưng đệ đệ không có gặp, phụ mẫu cũng rất nhớ đệ đệ.
Mọi người đứng xếp hàng tiến vào cảng phi thuyền, nhưng mà đột nhiên một tên binh lính chạy nhanh tới, bộ dáng rất cấp bách.
- Đại tướng quân! Hạ Đô phát tới tình báo khẩn cấp!
Tông Hoằng Nguyên chủ trì toàn cục mở phong thư ra, sau khi thấy nội dung trong thư, vẻ mặt lập tức chìm xuống.
- Thế nào?
Bùi Thiên bên cạnh hỏi.
- Đã đánh tới.
Tông Hoằng Nguyên lạnh giọng nói ra.
- Nhanh như vậy?
Trong lòng Bùi Thiên cảm giác nặng nề, ngàn vạn không nghĩ tới Ngũ Nhạc có hành động nhanh như vậy.
Tông Hoằng Nguyên nhìn đội ngũ chậm rãi, lệ khí trên người trong nháy mắt bùng nổ:
- Các ngươi chưa ăn cơm sao?! Tốc độ nhanh lên một chút!
Đại tướng quân gầm thét vẫn rất có khí thế, tốc độ đám người nhanh hơn không ít.
Hiện tại thời gian là sinh mệnh.
Mặc dù Hạ Đô có Dạ gia quân tại, hy vọng có thể đợi viện quân đến đi.
Nhưng nhìn đám viện quân trước mắt, đi thật có hiệu quả sao? Đến lúc đó không bị sợ vỡ mật đã tốt lắm rồi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần dẫn theo đội ngũ tiếng vào bên trong phi thuyền, nghỉ ngơi ở trong khu vực chỉ định.
- Đại ca, sắc mặt đại tướng quân không thích hợp, có phải Hạ Đô bên kia xảy ra chuyện rồi hay không?
Dạ Côn dừng một chút, trầm giọng nói ra:
- Ta đi tìm Quan Thanh hỏi một chút.
- Cùng đi đi.
- Được.
Rất nhanh, hai huynh đệ đã tìm được Quan Thanh, sắc mặt Quan Thanh cũng có chút ngưng trọng.
- Cái gì? Ngũ Nhạc đã đánh tới?
Dạ Côn thấp tiếng kinh ngạc thốt lên.
Quan Thanh nhẹ gật đầu:
- Đúng, hiện tại chúng ta muốn đến Hạ Đô tối thiểu còn cần hơn mười ngày, không biết Dạ gia quân có thể đứng vững hơn mười ngày này không, hơn nữa cho dù chúng ta đến...
Quan Thanh nhìn thoáng qua người xung quanh, một chút dáng vẻ binh sĩ cũng không có, ngồi dưới đất, nằm nghiêng, nói chuyện trời đất...
- Đại ca, cha cùng mẫu thân không có nguy hiểm gì chứ.
- Sẽ không, yên tâm đi, trên người cha có Thần Kiếm.
Dạ Tần cũng chỉ có thể cưỡng ép tự an ủi mình, không có chuyện gì... không có chuyện gì...
Thế nhưng Hạ Đô lúc này đã lâm vào chiến hỏa.
Dạ Trùng là thủ lĩnh Dạ gia quân, mà Dạ Minh chẳng qua là Vương Gia, thống lĩnh Hạ Đô mà thôi.
Lúc này bên trong cứ điểm, sắc mặt ba người nghiêm túc nhìn địa hình.
- Lần này Ngũ Nhạc hành động nhanh hơn, xem ra đã biết chúng ta không có viện binh.
Dạ Trùng hung hăng nện bàn một cái.
Dạ Minh chăm chú nhìn địa đồ, trong lòng cũng vô cùng trầm trọng, Ngũ Nhạc tới quá đột nhiên, căn bản không có báo trước.
Cũng may Đông Môn Mộng nhắc nhở, phòng bị tăng thêm gấp đôi.
Bằng không thì chỉ sợ Ngũ Nhạc đã đánh lén thành công, đến lúc đó đại môn cứ điểm bị Ngũ Nhạc đụng vỡ, tiếp theo sẽ là một trận tai họa có tính hủy diệt.
- Cho dù viện quân tới, cũng sẽ là một đám ô hợp.
Dạ Minh từ tốn nói, Thái Kinh hùng sư thiếu một nửa, sức chiến đấu liền trực tiếp giảm một nửa.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài, nhìn địa đồ từ tốn nói:
- Ngũ Nhạc muốn công phá cứ điểm, chỉ sợ cần thực lực cường ngạnh, xung quanh cứ điểm đều là vách tường nham thạch cao cao, căn bản không có cách vượt qua, còn muốn lên thành môn, vậy phải dùng thi thể chất lên mới được.
- Lão tam, ngươi đi chuẩn bị nhiều dầu hỏa một chút, có thể thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dạ Trùng quyết định tử thủ cửa thành, không thể để cho cứ điểm bị công hãm.
- Giao cho ta đi.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Đại ca, ta có thể làm chút gì đó không?
Đông Môn Mộng nhẹ giọng hỏi.
- Đệ muội, hảo hảo ở trong nhà nghỉ ngơi là được rồi, đây đều là chuyện đại lão gia chúng ta làm.
Đông Môn Mộng giống như loại người ăn không ngồi rồi kia sao:
- Cho ta một bộ khôi giáp, ta cũng tới.
- Này... không tốt đâu, nếu lão tam biết.
- Không cần phải để ý đến y, cho ta!
- Đệ muội, Dạ Côn cùng Dạ Tần hẳn cũng sắp đến, không bằng...
- Cho ta khôi giáp!
- Cho...
Dạ Trùng cũng rất bất đắc dĩ, tính cách đệ muội thật đúng là... cũng chỉ có lão tam có thể chịu được.
Dạ Minh đi ra phòng hội nghị, đứng ở trên tường thành cứ điểm, ngưỡng vọng phương xa.
Đó là một mảnh người đen nghịt, hoàn toàn không nhìn thấy phần cuối, lần này Ngũ Nhạc rốt cuộc đến bao nhiêu người?
Cảm giác bọn họ muốn tử chiến đến cùng vậy.
Cũng không biết lần sau công kích là lúc nào, có phải bọn họ đang chờ cái gì hay không, Dạ Minh nhìn Dạ gia quân xung quanh, biểu lộ vô cùng kiên định, cũng không bởi vì khí thế của kẻ địch mà thay đổi.
Đây là một trận đọ sức giữa Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc, lần này Ngũ Nhạc đã chiếm đại tiện nghi, dù sao Ma tộc đã dọn một nửa đoạn đường cho bọn họ.
Sau khi nhận được tin tức này, Ngũ Nhạc căn bản không chút lưỡng lự, trực tiếp đi tới cứ điểm, muốn trước khi viện quân đến, san bằng cứ điểm.