Dạ Côn thở dài một tiếng, nhìn tuyết bay đầy trời, nhẹ nói ra:
- Yên tâm đi, ta sẽ tìm cho hai người các ngươi một nơi phong thuỷ bảo địa.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền sững sờ.
- Ta cảm thấy hiện tại rời đi hẳn còn kịp, Phong Điền ngươi thấy thế nào?
Nguyên Chẩn sờ lên cằm chững chạc đàng hoàng nói ra.
Phong Điền trầm tư một chút:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, chúng ta trở lại huyện Thái Tây làm thiếu gia ăn chơi, phần đời còn lại hẳn sẽ rất vui sướng.
Ba người liếc nhau một cái, lập tức cười ra tiếng, nam nhân luôn giản dị tự nhiên như thế.
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không để cho Nguyên Chẩn cùng Phong Điền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn theo tiểu đệ xuất đạo, vậy phải che chở cho bọn họ, đây là tôn chỉ của Côn ca.
Đối với chuyện sắp xảy ra, Dạ Côn cũng chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Đó chính là cả nhà rời khỏi Thái Kinh, chờ sau này có cơ hội lại báo thù, hoặc là giết Thánh Nhân rồi chạy, đời này mang một cái tội danh thí quân, nhận Huyền Nguyệt đại lục phỉ nhổ.
Thế nhưng đều sẽ liên lụy đến thể tử, hoàn toàn không có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Nếu để cho Dạ Côn biết, Dạ Dương đã phản, đoán chừng hắn sẽ không thèm đến yến tiệc chúc mừng, chạy trốn đi... thiếu niên!
Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, bình minh lần nữa chiếu sáng cả Thái Kinh.
Tuyết rơi liên tục hai ngày hai đêm tuyết lớn rốt cuộc ngừng lại, thương khung mở một đạo thiên nhãn, bắn ra ánh nắng ôn hòa.
Loại cảm giác này khiến mọi người Thái Kinh rất thoải mái, nhưng cùng lúc cũng biết, yến tiệc tối hôm nay, chính là thời khắc Thái Kinh chuyển biến.
Buổi tối hôm nay, Dạ gia hoặc là diệt vong, hoặc là... xưng đế!
Không có loại thứ ba.
Trong kinh thành Thái Kinh, đủ loại thuyết pháp lơ lửng không cố định, trong lòng cảm ân Dạ gia tiêu diệt địch nhân, nhưng cùng lúc cũng sẽ nghi ngờ Thánh Nhân, nghi ngờ Dạ gia.
Đối mặt với loại tranh đấu này, Thái Kinh không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ở bên trong Dạ gia, Dạ Minh thu được khẩu dụ của Thánh Nhân, cho thể dẫn người nhà đi cùng.
Mang theo gia thuộc, đó không phải là mang thê tử sao?
Thánh Nhân định một mẻ hốt gọn.
Cuối cùng Dạ Minh quyết định, mang!
Đông Môn Mộng khẳng định muốn đi, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi, còn có Trưởng Tôn Nhị và Tử Yên.
Dạ Côn cũng không lo lắng, dù sao Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đã sống hơn vạn năm... thực lực không thể coi thường.
Còn những người khác dĩ nhiên đợi tại Dạ gia, Dạ Côn nhờ Liệt Cốt bảo vệ bọn họ.
Cho dù Thần Kiếm tới, dùng thực lực bọn họ, nhất định có thể chém Thần Kiếm.
Cuối cùng, Dạ Côn còn lặng lẽ phân phó Đông Tứ và Đát Từ một thoáng, dặn hai người chú ý một chút, phòng ngừa người khác đục nước béo cò.
Đông Tứ và Đát Từ hiểu rõ.
Giờ này khắc này, trên một chiếc phi thuyền bên ngoài Thái Kinh, Dạ Ma đang báo cáo tình báo mới nhất cho nam tử nghe.
Nam tử đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, tò mò hỏi:
- Dạ Ma.
- Có thuộc hạ.
- Ngươi cảm thấy tối hôm nay ai sẽ thắng?
Dạ Ma ngẩn người:
- Thuộc hạ không dám suy đoán.
- Nói một chút không sao.
Dạ Ma hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân thắng sẽ có lợi cho chúng ta, dù sao chúng ta đã tốn không ít thời gian ở trên người Thánh Nhân, nếu như Thánh Nhân thua, vậy công sức mấy năm nay sẽ tan thành mây khói.
- Đúng vậy, nếu hôm nay Dạ gia thắng, chúng ta liền phải bỏ ra đại giới. Thậm chí sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch sau này.
Nam tử trầm giọng nói ra, xem ra cũng không muốn để cho Dạ gia thắng.
- Chủ nhân, ta nghĩ buổi tối hôm nay Thánh Nhân hẳn sẽ thắng.
- Chuyện này ai có thể nói chắc được, chúng ta vẫn nên đề phòng trước thì hơn.
Nam tử không yên lòng, thực lực Dạ gia cũng là một câu đố, cẩn thận thuyền dùng được vạn năm.
- Chủ nhân, ở bên trong Thái Kinh còn có một tên Ngân Sắc Nam Nhân, người kia...
Dạ Ma lo lắng chính là Ngân Sắc Nam Nhân.
- Đúng vậy, nếu như Ngân Sắc Nam Nhân nhúng tay, vậy sẽ càng phiền toái hơn.
- Chủ nhân, Cửu Phá bên kia đã an bài xong.
Dạ Ma đột nhiên nói ra.
Nam tử nhẹ gật đầu:
- Tên Cửu Phá kia lắm mưu nhiều kế, ngươi phải lưu chút tâm nhãn mới được.
- Chủ nhân, ta biết rồi, thế nhưng chủ nhân, Cửu Phá tựa hồ muốn nâng cao yêu cầu, bởi vì y đã tổn thất hai người.
Dạ Ma âm u nói ra.
- Nói cho y biết, chỉ cần hoàn thành tốt, chuyện gì cũng dễ bàn.
- Vâng.
- Chủ nhân, buổi tối hôm nay nên an bài như thế nào?
Dạ Ma cung kính hỏi.
Nam tử đột nhiên cười khẽ, vẫy vẫy tay ra phía ngoài.
Chỉ thấy một nữ nhân chậm rãi đi tới, toàn thân tản ra kim quang.
Dạ Ma thấy cô gái này, miệng dần dần mở lớn:
- Kim Sắc Nữ Nhân!!!
Chủ nhân làm thế nào tìm được Kim Sắc Nữ Nhân Chuyện này sao có thể
Nam tử khẽ cười nói:
- Kim Sắc Nữ Nhân, nữ nhân duy nhất có thể ngang tài ngang sức với Ngân Sắc Nam Nhân. Nếu như Ngân Sắc Nam Nhân nhúng tay, như vậy Kim Sắc Nữ Nhân liền có thể kiềm chế Ngân Sắc Nam Nhân lại, Thánh Nhân cũng sẽ không bị động.
Dạ Ma nhìn nữ nhân trước mắt, thần thái cao ngạo kia, mặc dù không thấy rõ bộ dáng, nhưng một cỗ uy áp mạnh mẽ từ trong thân thể lộ ra, khiến cho hô hấp của mình có chút khó khăn.
Kim Sắc Nữ Nhân là Diệp Ly, thế nhưng hiện tại Diệp Ly còn nằm nũng nịu ở trong ngực Côn ca đây.
Cho nên Kim Sắc Nữ Nhân này nhất định là giả.
Thậm chí giả đến mức còn không phải nữ nhân.
Bởi vì...
Phía dưới mũ giáp là nam nhân!
Mà tên nam nhân kia lại chính là... Phi Tuyết!!!
Lúc này Phi Tuyết kém chút chửi mẹ, bởi vì đây đều là do Đông Môn Mộng an bài, bảo mình ăn mặc như thế này đi rêu rao khắp nơi, nếu như không làm, vậy liền loan truyền thân phận thật của mình ra ngoài, đáng giận... quét rác cho nhà các ngươi coi như xong, hiện tại còn phải đóng giả nữ nhân, liều mạng đóng giả nữ nhân!
Thế nhưng... cuối cùng đã có thể quang minh chính đại ra vẻ nữ nhân một lần, cảm giác rất không tồi, chỉ là ngực có hơi cứng.
Thân là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, như vậy cần phải có diễn kỹ tương đối tốt, Phi Tuyết chính là lựa chọn hàng đầu.
- Có Kim Sắc Nữ Nhân, chúng ta sẽ có thể dễ dàng hơn một chút, ngươi nói có đúng không? Kim Sắc Nữ Nhân?
Nam tử cười cười, đưa tay khoác lên "vai" Kim Sắc Nữ Nhân.
Phi Tuyết chậm rãi quay đầu, trên thân lập tức bộc phát ra sát khí.
Nam tử cảm thấy sát khí, lập tức thu tay lại cười nói:
- Thật có lỗi, là tại hạ đường đột.
- Đừng có lần sau!
Âm sắc của Phi Tuyết cũng biến thành nữ, không làm nữ nhân thật đúng là quá đáng tiếc.
Dạ Ma cảm giác Kim Sắc Nữ Nhân quả nhiên vô cùng hung, thế mà ngay cả chủ nhân cũng dám hung... bất quá ngẫm lại cũng đúng, đây chính là nữ nhân có thể phân cao thấp cùng Ngân Sắc Nam Nhân.
Thế nhưng trong lòng Phi Tuyết lúc này lại hơi nhảy lên, sợ bại lộ thân phận của mình, có phải mình quá cường thế rồi hay không.
Nam tử cười khẽ, thấp giọng nói ra:
- Không hổ là Kim Sắc Nữ Nhân, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn, chuyện tối nay liền nhờ vào ngươi.
Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi ra.
Nguyên bản Dạ Ma còn muốn nói một câu lớn mật, nhưng y không có lá gan này, Ngân Sắc Nam Nhân có thể dùng sức một người diệt Ma tộc, như vậy Kim Sắc Nữ Nhân hẳn cũng có thể làm ra chuyện như thế.
Trong lòng Phi Tuyết thở hắt ra, lần sau đánh chết cũng không làm!