Quan Thanh cảm thấy Dạ Côn nói có lý, nhân đạo mà nói, đồ sát tù binh có chút quá.
Lúc này Dạ Tần đột nhiên đứng dậy, chắp tay nói ra:
- Ta cảm thả bọn họ về chính là nuôi hổ gây họa, Ngũ Nhạc không có cảm kích chi tâm, nhất định sẽ có lần hai, lần này chúng ta phải hung hăng đả kích Ngũ Nhạc, để Ngũ Nhạc biết Thái Kinh không thể xâm phạm, nếu như thả trở về, Ngũ Nhạc còn tưởng chúng ta Thái Kinh sợ họ.
Lời của Dạ Tần tựa hồ rất có đạo lý, Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, bất quá Dạ Minh hơi nhíu lông mày nhìn Dạ Tần, làm sao cảm giác Tần Tần có chút biến hóa, nhiều người như vậy, nói giết liền giết?
Trước kia Tần Tần không phải như thế, Dạ Minh cảm thấy là do chiến trường lây nhiễm Tần Tần.
- Làm thống soái Hạ Đô, Dạ tướng quân, ngươi tới quyết định đi.
Bùi Thiên từ tốn nói.
Dạ Trùng trầm tư một chút, trầm giọng nói ra:
- Ta cảm thấy Dạ Tần nói không sai, thả hổ về rừng là hạ hạ sách, nhất định phải giết sạch.
Lời đã nói đến như thế, vậy chuyện kia liền không thể tránh khỏi.
Vấn đề hiện tại là ai đảm đương vị trí đao phủ này.
Dạ Minh dĩ nhiên không muốn để cho Côn Côn đi, dù sao bên ngoài có không ít người, sẽ ảnh hưởng tâm cảnh.
- Ta tới đi.
Dạ Minh từ tốn nói.
Nếu muốn làm đao phủ, vậy liền để cho lão cha ta tới làm.
- Cha, hay là để con đi.
Dạ Côn kiên định nói ra, trên cơ bản Thần Kiếm hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng nào tới mình, thế nhưng cha thì khác.
Mỗi một lần dùng Thần Kiếm, cha liền sẽ thụ thương, cho nên không thể để cho cha dùng Thần Kiếm, không đến lúc vạn nhất, tốt nhất đừng nên dùng.
- Nhi tử, con không cần lo lắng cho cha.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.
Mà Dạ Côn chắp tay hướng phía Dạ Minh:
- Cha, con đi một chút sẽ trở lại.
Nói xong Dạ Côn liền rời khỏi phòng nghị sự.
Chỉ thấy thương khung lóe lên hồng mang, Dạ Côn cầm Hỏa Vân Phần Thiên trong tay xông lên bầu trời.
Đại quân Ngũ Nhạc lập tức nhìn về phía Dạ Côn, nhất là thấy Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Côn, ánh mắt lộ ra sự e ngại.
Ngay cả đám Khô Nhân kia cũng giống như thế, Thần Kiếm oai rất hung mãnh.
Mà Dạ Côn chăm chú nhìn đại quân Ngũ Nhạc, trong lòng cũng đang giãy dụa, dù sao Dạ Côn cũng không muốn giết người, đây chính là mấy trăm vạn sinh mệnh, Thần Kiếm vung lên như thế, nơi này sẽ biến thành biển lửa.
Lúc này Dạ Côn chỉ có thể nghĩ, nếu như đại quân vọt vào Thái Kinh, chỉ sợ bá tánh sẽ chết càng nhiều hơn.
Cho nên!
Dạ Côn lập tức giơ cao Hỏa Vân Phần Thiên, chín đầu Hỏa Long lập tức xuất hiện ở sau lưng Dạ Côn.
Có lẽ đại quân Ngũ Nhạc biết Dạ Côn muốn làm gì, dù sao quốc sư cũng không trở về.
Toàn bộ đều buông xuống vũ khí trong tay xuống, trực tiếp quỳ xuống đất khẩn cầu Dạ Côn.
- Cầu ngươi thả chúng ta đi, chúng ta chỉ nghe theo quân lệnh mà thôi.
- Trong nhà của ta còn có vợ con, ta không muốn chết.
- Ta còn chưa có lập gia đình, ta cũng không muốn chết.
Toàn bộ đại quân Ngũ Nhạc quỳ cầu khẩn, Dạ Côn tự nhiên nhìn thấy.
Mà Dạ gia quân trên tường thành Hạ Đô cũng rơi vào trầm tư.
Chiến tranh rất tàn khốc, nếu như đổi lại đối phương thắng... cho nên ánh mắt Dạ Côn lóe lên kiên định, Hỏa Vân Phần Thiên trong tay lập tức vung ra.
Chín con Hỏa Long cuồng lập tức lao tới đại quân Ngũ Nhạc dũng mãnh vô song, đại quân nhất thời hỗn loãn, bỏ chạy tứ tán.
Thế nhưng cho dù nhanh, cũng không nhanh bằng hỏa diễm.
Chín đầu Hỏa Long bắn ra hỏa viêm nóng bỏng, quét ngang toàn bộ đại quân Ngũ Nhạc.
Trong khoảnh khắc, mấy trăm vạn đại quân Ngũ Nhạc tan biến, thậm chí thi thể đều không lưu lại, chỉ có tro bụi rơi xuống mặt đất.
Dạ Côn hô hấp có chút gấp rút, lần đầu tiên... lần đầu tiên hắn giết nhiều ngươi như vậy, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Nguyên bản trước mắt là hải dương đại quân đen kịt, đảo mắt liền không còn một mống.
Dạ Côn thu hồi Thần Kiếm, trở về...
Dạ gia quân trên tường thành nhìn Dạ Côn tan biến, ánh mắt mang theo... e ngại.
Dù sao có thể trong nháy mắt giết nhiều như vậy người, người bình thường thật không làm được.
Có lẽ Dạ Côn còn không biết, sau trận chiến này, đại danh Sát Thần của hắn liền vang dội.
Cha là Diêm Vương, nhi tử là sát thần, đúng là quá tuyệt.
Trở lại phòng nghị sự, vẻ mặt Dạ Côn có hơi tái nhợt, Dạ Tần tranh thủ thời gian rót một chén nước nóng:
- Đại ca, uống nước, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dạ Côn tiếp nhận chén trà trong tay đệ đệ, sau đó ngồi ở bên cạnh ngẩn người.
Mọi người cũng có thể hiểu Dạ Côn, dù sao hài tử còn nhỏ, lại làm ra chuyện như vậy, đổi thành người nào cũng không thể thích ứng.
Dù sao giết một người, cùng giết trăm vạn, đó là hai chuyện hoàn toàn khác.
- Nếu mối nguy đã được giải trừ, ta sẽ không lưu lại nữa.
Bùi Thiên chắp tay, lập tức quay người rời đi.
- Dạ Vương Gia, Dạ tướng quân, cáo từ.
Quan Thanh chắp tay, nhìn Dạ Côn bên cạnh một chút, than nhẹ một tiếng rồi quay người rời đi.
Cũng không biết chuyện như vậy có ảnh hưởng tới Dạ Côn hay không, cảm giác mình đang bồi dưỡng một ác ma.
Theo Bùi Thiên cùng Quan Thanh rời đi, còn lại chỉ có người nhà.
Cho nên có một vài lời có thể tùy tiện nói.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Nếu chuyện đã được giải quyết, như vậy tiếp theo Dạ gia chúng ta sẽ phải đối mặt với một vấn đề đáng sợ hơn, Thánh Nhân!
Chiến sự có thể giải quyết dễ dàng, thế nhưng uy hϊế͙p͙ đến từ Thánh Nhân không dễ phá như vậy.
- Cha, lần này nếu như không có chúng ta, sao có thể có kết quả như vậy, sao Thánh Nhân lại giáng tội?
Dạ Tần không hiểu.
Đông Môn Mộng vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:
- Tần Tần, Thánh Nhân làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn suy yếu thực lực Dạ gia, thế nhưng lần này... Dạ gia quân căn bản không có suy yếu, Thánh Nhân sao có thể yên tâm.
- Thế nhưng chúng ta là công thần, Thánh Nhân cũng muốn giết công thần sao?
Dạ Tần trầm giọng nói ra, cảm thấy điều đó không thể nào.
Tuyệt Thiên bên cạnh từ tốn nói:
- Vì củng cố địa vị, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này Đông Tứ và Đát Từ trở về, vẻ mặt có chút cổ quái.
- Thiếu gia.
Dạ Côn rốt cuộc lấy lại tinh thần:
- Đã giải quyết xong chưa?
Đát Từ trầm giọng nói ra:
- Thiếu gia, sau khi phi thuyền rời đi không lâu liền bị hủy, ta cùng Đông Tứ đã điều tra, không tìm thấy một ai, thế nhưng chỗ phi thuyền bị hủy phát hiện rất nhiều máu tươi.
- Ta cảm thấy hẳn là do Thần Kiếm gây ra.
Đông Tứ cung kính nói.
Mọi người nghe xong, trong đầu lập tức nghĩ đến một người.
Thánh Nhân!
Phóng nhãn toàn bộ Thái Kinh, người có khả năng sở hữu Thần Kiếm nhất cũng chỉ có Thánh Nhân.
- Thánh Nhân thế mà ngăn cản Ngũ Nhạc!
Dạ Trùng trầm giọng nói ra, cảm giác sao lại kỳ quái như vậy.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Nếu như là Thánh Nhân, như vậy tất cả mọi chuyện đều là do Thánh Nhân an bài, mục đích rất rõ ràng.
Dạ Minh thở dài một hơi:
- Đại ca, vẫn nên tranh thủ thời gian an bài cứ điểm phòng ngự, mặc dù Ngũ Nhạc tạm thời không có uy hϊế͙p͙, nhưng cũng phải đề phòng mặt khác.
Dạ Trùng nhẹ gật đầu, chắp tay hướng phía mọi người:
- Vậy ta cáo từ trước, không thể tiếp tục bồi mọi người nữa rồi.
Đông Môn Mộng nhìn Dạ Côn, ngồi ở bên cạnh Dạ Côn, nắm tay Dạ Côn ôn nhu nói:
- Côn Côn, làm sao mặt mày ủ rũ, có phải bị thê tử khi dễ hay không?