TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1304: Thắng như mong đợi

Đỗ Minh đã khôi phục trạng thái bình thường, thêm vào hôm nay có chút high nên phong độ vượt trội. Đường Nhu thì sao? Bất kể đối thủ là ai, bất kể lúc nào, cô vẫn sẽ luôn dốc sức mà đánh, không bao giờ thả lỏng bản thân.

Một chấp ba, lời tuyên thệ đầy cá cược với giới truyền thông, đã qua. Thế nhưng trong lòng Đường Nhu, mục tiêu ấy vẫn chưa thực hiện! Dù giờ đây Đường Nhu toàn lên sân với vị trí tướng thủ lôi đài, khó thể xảy ra tình huống có đến ba đối thủ cho cô đánh bại, nhưng cô vẫn lấy nó làm mục tiêu, ra sức mà đánh.

Đỗ Minh đột nhiên từ sai lầm vượt trình nhảy qua phát huy vượt trình, chênh lệch quá xa, Đường Nhu quả thật trở tay không kịp. Tuy nhiên, đó là về mặt thao tác, còn trạng thái tâm lý Đường Nhu chẳng hề lên xuống, bởi cô chỉ hướng về một điều: Chiến thắng.

Dốc hết sức, nhắm đến chiến thắng.

Bất cứ lúc nào, cô vẫn sẽ như thế, bất kể đối thủ mạnh hay yếu, sai sót liên tục hay thần thánh bất ngờ.

Đỗ Minh có thể tranh thủ chat vài câu, muốn Đường Nhu đánh giá cao trình mình, nhưng Đường Nhu không để tâm bất kỳ cái gì ngoài chiến đấu.

Đánh bại anh ta!

Đây là suy nghĩ duy nhất của cô. Nếu Đỗ Minh biết cách nữ thần nhìn về hắn chỉ đơn giản thế thôi, chắc sẽ buồn đứt ruột mất.

May sao hắn không biết, nên vẫn đang ảo tưởng: Nữ thần chắc đang tròn xoe mắt với phong độ ngời ngời của anh! Đáng buồn thay, thời điểm hắn nói "Trận đấu chỉ mới bắt đầu", Đường Nhu lại không nghĩ vậy. Khi Đỗ Minh gọi đó là một khởi đầu mới, định chấn chỉnh lại tiết tấu, thì Đường Nhu đang tiếp tục tiết tấu của mình. Cô trân quý từng phút giây, tranh thủ chúng tốt nhất để giành chủ động.

Vừa đánh vừa gõ chữ? Đỗ Minh đã đánh giá quá thấp lòng cầu thắng của Đường Nhu. Hắn không hiểu rằng, trong mắt Đường Nhu chỉ có thi đấu mà thôi. Cô đâu định giao lưu ngôn ngữ với hắn?

Câu chat vô thưởng vô phạt đã khiến Đỗ Minh đánh mất cơ hội. Đường Nhu giành được quyền chủ động, Hàn Yên Nhu mang theo đấu khí ma pháp ngợp trời, điên cuồng lao về phía chiến thắng.

Đỗ Minh rơi xuống thế yếu trong kinh ngạc. Tuy trạng thái đã ổn định, phòng thủ rất cẩn thận, hắn vẫn không đỡ nổi thế tấn công hổ báo của Đường Nhu.

Ôi cái kiểu dốc sức mà đánh này, sao mà giống ngày xưa thân ái thế nhỉ...

Mạch não Đỗ Minh một lần nữa phiêu du, phiêu du về tận event Ngôi Sao Cuối Tuần hai năm trước. Trên sân nhà Luân Hồi, một người chơi mới rất xinh đẹp, may mắn có cơ hội khiêu chiến hắn. Cuồng kiếm Đỗ Minh không định bắt nạt người đẹp, thế là bị người đẹp bắt nạt ngược, tạch luôn... Đỗ Minh hoảng hồn, mặc kệ quy tắc, đánh thêm một trận và thắng. Người đẹp lại tiếp tục khiêu chiến, hắn lại thua! Đỗ Minh vừa tức vừa nhục, nổi điên lên đánh, đánh nữa, đánh mãi... cho đến khi đại thần Diệp Tu phải ra mặt, hốt gọn hắn.

Đỗ Minh hận quá! Hận em gái gà mờ khiến hắn ăn nhục. Cơ mà giờ nghĩ lại... Nghĩ lại, cứ thấy trải nghiệm khi xưa ngọt ngào làm sao ấy nhỉ?

Nếu đại thần Diệp Tu không tự dưng xuất hiện, mình với nàng cứ đánh tiếp, thì thế nào nhỉ? Ahihi...

Rầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên, đi kèm một luồng đấu khí ma pháp đập vào ngực Ngô Sương Câu Nguyệt. Hắn bị phá thế phòng thủ rồi!

Chết!

Đỗ Minh sực nhận ra mình vừa mất tập trung. Cũng khó cho hắn, tình cảm đâu phải thứ dễ dàng kiểm soát? Đỗ Minh cuống quít, muốn vãn hồi tình thế đã quá muộn. Xưa nay, Đường Nhu là người không biết nhường một ai, vừa chiếm chủ động là liên kích đùng đùng ngay. Thế tấn công của cô từ đầu game đã mạnh mẽ, giờ càng liền mạch. Ngô Sương Câu Nguyệt bị quăng quật giữa một trời đấu khí ma pháp, HP trượt từng đoạn từng đoạn.

"Lần sau, tôi chắc chắn sẽ không thua!!" Đỗ Minh kêu lên.

"Còn kêu gào nữa... Nhục cả họ luôn má ơi!" Dàn tuyển thủ Luân Hồi dở khóc dở cười. Biểu hiện của Đỗ Minh trận này thật quá kém trình. May mà Luân Hồi đang chiếm ưu thế cực lớn, chứ nếu đây là một trận đấu mang tính quyết định thì sao? Nếu đây là một trận quan trọng, liên quan trực tiếp đến quán quân thì sao? Thì biểu hiện của hắn, chính là sự chôn vùi cố gắng của cả chiến đội.

Đỗ Minh xuống sân. Các tuyển thủ Luân Hồi không thể hiện thái độ troll như lúc hắn đang trong trận nữa. Họ đồng loạt nhìn hắn với sắc mặt nghiêm nghị.

Đỗ Minh cúi đầu. Dĩ nhiên hắn biết vấn đề ở đâu. Hắn cũng cố kiềm chế bản thân lắm chứ, nhưng đến cuối lại vẫn lơ đãng, chả hiểu tại sao.

"Tui..." Đỗ Minh định nhận lỗi, nhưng thua trận vì lý do tình cảm thật quá xấu hổ, hắn không dám mở miệng.

"Ông đánh bó buộc quá, thiếu tập trung quá." Giang Ba Đào nói.

"Ừm." Đỗ Minh gật đầu, vô phương phản đối.

"Đội trưởng giận lắm. Ổng nói ông không tôn trọng thể thao, cả đội đều đổ mồ hôi nước mắt vì chiến thắng, ông lại vì cớ sự khác mà phân tâm. Nếu đây là trận chung kết, tranh tổng quán quân, cả đội lại bị ông phân tâm mà mất điểm, mất luôn cúp, ông tính sao?" Ngô Khải chất vấn.

Đỗ Minh ngẩng đầu, tròn mắt: "Đội trưởng nói nhiều vậy luôn?"

"Đúng, đội trưởng giận tới mức nói nhiều luôn." Ngô Khải nói.

Đỗ Minh lườm Ngô Khải. Rõ ràng y đang troll hắn. Nhưng troll thì troll chứ Ngô Khải nói đâu có sai? Nếu vì thế mà chôn vùi con đường xây nên vương triều ba quán quân liên tiếp của đế chế Luân Hồi, thì tính sao? Nghĩ đến đó, Đỗ Minh vã mồ hôi. Thật sự không nên chút nào.

Hắn ngẩng đầu nhìn các pha chiếu lại trên màn hình lớn. Những gì hắn thể hiện, có đến 70% là rác rưởi.

"Là người từng trải, anh biết khó lắm, nhưng chú em phải học cách xử lý mấy chuyện thế này. Bất kể ra sao cũng không được để ảnh hưởng trạng thái thi đấu." Phương Minh Hoa, tuyển thủ cầm mục sư nói. Giới eSports phần lớn là tuyển thủ trẻ, nhiều người chưa đủ 20 tuổi, số lượng đã kết hôn rất ít. Trong số nam giới đã lập gia đình ít ỏi đó, có Phương Minh Hoa của Luân Hồi.

"Em hiểu rồi ạ..." Đỗ Minh gật đầu.

Trên sân, trận lôi đài cuối cùng sắp đến. Đội trưởng Luân Hồi là Chu Trạch Khải đã tiến vào phòng đấu, đăng nhập game.

"Trận vừa rồi thắng dễ nhỉ?" Bên Hưng Hân cũng đang bàn luận, Phương Duệ phát biểu cách nhìn.

"Ừ, thằng nhóc bên Luân Hồi trạng thái thiếu ổn định quá." Diệp Tu nói.

"Đỗ Minh chẳng phải người bị Tiểu Đường đánh thắng hai trận hồi Ngôi Sao Cuối Tuần hai năm trước đấy sao? Có khi vừa thấy Tiểu Đường là run chân rồi, ha ha ha!" Trần Quả cười.

"Chắc vậy!" Diệp Tu gật đầu. Đỗ Minh đang thầm mến người ta chứ chưa đánh tiếng, nên dĩ nhiên nhà người ta không biết nội tình.

Tuy người thắng là Đường Nhu, nhưng trong trận Đỗ Minh cũng có một đợt bùng nổ vượt trình rất xuất sắc. Khi trạng thái ổn định lại, hắn phòng thủ cũng chặt chẽ. Lượng HP hắn lấy được từ Đường Nhu là 50%.

Với nửa cây máu, Đường Nhu sắp phải đối mặt Vinh Quang đệ nhất nhân, Chu Trạch Khải.

"Thắng nổi không?" Trần Quả cảm giác thấy tim mình đập thình thịch. Nếu trận này thắng, Đường Nhu chắc chắn sẽ trở thành anh hùng nhỉ? 50% HP đánh bại Chu Trạch Khải, dù fan Hưng Hân có ghét bỏ Đường Nhu thế nào cũng không thể không phát điên vì cô, bởi đây là Vinh Quang thuộc về Hưng Hân. Cứ tiếp tục như thế, dần dần mọi người sẽ thay đổi ý nghĩ về Đường Nhu, sẽ yêu thích cô trở lại.

Trong lòng mong mỏi, Trần Quả để ý hơn đến thái độ khán giả sân nhà. Họ đã thôi thờ ơ như khi Đường Nhu mới xuất hiện. 50% HP cho Đỗ Minh xanh cỏ là một dấu hiệu cho fan nhà trỗi dậy chút kỳ vọng, dù chẳng thêm được bao nhiêu tin tưởng. Bởi vì tuyển thủ đang trên sân không hề đánh mất đấu chí như họ. Khi biết một trong hai người mình phải đối mặt là Chu Trạch Khải, cô vẫn dốc sức mà đánh, cố gắng mà đánh, đánh bại xong một người, lại cho tất cả cùng thấy cô sẽ nỗ lực đánh bại tiếp người thứ hai.

Với danh hiệu Vinh Quang đệ nhất nhân, Chu Trạch Khải đã khiến biết bao đối thủ chưa kịp ra trận đã nhụt chí. Gặp phải Chu Trạch Khải, có thất bại cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Thế nhưng, không ai cảm thấy điều đó ở Đường Nhu. Rõ ràng cô chỉ là một tân binh, dù cô có thua ngay lúc này cũng sẽ không ai chỉ trích cô được, kể cả đảng anti. Ấy thế mà chính cô lại cứ như không cho phép bản thân thất bại. Vừa vào game, Đường Nhu đã kiên định nhìn về phía chiến thắng mà lao đi, không mảy may thỏa hiệp.

Phát súng đầu tiên thuộc về Nhất Thương Xuyên Vân.

Tay dài luôn sẽ chiếm chủ động trước tay ngắn, nên khoảng cách đôi bên là thứ cần phải giành giật đầu game. Tay ngắn muốn thu hẹp khoảng cách, tay dài muốn duy trì, một mâu thuẫn mang tính căn bản. Đầu game, tay ngắn thường trông như bị tay dài nhồi hành, nhưng chỉ cần có cơ hội áp sát một lần thôi, chắc chắn bao nhiêu ưu thế tay dài sở hữu đều sẽ tan thành mây khói.

Xông lên! Mau xông lên!

Hàn Yên Nhu luồn lách giữa mưa bom bão đạn. Thiện xạ là nghề thể hiện được kỹ thuật bắn súng đến tầm vóc cao nhất. Nếu so với ba nghề cùng hệ súng kia, thiện xạ không có trò mèo, không có đồ chơi linh tinh hay phụ kiện lủng lẳng vui mắt vui tai. Cái mà nó tập trung vào là súng và đạn. Chỉ thế thôi. Phần lớn kỹ năng của nó cũng dựa trên súng đạn mà vận hành.

Bắn Tốc Độ, Loạn Xạ, Bắn Trái Bắn Phải, Bắn Trước Bắn Sau, thiện xạ có nhiều cách bắn và động tác bắn nhất hệ. Cái gọi là "mưa bom bão đạn", ở thiện xạ chính là nghĩa đen. Không tạo nên các vụ nổ lác mắt, không khói lửa ngợp trời, chỉ có từng viên, từng viên đạn xé gió mà bay.

Đột phá thành công không?

Hàn Yên Nhu thẳng tiến giữa làn mưa bom bão đạn có thể gọi là dữ dội nhất Liên minh. Khoảng cách rút ngắn từng chút, trông rất gian nan.

HP Nhất Thương Xuyên Vân không sứt mẻ, HP Hàn Yên Nhu lại giảm không ngừng. Có điều nhìn vào tình hình chiến cuộc thì Hàn Yên Nhu đang chiếm ưu thế, bởi khoảng cách sống còn quyết định thắng thua đang bị thu hẹp dần. Máu Hàn Yên Nhu rơi xuống không hề uổng phí.

Xông lên đi! Đánh sml hắn đi!

Fan Hưng Hân bắt đầu gào thét trong tâm tưởng. Giây phút này, họ như quên mất đối thủ bên kia là ai, quên luôn cả ý nghĩ thua người đó cũng là chuyện dễ hiểu.

"Yeah!" Khắp khán đài cùng vang dậy tiếng gào thét.

Hàn Yên Nhu rốt cuộc đã vượt qua đoạn đường sinh tử. Ôm cây HP 17%, cô lao đến trước mặt Nhất Thương Xuyên Vân.

"Đánh sml nó!" Fan Hưng Hân điên cuồng hò hét, quên mất rằng Đường Nhu là đối tượng họ đang ghẻ lạnh.

Tuy HP Hàn Yên Nhu không còn nhiều, nhưng tay ngắn chỉ cần áp sát được tay dài, có khi chỉ một đợt là tiễn vong xong. Hình thức chiến đấu quá khác biệt gây nên chênh lệch mạnh yếu cực xa ở những cự ly chiến đấu khác nhau.

Song...

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Nhất Thương Xuyên Vân nhả đạn không ngừng. Dù Hàn Yên Nhu đã áp sát hắn, nhưng nhờ vào những kỹ năng cận chiến của nghề thiện xạ, Nhất Thương Xuyên Vân vẫn có thể tiếp tục đánh.

Súng Cận Chiến là một đấu pháp rất cao cấp không do hệ thống game thiết lập, mà do người chơi tự tạo ra. Trong game Vinh Quang, thiện xạ chỉ sử dụng được các kỹ năng cận chiến thông thường, còn đấu pháp Súng Cận Chiến chỉ trình chuyên nghiệp mới chơi nổi. Độ khó quá cao, không phải ai cũng dùng nó hiệu quả khi chống chọi với đám tay ngắn trời sinh, chẳng qua khả năng sống sót khá hơn hội tay dài khác mà thôi.

Hiện giờ người đang chơi Súng Cận Chiến là Chu Trạch Khải. Không chỉ đạn, mà các bộ phận cơ thể như chân, đầu gối, khuỷu tay... đều được trưng dụng để xáp lá cà với chiến mâu dưới tay Hàn Yên Nhu.

Có thể thấy rõ, cả Chu Trạch Khải dùng Súng Cận Chiến cũng không áp chế nổi Đường Nhu. Xét cho cùng, trình chuyên nghiệp cũng có một mức độ nhất định. Súng Cận Chiến ảo, nhanh, khéo thật đấy, nhưng thiếu mất cái mãnh của nghề cận chiến, cái ảo của nó chơi không lại cái mãnh người ta.

Sát thương cao là thứ Nhất Thương Xuyên Vân giành về, còn muốn khống chế thì hơi khó. Đó cũng là khuyết điểm của Súng Cận Chiến.

Tuy nhiên, chênh lệch HP đôi bên quá lớn. Khi Hàn Yên Nhu xông đến chơi cận chiến, HP của cô là 17%, trong khi Nhất Thương Xuyên Vân 100%. Đã vậy, Súng Cận Chiến thực hiện bởi Chu Trạch Khải đâu phải dạng vừa? Trang bị trên người Súng Vương Nhất Thương Xuyên Vân lại càng ở một đẳng cấp khác so với Hàn Yên Nhu. Thế nên dù Súng Cận Chiến của Chu Trạch Khải có cản không nổi Đường Nhu đi nữa, lượng sát thương trao đổi vẫn nói lên quá rõ: Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Chu Trạch Khải.

Đó chính là sự thật.

Pháp sư chiến đấu vs Súng Cận Chiến, Chu Trạch Khải và Đường Nhu cọ nhau tóe lửa. Đã đánh đến đây rồi, Đường Nhu nào còn lựa chọn thứ hai?

Phút cuối, Hàn Yên Nhu ngã gục, tia hi vọng nhỏ nhoi theo đó vụt tan.

Nhưng lần này thì thế thôi. Lần sao thì sao? Kết quả lần sau chưa chắc giống!

Nhất Thương Xuyên Vân kết thúc với HP 75%. Lượng máu 25% bị cây HP 17% của Hàn Yên Nhu mài mất sau một trận ác chiến tầm gần. Nếu Hàn Yên Nhu full máu vào trận, bỏ ra 33% HP để rút ngắn khoảng cách, cây máu 67% còn lại sẽ lấy được bao nhiêu % của Nhất Thương Xuyên Vân?

98.5%!

Gần như 100% rồi! Nếu trận này Hàn Yên Nhu full máu, cô chỉ cách thắng lợi có 1.5% HP mà thôi! Biết đâu chừng cô sẽ thành công?

Dĩ nhiên, nếu trận đấu là 100% vs 100%, Chu Trạch Khải có lẽ cũng sẽ không để Hàn Yên Nhu áp sát và dùng Súng Cận Chiến giằng co. Hắn có thể sẽ cố gắng kéo dài khoảng cách, nhưng mọi người vẫn thích đặt niềm hi vọng vào bài toán lý thuyết trên.

Có hi vọng, sẽ có kỳ vọng.

Người ta dám kỳ vọng Đường Nhu đánh bại cả Chu Trạch Khải!

Hưng Hân thua lôi đài, nhưng khi Đường Nhu xuống sân, chờ đón cô lại là những tràng vỗ tay đã lâu không nghe thấy.

Đường Nhu mỉm cười.

Cô có thể nhận lấy mọi ghẻ lạnh mà bước tiếp con đường mình chọn.

Nhưng có thêm ủng hộ và cổ vũ, cũng là chuyện rất hạnh phúc.

"Tuyệt vời quá!" Thấy bầu không khí cả nhà thi đấu thay đổi, Đỗ Minh tấm tắc khen. Sau đó, hắn phát hiện đám đồng đội đang trừng mắt với mình.

"Súng Cận Chiến đánh sấp mặt pháp sư chiến đấu, tuyệt vời ông mặt trời! Đội trưởng, tui là fan não tàn của ông!!" Đỗ Minh vội gào về phía Chu Trạch Khải đang đi xuống sân.

Đọc truyện chữ Full