TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 412: Thần Kiếm, Ta Cũng Có

Lưỡi đao lóng lánh ngân quang cắt đứt thân thể của bọn chúng, tứ chi phân liệt khắp nơi, trên lưỡi đao lập tức nhiễm lên máu tươi.
Vô số chân cụt tay lăn xuống, thế nhưng không ngăn được Khô Nhân trùng kích.




Thi thể liên tục chất chồng lên, hai trăm vạn Khô Nhân, trong nháy mắt chỉ còn lại hơn hai mươi vạn.
Phải biết từ đầu đến giờ, thời gian còn chưa đến một nén nhang.
Dạ Trùng nhìn tình cảnh dưới thành, trầm giọng hô:
- Phủ thủ chuẩn bị!
Trống trận rền vang.


Chỉ thấy phủ thủ đứng ở hàng sau bước lên tường thành, bên hông buộc lấy dây thừng, hai tên Dạ gia quân ở phía sau lôi kéo.
- Lên!
Dạ Trùng ra lệnh, phủ thủ lập tức nhảy lên, giẫm lên vách tường lao xuống phía dưới


Nếu như nhìn từ đằng xa, trên tường thành từng đạo hắc ảnh lao xuống, hai tay cầm chiến phủ.
Đến một vị trí nhất định, phủ thủ chăm chú nhìn Khô Nhân trước mắt, hai tay nắm thật chặt chiến phủ.


Nhìn ánh mắt hung tàn của Khô Nhân, phủ thủ gầm thét một tiếng, nâng chiến phủ sắc bén trong tay lên trực tiếp đánh xuống.
Chiến phủ dễ dàng chém Khô Nhân thành hai mảnh.
Lúc này Dạ Trùng trầm giọng hỏi:
- Còn dầu hỏa không?


- Đều đã dùng xong, vật tư từ Thái Kinh đang trên đường tới cùng viện binh, chỉ sợ bảy tám ngày nữa mới có thể tới.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Bảy tám ngày? Lúc đó rượu thịt cũng nguội lạnh mất rồi.


Dạ Trùng thầm than, đã sớm bảo Thái Kinh chuẩn bị, Thái Kinh chậm chạp không đưa vật tư tới, nói sẽ cùng đưa đến với viện binh.
Dạ Trùng hung hăng nện vách tường:
- Ta thấy Thánh Nhân chính là muốn dồn Dạ gia quân vào chỗ chết.


Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liếc nhau một cái, đại ca nói thế không phải không có lý, đại quân tâm phúc của Thánh Nhân bị Ma tộc tiêu diệt, Dạ gia quân liền trở thành cái gai trong lòng Thánh Nhân.
Mượn cây đao Ngũ Nhạc này, có thể diệt bao nhiêu hay bấy nhiêu.


- Đại ca, ta thấy vẫn nên nghĩ biện pháp ứng phó với mấy ngày kế tiếp, chúng ta nhất định phải chống đỡ đến lúc viện quân đến.
Lúc này Dạ Minh cũng có chút bất an.


Lần này Ngũ Nhạc có thể xem như là đã chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, không thủ được... vậy cứ điểm này sẽ bị Ngũ Nhạc xông phá.
Dạ Minh cảm thấy, chỉ có xuất ra Thần Kiếm, lúc này mới có thể uy hϊế͙p͙ Ngũ Nhạc, hơn nữa còn có thể thăm dò hư thực của Ngũ Nhạc.


- Lão tam, nhìn tình cảnh trước mắt đi, nếu như lại đến hai trăm vạn, chúng ta làm sao chịu đựng được?
Dạ Trùng gầm thét chỉ phía dưới tường thành, nhìn đám Khô Nhân không cần mạng kia.
Dạ Minh không nói gì, chậm rãi giơ tay phải lên.


Một cỗ uy áp kinh khủng lập tức từ trên trời giáng xuống, ngay cả Khô Nhân đều dừng một chút.
Thương khung phun trào, tầng mây quay cuồng.
Đây là Thần Kiếm của Dạ Minh, Vân Lôi Minh Khiếu.
Nhưng vào đúng lúc này, trong quân doanh Ngũ Nhạc xuất hiện dị động.


Chỉ thấy thương khung phía trên quân doanh lôi minh nổi lên bốn phía. Một cỗ khí tức không thua gì Dạ Minh lập tức nghênh đón.
Chuyện này khiến vẻ mặt Dạ Minh càng ngưng trọng.
- Lão tam!
Dạ Trùng đè tay Dạ Minh xuống.
Dạ Minh thu tay lại, thời điểm thu tay, Ngũ Nhạc bên kia cũng thu tay lại.


Phảng phất đang cảnh cáo Dạ Minh, ngươi có Thần Kiếm, Ngũ Nhạc ta cũng có.
Chúng ta đều không dùng Thần Kiếm, xem binh ai cường!
- Mẹ nó!
Dạ Minh quát lạnh một tiếng, xổ một câu thô tục.


Nếu như là ngày thường, Đông Môn Mộng khẳng định sẽ chỉnh trượng phu, nhưng hiện tại lại nhu thuận ở sau lưng trượng phu.
Lúc này vẻ mặt Dạ Trùng rất không tốt, nhiều năm như vậy, Ngũ Nhạc quả nhiên cũng lấy được Thần Kiếm.
Giấu thật sâu, hoàn toàn không có chút tình báo nào.


Lão tam muốn dùng Thần Kiếm, như vậy Ngũ Nhạc nhất định cũng sẽ dùng Thần Kiếm.
Trừ phi lão tam có thể chiến thắng đối phương, thế nhưng Thần Kiếm tranh phong, lão tam sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.


Bỗng nhiên, theo một tiếng kêu quỷ dị, Khô Nhân ngừng công kích lại, dồn dập quay người rời đi, rút về phía quân doanh Ngũ Nhạc.


Đám phủ thủ treo ở trên tường thành, hai tay bọn họ run nhè nhẹ, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng hai tay vung lên căn bản không có ngừng qua, thậm chí cảm giác đã sắp không cầm vững nữa rồi.


Hơn nữa còn có một vài phủ thủ treo ở phía trên dây thừng, chỉ còn lại có phần bụng... còn lại đều bị Khô Nhân ăn.
Nhìn Ngũ Nhạc tạm thời rút lui, Dạ gia quân trên tường thành hơi nhẹ nhàng thở ra, chủ lực đối phương căn bản còn chưa bắt đầu xuất động.


Đây mới chỉ là đội cảm tử, kém chút liền đã phá phòng.
Loại tình huống này rất không tốt.
Kỳ thật toàn bộ Dạ gia trong quân ở đây đều là lần đầu tiên đối mặt với Ngũ Nhạc, dù sao lần trước Ngũ Nhạc tiến công, đã là chuyện rất nhiều năm về trước rồi.


Dạ Tư Không từng tham dự qua, khi đó Thánh Nhân còn chưa chui ra.
- Toàn quân đề phòng! Mở to con mắt ra! Nhất là ban đêm! Toàn bộ Dạ gia quân mấy ngày nay hạ trại dưới thành, thu thập toàn bộ dầu hỏa ở Hạ Đô lại. Điều động dầu hỏa ở huyện thành xung quanh, phải nhanh!
Dạ Trùng ra một loạt mệnh lệnh.


- Vâng! Dạ tướng quân!
Đông Môn Mộng nhìn quân doanh Ngũ Nhạc phía xa, trầm giọng nói ra:
- Cho dù viện quân tới, chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản.
Dạ Minh nhìn thoáng qua thê tử.


Đông Môn Mộng rất rõ ràng trong lòng trượng phu đang suy nghĩ gì, đến lúc đó chỉ có thể thắng đối phương ở trên Thần Kiếm, như thế Thái Kinh mới có chuyển cơ.
Lúc này trong trận doanh Ngũ Nhạc.
Trong lều vải chủ soái chỉ có hai người.


Một người là quốc sư Bạch Hiểu, người còn lại toàn thân mặc hắc bào, chính là thủ lĩnh thi khôi.
- Báo!!!
Một tên binh lính kêu gào chạy vào.
Bạch Hiểu nhẹ nhàng đong đưa quạt xếp, mang theo ý cười hỏi:
- Như thế nào?
- Báo quốc sư, Khô Nhân đã rút về.
- Thương vong.


- Đỉnh Ngưu Thú 200 con, toàn bộ mất mạng, Khô Nhân 250 vạn con, còn lại chừng năm mươi vạn.
Bạch Hiểu nhẹ gật đầu, lập tức bảo binh sĩ lui ra ngoài.
Lúc này áo bào đen mang theo ý cười nói ra:
- 250 vạn con Khô Nhân, đoán chừng đã dọa đám người Thái Kinh một phen.


- Lần này mang theo ngàn vạn Khô Nhân, đã đủ no chết bọn chúng.
Bạch Hiểu lộ ra nụ cười gian xảo, ngàn vạn Khô Nhân công thành, không có tòa thành nào ngăn cản được, năm đó nếu không phải Nguyên Tôn Kiếm Đế sử dụng Thần Kiếm, Thái Kinh đã sớm gọi là Ngũ Nhạc.


- Bạch Hiểu, ngươi hẳn xưng Vương đi, làm quốc sư gì nữa chứ?
- Hừ, không có công tích, sao có thể phục chúng, chờ dẹp xong Thái Kinh liền xưng Đế, chẳng phải càng sung sướng hơn sao?
Bạch Hiểu khẽ cười nói, xếp bằng ở trước bàn nhỏ, tự châm một chén trà thơm nóng hầm hập.


- Đến thử xem, đây chính là Ngưng Thần trà trong hoàng thất Thái Kinh.
Áo bào đen từ tốn nói:
- Ta không có hứng thú với trà, ngươi chuẩn bị đối mặt với viện quân Thái Kinh như thế nào?
Bạch Hiểu nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi, hơi nóng xuỵt xuỵt bay:


- Nếu là viện quân lúc trước, vậy ta còn phải suy nghĩ một chút, thế nhưng... Ma tộc thế mà giúp chúng ta một phen, về phần đám người kia cũng không thể gọi là viện quân, gọi là cảm tử quân mới đúng.
- Nhưng ngươi đừng quên, trong đám viện quân kia còn có Dạ Côn.
Áo bào đen nhắc nhở.
- Dạ Côn...


Bạch Hiểu thì thào nói nhỏ.
- Trong tay Dạ Côn có Thần Kiếm, cộng thêm Dạ Minh, như vậy Thái Kinh liền có hai thanh, mà ngươi chỉ có một thanh... nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ trận chiến này lại là Thái Kinh thắng.
Bạch Hiểu không nói, bưng lấy chén trà tự hỏi.


Đọc truyện chữ Full