- Mau vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh.
Nhan Mộ Nhi ôn nhu nói.
Mà Diệp Lưu đứng ở bên cạnh xấu hổ, hiện tại nàng vẫn còn nhớ lời nói của tỷ phu trước khi đi... ngẫm lại đúng là ngượng ngùng không thôi.
Mọi người vào trong đại sảnh, ngồi lên ghế dựa.
- Đại ca, ngươi nói đi.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, lập tức nói ra:
- Mặc dù lần này chúng ta thắng, thế nhưng chỉ sợ Dạ gia chúng ta có phiền toái.
Các cô gái cũng không biết tình huống cụ thể, cho nên nghe Dạ Côn nói như thế thì hơi nghi hoặc.
- Đại ca, không phải chúng ta thắng sao? Tại sao lại có phiền toái
Trưởng Tôn Nhị không thể hiểu nổi, tò mò hỏi.
- Nếu như ta nói, lần chiến sự này đều là do Thánh Nhân an bài, đệ muội... ngươi tin không?
Dạ Côn nhìn Trưởng Tôn Nhị hỏi.
Trưởng Tôn Nhị hơi sững sờ, lập tức lắc đầu:
- Sẽ không, phụ hoàng sao có thể làm ra chuyện như vậy
- Mặc dù ta cũng không muốn tin, nhưng nếu như sau này Thánh Nhân giáng tội, vậy chuyện này cũng không cần nói nữa.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Phu quân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Diệp Ly lo lắng hỏi.
- Nguyên bản Dạ gia quân phòng thủ cứ điểm, chỉ cần vật tư sung túc, nhất định có thể thủ đến khi viện quân tới, thế nhưng Thánh Nhân chậm chạp không có vận chuyển vật tư đến cứ điểm, nói rằng muốn vận chuyển cùng với viện quân, dẫn đến cứ điểm thất thủ, lúc chúng ta đáp xuống trúng phải bẫy rập của Ngũ Nhạc, viện quân toàn diệt.
- Lần này nghe nói Ngũ Nhạc có năm thanh Thần Kiếm, thế nhưng cuối cùng chỉ xuất hiện ba thanh, cha cùng đại bá vì thế mới bất đắc dĩ thối lui đến Hạ Đô phòng thủ.
- Dựa theo đạo lý mà nói, cho dù đại bá có tội, nhưng nếu như không phải Thánh Nhân nắm lấy vật tư không đưa, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy, lần này Dạ gia quân cũng không có tổn thất bao nhiêu, đây mới là trọng điểm.
Dạ Côn vừa dứt lời, các cô gái xem như nghe rõ, nhất là Trưởng Tôn Nhị.
Chẳng lẽ phụ hoàng thật muốn mượn Ngũ Nhạc đến suy yếu Dạ gia quân, dù sao một trận chiến kia với Ma tộc, binh lực trong tay phụ hoàng đã gần như không còn, chỉ còn lại Dạ gia quân.
Thế nhưng hiện tại Dạ gia quân căn bản không có bị suy yếu, lại có thể định tội Dạ Trùng, hoặc là toàn bộ Dạ gia, ép Dạ gia giao ra binh quyền.
- Thánh Nhân hẳn sẽ không buông tha cơ hội lần này, cho nên chúng ta phải chuẩn bị biện pháp ứng đối.
- Đại ca, nếu như phụ hoàng là thật muốn làm, ngươi sẽ...
Trưởng Tôn Nhị lo lắng hỏi.
Dạ Côn nghe xong từ tốn nói:
- Ta còn chưa nghĩ đến.
Dạ Côn đương nhiên lo lắng Trưởng Tôn Nhị đi mật báo, dù sao thân phận Trưởng Tôn Nhị khá đặc thù.
Trưởng Tôn Nhị cũng biết đại ca lo lắng chuyện này, cũng không trách đại ca, chẳng qua là Trưởng Tôn Nhị bắt đầu lo lắng.
Nếu như Dạ gia nháo lên với phụ hoàng, mình nên làm gì...
- Thiếu gia, gia gia của ngươi tới.
Đông Tứ đứng ở bên ngoài cung kính nói ra.
Nhanh như vậy...
Dạ Côn cảm thấy gia gia hẳn là có chuyện tìm chính mình, cho nên đứng dậy đi ra ngoài:
- Ta đi xem thử.
Đi ra đại sảnh, Dạ Côn đã nhìn thấy Dạ Tư Không đứng ở bên bờ ao.
- Gia gia.
Dạ Côn lên tiếng hô, đối với người tiết lộ tin tức của mình ra ngoài, Dạ Côn một mực ghi ở trong lòng.
Từ tình hình hiện tại xem ra, ngay cả Thánh Nhân cũng có tình nghi.
- Côn Côn, lần này biểu hiện không tệ, gia gia đã nghe người ta nói.
Dạ Tư Không nhìn Dạ Côn khẽ cười nói, Dạ gia có người trẻ tuổi như thế, quả thật là chuyện đáng mừng.
Dạ Côn khiêm tốn cười cười:
- Biểu hiện bình thường mà thôi.
- Thế nhưng Côn Côn, con hẳn đã biết chút gì đó rồi đi?
Lần này gia gia tới, quả nhiên là nói chuyện này, Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Biết.
- Có ý kiến gì không?
Dạ Tư Không nhẹ giọng hỏi.
- Mấy ngày nay Thánh Nhân có gì dị thường không?
Dạ Tư Không lắc đầu:
- Không biết, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó Dạ gia chúng ta đi, dù sao đại bá của con lần này bỏ thành, đã cho Thánh Nhân một cái cớ cực kỳ tốt.
- Đúng vậy, gia gia, nếu như Thánh Nhân hạ chỉ trách tội, chúng ta phải làm sao?
Dạ Côn hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Dạ Tư Không hơi hơi ngưng tụ:
- Nếu như là uy hϊế͙p͙ đến tồn vong của Dạ gia ta, Côn Côn, con nên biết...
Dạ Côn làm sao không biết, kỳ thật hắn không muốn dùng loại phương thức này tới giải quyết.
Hy vọng mình đã đoán sai.
- Gia gia, nhưng chúng ta là công thần, Thánh Nhân sẽ không dễ dàng ra tay như vậy.
Dạ Côn cảm thấy, Thánh Nhân còn chưa có đủ lý do.
- Đó cũng chỉ là lập công chuộc tội, Thánh Nhân muốn kiếm cớ, lần này có rất nhiều.
Dạ Côn cảm thấy đúng là như thế.
- Nếu như lần này không có biện pháp, Côn Côn con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Được, con biết rồi.
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, mấy ngày nay con đã mệt mỏi rồi, gia gia đi về trước đây.
- Gia gia đi đường cẩn thận.
Dạ Tư Không vừa đi, Dạ Côn liền biết ông ta có ý gì, nếu như bị Thánh Nhân ép, gia gia nhất định sẽ tạo phản!
Thế nhưng địa vị Thánh Nhân ở Thái Kinh rất lớn, nếu như Dạ gia phản liền sẽ mang tiếng xấu.
Đừng nói xưng đế, đến lúc đó còn có thể bị người Thái Kinh phun chết.
Làm chuyện gì, đều phải chiếm lý mới được, đây mới là then chốt.
Dạ Côn đang nghĩ, mình có cái lý gì, mới có thể khiến cho Thánh Nhân biết khó mà lui.
Nếu quả thật muốn tạo phản, như vậy lần này chính là một cơ hội tốt, chỉ cần lợi dụng thật tốt, nhất định sẽ không thành vấn đề.
Mang theo tâm trạng hoang mang, Dạ Côn lần nữa trở vào đại sảnh.
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Dạ Côn cười cười:
- Vừa rồi gia gia tới chúc mừng ta, bảo ta chú ý một chút mà thôi.
Trưởng Tôn Nhị biết đại ca không có nói thật, hẳn là sợ mình mật báo.
Thế nhưng đến Dạ gia, nếu như Dạ gia bị trị tội, như vậy thì ngay cả mình cũng chạy không thoát.
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.
Dạ Côn cảm thấy nên đi ngủ sớm một chút, cảm giác đã lâu không có ôm thê tử ngủ.
Bất quá trước đó, vẫn nên hỏi Đông Tứ và Đát Từ một chuyện.
Cho nên Dạ Côn gọi hai người vào trong bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
- Hỏi các ngươi một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Đông Tứ và Đát Từ cảm thấy không đơn giản, nghiêm cẩn nói ra:
- Mời lão sư nói.
- Ngân giáp các ngươi làm cho ta đến cùng là thế nào? Vì sao lại mở to mắt, còn biết tự mình động?
Đông Tứ và Đát Từ nghe xong sững sờ.
- Không thể nào.
Đông Tứ thì thào một tiếng, hai người liếc nhau.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Cái gì mà không thể nào.
- Lão sư, khôi giáp này là dùng một con ác long luyện chế thành.
- Ừm, con rồng này tên Thanh Hoa Cổ Long, sau khi bị Thiên Tôn thu phục vẫn không nghe lời, cho nên liền biến thành trang bị.
Biến một con rồng thành trang bị! Khó trách lại phát ra tiếng rồng ngâm!
- Vậy tại sao nó vẫn còn sống?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Ách... có lẽ Nguyên Thần Thần Long tương đối lợi hại, cho nên một mực lưu lại.
Đông Tứ cũng không biết giải thích như thế nào, loại sinh vật như Thần Long có chút mơ hồ.