TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 261: Tái ngộ thiếu phụ

Trần Thiên Minh hình như nghe thấy đằng sau có người gọi hắn, vì thế, hắn quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thì hắn ngây người ra, không ngờ người này lại cô gái gọi cảm hắn gặp lần trước ở sòng bạc. Bộ ngực nàng hơi lộ ra khỏi bộ trang phục diễm lệ, khuôn ngực đầy đặn trắng mịn đung đưa trước mặt Trần Thiên Minh, khiến trong mắt hắn cũng không tự chủ được mà liếc theo.




Plain Text To Image - Trần Bách Thành
Đứng sau lưng cô nàng ngực bự này là ba người bảo tiêu có vẻ có công phu, bọn họ liếc nhìn Trần Thiên Minh, sau đó hơi mỉm cười, lập thành trận hình tam giác sau lưng cô nàng ngực bự. Xem ra, bọn họ cũng nhận ra Trần Thiên Minh, cảm thấy


Trần Thiên Minh không có nhiều uy hϊế͙p͙, vì thế mới không quá cảnh giác.


“Là cô?!” Trần Thiên Minh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cô nàng ngực bự, hắn không thể cứ để mắt nhìn vào ngực của nàng ta được, nếu không, người khác lại nghĩ là hắn là sắc lang thì chết. Chỉ là khi hắn nhìn đến khuôn mặt kiều diễm như hoa của nàng, hắn lại không dám nhìn nữa, boiử vì ánh mắt quyến rũ của cô nàng ngực bự này đang nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt hình như có điện vậy.


“Đúng vậy, suất ca, anh rút cục đã nhận ra tôi rồi, tôi còn sợ là anh không nhận ra nữa chứ?” Cô nàng này vừa nói vừa vỗ vỗ ngực mình. Bộ ngực đầy đặn dưới mấy lần vỗ của nàng cứ như là thỏ con tinh nghịch nhảy lên nhảy xuống.


Hai tròng mắt của Trần Thiên Minh lúc này cứ như là sắp rớt ra vậy. Cô nàng ngực bự này dáng người vô cùng mê hoặc, bộ ngực đầy đặn quyến rũ như hồ ly, có thể so sánh được với chị Đình.


“Tôi có việc đi trước,” Trần Thiên Minh cảm thấy mình nên đi nhanh, nếu không, cũng không biết là dây dưa với cô nàng ngực bự này thành dạng gì nữa, hiện giờ, hắn không phải là sợ mà là không muốn sinh sự. Hắn còn muốn cầm tiền này về giao cho Chung Hướng Lượng, trước kia hắn còn nghĩ nhiều đến việc buôn bán thiệt hơn, nhưng mà sau khi Chung Hướng Lượng dùng cái mũ quốc gia” đội lên đầu hắn, hắn cảm thấy mình phải có nhiều trọng trách.


“Đi? Anh gấp cái gì hả? Chúng ta đi chơi thêm mấy ván đi!” Cô nàng ngực bự đứng lên che trước người Trần Thiên Minh, không cho hắn đi, mà ba người bảo tiêu cũng dường nhe muốn chặn đường Trần Thiên Minh vậy.


“Không thể nào, muốn mạnh mẽ ngăn cản sao?” Trần Thiên Minh nhìn cô nàng ngực bự đang ngăn trước mặt mình, hắn buồn bực nghĩ. Mà đám Lâm Quốc thấy mấy người bảo tiêu kia muốn mạnh mẽ ngăn cản, lập tức đưa túi tiền cho trường


Ngạn Thanh cầm, sau đó bóp bóp tay, hai mắt lấp lóe tinh quang, căm tức nhìn đám bảo tiêu. Bọn họ học võ công, mới chỉ cùng đánh với lang vương quá mạnh mẽ, vì thế thật sự là bọn họ không tìm được cảm giác chiến đấu!


Mà ba người bảo tiêu kia cũng nhìn kỹ ánh mắt của đám Lâm Quốc, biết đối thủ cùng không kém, hơn nữa chủ của đám Lâm Quốc là Trần Thiên Minh, vẫn tươi cười đứng đó, không nói câu nào. Bọn họ càng thêm giật mình, bởi vì bọn họ không thể nhìn thấu người này, nếu như chủ của bọn họ vẫn muốn mạnh mẽ lưu Trần


Thiên Minh ở lại, khẳng định là phiền toái rất lớn.


Cô nàng ngực bự cũng thấy được điều gì đó từ trong ánh mắt nghiêm trọng của đảm bảo tiêu, nàng cười nói với trần thiên mih: “Suất ca, anh tức giận sao? Đi mà, chơi với tôi một chút, có được không?” Hiện giờ, giọng nói của nàng cũng không còn ngang ngạnh như vừa rồi nữa.


Nhìn dáng vẻ tươi cười mê người của nàng, đặc biệt là đối thỏ ngọc kiêu ngạo của nàng cứ khiêu khích hắn, Trần Thiên Minh cũng không thể cự tuyệt mỹ nữ nữa.


Nếu như nàng vẫn còn ác khẩu nói nhiều, hắn còn không thèm để ý đến nàng, nhưng hiện giờ nàng lại mềm mỏng ôn nhu như là nước thế này, ánh mặt lại hơi có nước thì làm sao mà hắn có thể từ chối được chứ.


“Thật tốt quá, suất ca, vậy chúng ta đi đặt đi.” Nói xong, cô nàng ngực bự này còn cao hứng kéo tay Trần Thiên Minh đi thẳng về phía bàn đánh bạc. Mà ba người bảo tiêu thấy nàng đã hóa giải được mâu thuẫn, vì thế cũng thả được hòn đá trong lòng xuống.


“Đặt bao nhiêu, đặt cái gì?” Trần Thiên Minh hỏi nàng, dù sao thì hiện giờ hắn đã thắng, có thua một chút cũng không sao.
“Tôi nghe lời anh, lần trước anh hại tôi thua 20 vạn, lần này đúng như vậy nhá, nếu không, người ta sẽ đau long đó.” Ngực bự nhìn Trần Thiên Minh, quyến rũ nói.


Nàng hình như sợ Trần Thiên Minh không nhìn thấy được bộ ngực lớn của nàng vậy, cứ động một chút là lại vuốt ngực mất cái. Dáng vẻ phong tình này của nàng, mỗi một động tác, cũng đều mang theo một làn hương thơm, khiến người ta vô cùng say mê.


Trần Thiên Minh nghe thấy nàng nói như vậy, hắn vốn muốn cùng nàng thua, nhưng mà bây giờ lại không thể như vậy, hắn nói với trường Ngạn Thanh: “20 vạn, tiều.”
Ngực bự cũng nói với một bảo tiêu ở đằng sau lưng nàng: “Theo, 20 vạn, tiểu.”


Vì thế, trường Ngạn Thanh cùng bảo tiêu kia đều lấy 20 vạn ra đặt ở cửa tiểu.
Wanajemen
“Mở, tiểu.” Nhà cái lớn tiếng nói. Cứ như vậy, Trần Thiên Minh và cô nàng ngực bự đều lời 20 vạn.


“Cô cứ từ từ chơi đi, 1 có việc đi trước.” Trần Thiên Minh hơi cúi người đứng dậy, dáng vẻ như chuẩn bị đi.


“Suất ca, tôi mới anh ăn khuya, có được không?” Cô nàng này vừa nói vừa cố gắng ưỡn ngực lên, khiến trong lòng Trần Thiên Minh nhộn nhạo hơn. Nhưng mà hắn cũng không dám lỗ mãng, bởi vì cô nàng này là hoa có gai, tuyệt đối không nên động đến. Đắc tội với nữ nhân còn khổ hơn đắc tội với nam nhân hàng trăm lần, đạo lý này, hắn hiểu rất rõ.


“Không được, tôi còn có việc, sai này nói đi.” Trần Thiên Minh vẫy vẫy tay, sau đó gật đầu với đám Lâm Quốc, nếu như đám bảo tiêu của ngực bự còn làm khó dễ mình, vậy bọn họ cứ lao ra ngoài, ai cản được bọn họ.


Ngực bực đại khái là cũng hiểu ý định của Trần Thiên Minh, vì thế nàng cười cười với Trần Thiên Minh, nói: “Suất ca, lần sai hi vọng có thể nhìn thấy anh ở đây.” Nói xong, nàng lại hôn gió một cái với Trần Thiên Minh, sau đó nhỏ giọng nói gì đó với đám bảo tiêu.


Cả đám Trần Thiên Minh trở lại khách sạn, hắn liền cho trường Ngạn Thanh đếm xem lần này thắng được bao nhiêu. Bởi vì chúng hướng lượng còn chưa có thuê phòng, cho nên ba người Lâm Quốc vẫn ở lại khách sạn này.


“Lão đại, lúc trước chúng ta thắng được 230 vạn, Quốc ca cùng Tiểu Tô cùng thắng được 8 vạn, sau đó lại thắng thêm 20 vạn, tổng cộng là 258 vạn.” trương
Ngạn Thanh thò tay vào trong túi tiền, đếm rồi cai hứng nói với Trần Thiên Minh.


“A Quốc, mấy chú ngày mai mang 200 vạn này đến cho sư huynh, còn lại 58 vạn thì mỗi người cầm lấy 15 vạn, còn lại phân chia cho mấy ynh đệ khác.” Trần
Thiên Minh cười, nói.
“Chúng em không cần đâu.” Cả đám Lâm Quốc đều đầu nói.


“Cái gì mà không cần? Các chú theo anh thời gian dài như vậy, anh cũng chưa cho các chủ được bao nhiêu, lần này cho, lần sau có thể tiếp tục cho, các chú đem tiền cấp cho người nhà đi, hoặc là gửi tiền cũng được, dù sao sau này cũng phải thành gia lập nghiệp.” Trần Thiên Minh


“Vậy thì chúng em xin nhận.” Cả đám lâm ưuốc thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, liền gật đầu, nói. Bởi vì bọn họ ở sòng bạc đã thấy qua bản lĩnh của Trần Thiên
Minh, biết hắn không thiếu tiền xài, chỉ cần hắn muốn, bao nhiêu cũng có thể thắng về được.


Trần Thiên Minh thấy đám Lâm Quốc nhận tiền, lúc này hắn mới cao hứng nói:


“Đúng, vậy mới được chứ. Sư huynh không phải đã nói rồi sao? Mặc dù chúng ta làm việc cho quốc gia, nhưng nhận tiền được mà, mỗi lần chúng ta chấp hành nhiệm vụ, cũng đều có tiền thưởng, hơn nữa còn có thể nhận sinh ý bên ngoài, kiếm thêm tiền mà.”


“Lão đại, kỳ thật thì đó cũng là công việc quen thuộc của bọn em, trước kia bọn em cũng làm bảo tiêu, cũng không tồi Hiện giờ, bọn em có thể dành chính ngôn thuận mà làm, hơn nữa trên tay còn có vũ khí, đến lúc đó người đến tìm chúng ta sẽ càng nhiều hơn.” Lâm Quốc cũng cao hứng nói.


“Cũng nên thế, chúng ta trước cứ chúc sinh ý của chúng ta càng lúc càng vượng.”
Trần Thiên Minh nói. Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói với đám Lâm Quốc: “Kỳ thật,


A Quốc, các chú có thể dạy đám huynh đệ trước kia một chút võ công, dù họ học ít nhiều, vẫn hơn, mà mặt khác, lúc bọn họ chấp hành nhiệm vụ, còn có sung, như vậy thì khó có chuyện sảy ra hơn.”


“Vâng, chờ sự phụ thuê văn phòng đã, lúc đó mọi người có thể ở đó, em sẽ gọi người tới.” Lâm Quốc hưng phấn nói. “Lão đại, bọn họ chờ ngày này đã sốt ruột lắm rồi, mỗi ngày đều hỏi em, hỏi lão đại bao giờ thì làm lại sự nghiệp.”


“Chẳng qua, chú muốn bọn họ ra nhập công ty bảo an thì có nhiều nguy hiểm, cứ cho bọn họ suy nghĩ đi.” Trần Thiên Minh nói.


“Em sẽ nói cho bọn họ, đây cũng không phải là vấn đề, chúng em trước kia còn sống trong nguy hiểm hơn, cũng không biết ngày nào mình gặp chuyện không may, còn giờ đi theo lão đại, bọn em còn mong gì hơn nữa.” Lâm Quốc nói.


Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc nói như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới Phùng Hào, vì thế thở dài nói: “Đáng tiếc là Tiểu Hào, hắn không đợi được tới hôm nay, con mẹ nó, Thái Đông Phong, ngày tận thế của mày sắp đến rồi.


Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nhắc đến Phùng Hào, tất cả đều cúi đầu, thương tâm vô cùng. Lâm Quốc ngẩng đầu lên, nói với Trần Thiên Minh: “Lão đại, anh không nên vội, sư phụ không phải đã nói sao? Chúng ta cần chờ đợi thời cơ, rồi sẽ báo thù. Hơn nữa huynh đệ chúng ta cũng sắp tới, cần có thời gian để quen với thành phố M, lúc đó nhất định bắt được Thái Đông Phong.”


“Đúng, không nên vội vàng, nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng.” Trần Thiên
Minh gật đầu nói.
“Laõ đại, em muốn cùng anh thương lượng một chút.” Lâm Quốc ấp úng nói.
“Có chuyện gì, chú cứ nói thẳng đi, chúng ta là anh em, cần gì ấp úng chứ?” Trần


Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc nói. asa
“Ngày đó Lệ Linh gọi điện cho em nói nếu chúng ta mở lại công ty, có thể cho nàng đi theo không?” Lâm Quốc rút cục cắn răng nói.


“Cái này, chỉ là công ty bảo an của chúng ta có chút nguy hiểm, sợ một cô gái như nàng sẽ gặp nguy hiểm.” Trần Thiên Minh khó xử nói. “Chuyện này em có thể nói với cô ấy, cô ấy đồng ý là được, không đồng ý thì cũng không sao. Chẳng qua em vừa mới suy nghĩ một chút, công ty chúng ta không phải còn thiếu một người trông nom tiền bạc sao? Chi trông nom tiền bạc, em nghĩ là cũng không nguy hiểm?” Lâm Quốc nói.


“Vậy cũng được, chú cứ nói với nàng một tiếng, nếu nàng nguyện ý đến đây, anh sẽ mở rộng vòng tay đón, công ty bảo an chúng ta chú trọng vào người mình tin tưởng, để người khác làm, anh cũng có chút lo lắng. Kỳ thật thì Trần Thiên Minh rất yên tâm với trương Lệ Linh, biểu hiện của nàng trước đây ở khách sạn Không


Thiên là không tồi. Hơn nữa nàng còn cùng hắn có quan hệ mờ ám nữa.
“Em hiểu.” Lâm Quốc gật đầu, nói.


Vì thế, sau khi đám Lâm Quốc tắm rửa xong xuôi, Trần Thiên Minh liền bảo bọn họ luyện công xong rồi đi ngủ, hiện giờ, chỉ có bọn họ cố gắng trở lên cường đại, vậy mới có thể bảo vệ tốt cho chính mình, mới có thể ra sức vì đại sự quốc gia. Hắn không muốn thấy huynh đệ mình bị thương tổn.


Hơn nữa, từ sau lúc võ công của Trần Thiên Minh tiến vượt bậc, hắn đối với tri thức võ công cũng hiểu biết thêm nhiều, cho nên, hắn ở bên cạnh chỉ điểm võ công cho đám Lâm Quốc, có thể khiến họ làm ít hưởng nhiều, dễ dàng đề cao công lực bản thân. Ôi, ai kêu bọn họ cũng không bằng hắn chứ? Bọn họ không bị Huyết


Nghĩ Hoàng cắn, lại không có thiên dương mạch, không luyện được hương ba công, đây chính là chênh lệch giữa bọn họ và hắn. Hiện giờ, Trần Thiên Minh biết rõ là bọn họ không thể luyện được như hắn, nhưng mà, có thể luyện được bao nhiêu thì chấp nhận bấy nhiêu vậy, cứ cố tận lực kéo gần khoảng cách lại. Đồng thời, như vậy có thể giúp mình chiếu cố nhiều việc hơn.


Ngạo
Ngạo Thiên Môn


Đọc truyện chữ Full