Nói chuyện phiếm một lúc, Dạ Minh liền mang theo nhi tử đi vào Dạ gia.
Cảnh vật bên trong Dạ gia không khác trạch viện bình thường là bao, khá là mộc mạc đơn giản.
Dạ Minh nhìn cảnh vật xung quanh, liên tục cảm thán.
Kỳ thật trước kia cũng từng nghĩ qua, mình sẽ dẫn theo nhi tử trở về, dù sao Thánh Nhân sẽ không bỏ qua cho Dạ gia, điểm này Dạ Minh biết được, dù sao cũng là một phần tử Dạ gia, Dạ Minh không tài nào làm được chuyện đoạn tình tuyệt nghĩa.
Tại trong đại sảnh có vài bóng người đang ngồi.
Dạ Minh dẫn theo nhi tử đi vào, nhẹ giọng hô:
- Cha, đại ca, nhị ca.
Dạ Côn cùng Dạ Tần lên tiếng hô:
- Gia gia, đại bá, nhị bá.
Ngồi ở trung ương chính là Dạ Tư Không, bên trái Dạ Trùng, bên phải là Dạ Dương.
Khổng lồ Dạ gia, trực hệ cũng chỉ có ngần ấy.
Nhất là tiểu bối, ngoại trừ Dạ Côn cùng Dạ Tần, cũng chỉ có An Khang châu Dạ Tư Niên.
- Ngồi đi.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra.
Phụ tử ba người chậm rãi ngồi xuống, thức ăn trên bàn còn bốc hơi nóng, nhưng mấy người cũng không có ăn.
Bởi vì buổi tối hôm nay, ăn cơm là việc nhỏ, thương nghị mới là chuyện lớn.
Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu, nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, lòng có cảm xúc, người đã già, đều hy vọng con cháu đầy cả sảnh đường, vui vẻ hòa thuận.
Nhưng trong một năm ngắn ngủi, lại phát sinh quá nhiều chuyện.
- Nhà chúng ta, người càng ngày càng ít.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra, vẻ mặt thoạt nhìn già nua thêm mấy phần.
Mọi người nghe xong đều không nói chuyện.
Dạ Tư Không cầm chén rượu lên nhấp một miếng, nhíu mày:
- Trước kia thường xuyên huyễn tưởng, huynh đệ bốn người các con liên thủ mang đến vinh quang cho Dạ gia, mà hài tử của các con cũng trở thành chúa tể một phương, tụ tập cùng ăn bữa cơm, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.
- Đáng tiếc huyễn tưởng chung quy là huyễn tưởng, nguyên nhân tất cả những thứ này đều do ta, quá muốn phát dương quang đại Dạ gia, xem nhẹ chuyện chiếu cố các con, khiến huynh đệ các con có ngăn cách.
- Mặc dù hôm nay thiếu một người, nhưng vi phụ vẫn rất vui vẻ.
Nói xong Dạ Tư Không giơ chén rượu lên.
Dạ Trùng, Dạ Dương, Dạ Minh, Dạ Côn, Dạ Tần, những người Dạ gia còn sót lại đều giơ chén rượu lên.
- Vì Dạ gia đoàn tụ!
Mọi người dốc cạn ly rượu, tràng diện lần nữa yên lặng.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra:
- Chuyện lần này trong lòng các con hẳn đã nắm chắc, Dạ gia chúng ta nên làm thế nào, các con có đề nghị gì không?
Tất cả mọi người lựa chọn yên lặng, không có biểu đạt ý nghĩ trong lòng.
- Côn Côn, con đến nói một chút đi.
Dạ Tư Không không hỏi nhi tử, mà là trực tiếp hỏi Dạ Côn.
Dạ Côn không nghĩ tới gia gia thế mà hỏi mình đầu tiên.
Dừng một chút, Dạ Côn đứng dậy nói ra:
- Các vị trưởng bối, chuyện đã đến nước này, có lẽ chính là thiên ý, về phần kết cục như thế nào, vậy cũng chỉ có lão thiên mới biết, Dạ Côn ta chỉ muốn nói, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, xa đâu cũng giết!
- Tốt! Đây mới là nam nhi Dạ gia ta! Có huyết tính! Dạ Tần, con cảm thấy thế nào?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.
Dạ Tần đứng dậy, trầm giọng nói ra:
- Các vị trưởng bối, chữ Dạ này đại biểu cho một loại vinh dự, nếu như kẻ địch muốn chà đạp lên phần danh dự này, vậy cũng chỉ có thể dùng máu tới tẩy lễ.
- Tốt! Nói rất hay! Dạ gia chúng ta, đời này đánh xuống vinh dự, không thể bị vu oan! Không thể bị giẫm đạp! Ta hy vọng các con ghi nhớ điểm này!
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra.
- Lần này Ngũ Nhạc tiến công có chuẩn bị đầy đủ, Thần Kiếm, binh chủng, binh lực, mưu kế, đều mạnh hơn trước kia gấp mấy lần. Dạ Trùng lựa chọn lui về phía sau phòng thủ, điểm này vi phụ có thể hiểu được, dù sao tiếp tục tử thủ cũng không mang lại kết quả gì.
- Thế nhưng Dạ Trùng, chuyện Dạ gia quân xuất hiện mật thám, con không biết sao?
Dạ Tư Không hướng phía Dạ Trùng trầm giọng hỏi.
Dạ Trùng thấp giọng nói ra:
- Phụ thân, chuyện mật thám, con vẫn đang tra.
- Tra đến đâu rồi?
Dạ Tư Không truy vấn.
- Vẫn chưa có kết quả gì.
- Đến cùng là không có kết quả, hay là kết quả không ra sao?!
Dạ Côn nhìn gia gia và đại bá, cảm giác lời nói của bọn họ hình như có hơi kỳ quái...
Dạ Trùng âm u nói ra:
- Vẫn chưa có kết quả.
Bành!
Dạ Tư Không vỗ bàn một cái, thức ăn trên mặt bàn đều nhảy dựng lên:
- Đến cùng là có kết quả hay không?!
Sắc mặt Dạ Trùng hơi trầm xuống, không nói chuyện.
- Dạ Trùng! Con cho rằng vi phụ không biết sao?!
Dạ Tư Không lạnh lùng nói.
- Con có biết làm như vậy, hạ tràng sẽ như thế nào không? Con muốn kéo Dạ gia chôn cùng con sao?
Dạ Tư Không vừa dứt lời, vẻ mặt đám người Dạ Minh nhất thời ngưng tụ lại.
Mà Dạ Côn lại chấn kinh không thôi.
Chuyện mình không muốn thấy nhất đã xảy ra!
Trước đó còn đang suy nghĩ, đại bá có phải là... mật thám hay không.
Mà trong lời nói của gia gia, chẳng lẽ...
- Đại ca, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Dạ Trùng cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch:
- Không sai! Phụ thân nói không sai, có kết quả như thế, đều do một tay ta gây nên.
Theo Dạ Trùng thừa nhận, mọi người liền hít sâu một hơi, ngàn vạn không nghĩ tới!!!
Làm tướng quân trấn thủ cứ điểm, thế mà cấu kết với Ngũ Nhạc!
Đây là sự thật!
Nếu như chuyện này bị Thánh Nhân biết, không cần suy nghĩ nhiều, Dạ gia vẫn nên chạy trốn đi.
Cấu kết địch nhân, sẽ bị toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục nhổ nước bọt, là chuyện khiến người ta xem thường nhất, tựa như nữ nhân đội nón xanh cho nam nhân, không thể tha thứ, còn phải phỉ nhổ vạn năm.
- Vì sao? Tại sao đại ca lại làm như vậy!!!
Dạ Minh một mực trung tâm đại ca, thế mà đại ca lại làm ra chuyện như vậy.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:
- Tại sao ư? Nó là vì một nữ nhân! Vì một nữ nhân Ngũ Nhạc!
Dạ Côn biết ngay... quả nhiên là vì đại bá mẫu... từ chuyện này xem ra... đại bá mẫu hẳn là chết rồi.
Nếu như đoán không sai, hẳn là chết ở trong tay Thánh Nhân.
Cho nên đại bá phụ muốn trả thù Thánh Nhân.
- Phải! Con chính là vì nàng! Con muốn trả thù Dạ gia! Con muốn trả thù Thái Kinh! Con muốn trả thù Thánh Nhân!!!
Dạ Trùng đột nhiên trở nên dữ tợn lên, chăm chú nhìn phụ thân của mình, đó là một loại ánh ánh mắt rực cháy, tuyệt đối không phải ánh mắt con trai nhìn cha, mà là giống như đang nhìn cừu nhân vậy.
Nhìn ánh mắt của nhi tử, Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra:
- Không ngờ đã nhiều năm như thế, con vẫn để ở trong lòng.
- Phụ thân! Người biết tại sao con không trở lại không? Là bởi vì con không muốn nhìn thấy người! Nếu như có thể! Đời này con đều không muốn nhìn thấy người!
- Đồ hỗn trướng!
Dạ Tư Không trực tiếp cho một bạt tay.
Ba!!!
- Vì một nữ nhân! Ngươi lại muốn hủy đi sinh mệnh cùng tiền đồ của mình, còn muốn toàn bộ Dạ gia chôn cùng!
Dạ Trùng lau máu tươi nơi khóe miệng, châm chọc nói ra:
- Chỉ sợ là người lo cho Dạ gi đi, ở trong lòng của người chỉ có Dạ gia! Lợi ích Dạ gia lớn hơn hết thảy, đám chúng con chẳng qua là con rối để người không chế! Lão tam đã sớm nhìn ra, cho nên mới rời đi!
Dạ Tư Không bị tức giận đến sắc mặt đỏ lên:
- Lão tử làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì?! Còn không phải là vì hậu bối! Vì các ngươi ư!!!