Hà Đào vốn định đến phòng đoàn ủy để xem xem Trần Thiên Minh có ở đó hay không, nếu như hắn có ở đó, vậy thì cùng hắn đi đến hội nghị giáo viên. Nhưng mà, nàng mang đầy hy vọng đến phòng đoàn ủy gặp Trần Thiên Minh, thì lại phát hiện hắn và Lý Hân Di đang ở cùng một chỗ.
Bọn họ ở cùng một chỗ, không phải là làm việc, mà là Lý Hân Di đang xoa chân cho Trần Thiên Minh, hơn nữa dáng vẻ của hai người lại rất thân mật, Hà Đào rất tức giận. Trong lòng thầm mắng Trần Thiên Minh là đồ bạc tình.
“Hà, Hà Đào, em tìm anh sao?” Trần Thiên Minh nhìn thấy Hà Đào, hơn nữa thấy sắc mặt nàng còn rất khó coi, vì thế hắn vội vàng rút chân từ trên tay Lý Hân
Di lại, sốt ruột hỏi.
“Ai tìm anh hả? Anh cũng không phải là Trần Thế Mỹ?” Hà Đào hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
“Anh... Em nghe anh nói đi.” Trần Thiên Minh ngại ngùng nói. Hắn biết là Hà
Đào đang hiểu lầm, nhưng mà Lý Hân Di đang ở đây, hắn không thể nào giải thích được.
“Hừ.” Hà Đào xoay người, đi ra khỏi phòng đoàn ủy.
“Thiên Minh, xem ra là cô giáo Hà hiểu lầm gì đó.” Lý Hân Di cười cười với
Trần Thiên Minh.
“Không, tôi cũng không biết là nàng làm gì nữa.” Trần Thiên Minh xấu hổ nói.
“Vậy chân của anh làm sao bây giờ? Phải cần xoa nửa tiếng đó.” Lý Hân Di cười với Trần Thiên Minh. Nàng nói xong, lại nhìn cái chân bị thường của hắn.
“Vậy thì cứ tiếp tục xoa đi thôi!” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hay là cứ duỗi chân ra cho Lý Hân Di xoa nửa giờ. Hơn nữa Hà Đào cũng đã hiểu lầm rồi, vậy không bằng cứ để Lý Hân Di xoa đi, vui vẻ mà hưởng thụ mỹ nữ xoa bóp. in
“Thế nào, khá hơn chút nào không?” Lý Hân Di nhỏ giọng nói với Trần Thiện
Minh. Âm thanh ôn nhu làm cho Trần Thiện Mit như tắm trong xuân phong, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Tốt lắm, không có chuyện gì rồi. Trần Thiên Minh cười, nói với Lý Hân Di.
Mời vừa rồi lúc Lý Hân Di giúp hắn xoa bóp, hắn cũng thầm vang Hương Ba Công, chữa khỏi chân của hắn. Chỉ là, bởi vì bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng xoa chân cho hắn, nên hắn cũng không ngăn lại, dù sao không hưởng thụ thì phí.
“Chúng ta đi họp thôi!” Lý Hân Di nghe thấy Trần Thiên Minh nói đã không có chuyện gì, nàng cao hứng đứng dậy, cười nói.
“Hân Di, cám ơn cô.” Trần Thiên Minh cảm kích nói.
“Cái gì mà cám ơn, mọi người cùng làm việc mà, nên giúp đỡ nhau.” Lý Hân Di nói.
Vì thế, Trần Thiên Minh và Lý Hân Di cùng đi về phía phòng hội nghị.
“Thiên Minh, nhìn chân anh hiện giờ cũng có thể xoay qua xoay lại rồi đó.” Lý
Hân Di cao hứng nói. Nàng nhìn thấy chân Trần Thiên Minh không có việc gì, còn tưởng là do công lao của mình, nhờ thế chân Trần Thiên Minh mới tốt hơn.
“Đương nhiên, có mỹ nữ như cô rat ay, đương nhiên là tốt rồi.” Trần Thiên Minh không phải là đồ ngốc, ở thời khắc mấu chốt này, nhất định phải vỗ mông mỹ nữ.
“Anh đó, lúc nào cũng nói ngon ngọt, xem ra, nhất định là có nhiều mỹ nữ bị anh lừa rồi.” Lý Hân Di bị Trần Thiên Minh làm cho phì cười, nàng cố ý cười mắng
Trần Thiên Minh.
“Lãnh đạo, cô nói thế là oan uổng cho tôi rồi, người khác nói, người ta còn có thể tương là nói đùa, nhưng mà một lãnh đạo nói ra, vậy có thể thành sự thật đó.” Trần
Thiên Minh cũng cười đáp lại Lý Hân Di.
Tại lúc sắp đến cửa phòng hội nghị, Trần Thiên Minh bỗng nhìn thấy một người lớn lên rất giống Ngô Thanh, tướng mạo người này tầm thường đến không thể tầm thường hơn, dù cho có dùng tới một vạn cái nến đốt sáng cũng không hết được vẻ u ám trên mặt hắn, chẳng qua Ngô Thanh không phải vẫn ở thị trấn sao? Làm sao có thể ở chỗ này? Nhưng dù sao trên đời cũng có nhiều chuyện khó tin, rõ ràng một người là nam, chỉ sao một ngày đã thành nhân yêu rồi.
Hơn nữa, người tầm thường trên đời này còn rất nhiều, người giống người cũng có mà. Làm sao giống như mình lớn lên đẹp trai, thân thủ xuất chúng, có ném trong bóng tối cũng có thể tự mình tỏa sáng được. Trong lòng Trần Thiên Minh tự sướng.
“Trần Thiên Minh,” Cái tên giống ngô thành kia nhìn thấy Trần Thiên Minh thì chạy nha tới, dáng vẻ mười phần là chân đi chữ bát (?), trời ạ, nam nhân có thể chạy dáng như vậy sao? Quả thật là rất giống dáng đi của mấy bà vợ cưới lâu.
“Ngươi là Ngô Thanh?” Trần Thiên Minh cảm thấy rất khó tin, thanh âm cùng tướng mại của người này giống Ngô Thanh vô cùng, nếu không phải là Ngô Thanh, vậy chắc là hắn sẽ lớn tiếng hô: “Có quỷ!”
“Đúng vậy, ta là Ngô Thanh, đừng nó là thấy dáng vẻ ta đẹp trai như vậy, ngươi không nhận ra nhé.” Ngô Thanh vừa nói vừa tự sướng, ánh mắt giận dỗi nhìn Trần
Thiên Minh.
“Đúng rồi, sao chính mình không nhận ra chứ? Khí trời như bây giờ, còn mặc áo sơ mi, ngoại trừ cái tên Ngô Thanh điện thích khoe đẹp, còn có ai chứ?” Trong long
Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Ngươi làm sao lại tới đây?” Trần Thiên Minh vẫn chưa khôi phục lại bình thường được, thế giới này không nhỏ như vậy chứ? Mình đến đây đầu tiên thì gặp
Hà Đào, đến giờ lại thấy Ngô Thanh.
“Ta học kỳ trước không phải đã nói với ngươi sao? Ta chuẩn bị được điều lên thành phố, mà không, lấy quan hệ mạnh mẽ của ta, rút cục đã xin được điều đến đây.” Ngô Thanh nói đến việc điều không chính xác, làm Trần Thiên Minh nghe thành chữ “điếu (treo), hại hắn thiếu chút nữa phì cười.
“Ồ, hóa ra là như vậy.” Trần Thiên Minh nhớ là lúc trước hình như có nói qua với hắn, là muốn được điều về thành phố.
“Trần Thiên Minh, người lại đây một chút, ta hỏi người một việc. Xin lỗi nha, mỹ nữ, ta lát sẽ nói chuyện với cô.” Ngô Thanh phát hiện Lý Hân Di bên cạnh Trần
Thiên Minh, hai mắt không khỏi sáng ngời, Trần Thiên Minh có chút lo lắng nước miếng của hắn sắp chạy ra mất, vì thế vội tránh xa khỏi bị hắn làm ô uế.
“Thiên Minh, ngươi cũng được điều đến trường này sao?” Ngô Thanh kéo Trần
Thiên Minh qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Thiên Minh gật đầu. Chính mình không phải ở đây sao? Hắn còn hỏi cái gì chứ?
“Vậy ngươi mất bao nhiêu tiền?” Ngô Thanh tiếp tục hỏi Trần Thiên Minh.
“Cái này...” Trần Thiên Minh không nói lên lời, hắn cũng không biết là chung hướng lượng mất bao tiền để điều động hắn lên đây. a MAONI
“Ta nghĩ ngươi ít nhất phải cần 10 vạn, với quan hệ của ta, muốn lên đây cũng cần đến 8 vạn, nếu không chắc ngươi phải mất còn nhiều hơn.” Ngô Thanh tự tin nói.
“Cái này, ừ, đúng trần thiene minh thật hết chỗ nói, hắn nhìn thấy vẻ tự tin của Ngô Thanh như vậy, còn có thể nói gì đây? Hơn nữa, hắn sao có thể đã kích cái linh hồn bé như con muỗi của Ngô Thanh chứ?
“Được rồi, Thiên Minh, mỹ nữ vừa rồi bên cạnh người tên gọi là gì vậy? Nàng cũng là giáo viên ở trường 9 chúng ta sao?” Ngô Thanh vừa nói vừa nhìn Lý Hân Di đứng ở bên kia.
“Đúng vậy, nàng là thư ký đoàn ủy tên Lý Hân Di.” Trần Thiên Minh gật nói.
“Tốt lắm, biết rồi.” Ngô Thanh cao hứng nói. Say đó, hắn không thèm để ý đến
Trần Thiên Minh nữa mà đi về phía Lý Hân Di, háo sắc nói: “Mỹ nữ, chào cô.”
“Chào anh.” Lý Hân Di lễ phép chào Ngô Thanh, sau đó nói với Trần Thiên
Minh: “Thiên Minh, anh nhanh lên một chút, sắp họp rồi.” Nói xogn, nàng cũng không khỏi nhanh chóng giục Trần Thiên Minh.
Ngô Thanh bất đắc dĩ không làm gì hơn được đánh trơ mắt nhìn Trần Thiên Minh và Lý Hân Di cùng nhau vào phòng hội nghị, Đến lúc Trần Thiên Minh và Lý Hân
Di vào phòng hội nghị, lập tức được mọi người chú ý, tất cả đều bị đội tuấn nam mỹ nữ này hấp dẫn anh mắt, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Nhưng mà Hà Đào ngồi ở một góc vẫn đang hờn dỗi nhìn thấy, nàng lại càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó dùng bút của mình vẽ cái gì đó lên trên giấy.
Chủ trì hội nghị này, do Vương hiệu trưởng làm. Đầu tiên thì khách sáo nói một số việc có thể và không thể làm, sau đó thì liền giới thiệu các giáo viên mới đến, bởi vì Hà Đào và Trần Thiên Minh là cuối kỳ học trước mới đến, nên cũng coi như là giáo viên mới, được Vương hiệu trưởng giới thiệu.
Sau đó là phân khóa cho các giáo viên chủ nhiệm. Trần Thiên Minh nhìn lại lịch của mình, thấy mình không có khóa, mà được an bài làm việc ở phòng đoàn ủy, mà nhìn Lý Hân Di đang cười quỷ quái nhìn mình, Trần Thiên Minh đoán ngay ra là
“công lao của Lý Hân Di.
Tiếp theo, chính là một số lãnh đạo nói chuyện, Trần Thiên Minh cảm thấy khôgn có chuyện của mình, vì thế hắn cũng không chăm chú nghe. gehien
Đến khi hội nghị kết thúc, Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di là hắn có chút việc, để nàng đi trước, sau hắn đi về phía Hà Đào, muốn đi theo nàng, rồi giải thích với nàng.
Hà Đào dường như là không biết đến hội nghị đã kết thúc, nàng vẫn ngồi đó.
Trần Thiên Minh nhìn một chút, thấy mọi người đã đi gần hết, vì thế hắn mới gọi nhỏ Hà Đào: “Hà Đào.”
Hà Đào ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Thiên Minh, nàng lạnh lùng nói: “Có chuyện gì? Anh còn không mau theo Lý Hân Di của anh đi?” Hóa ra, Hà Đào không phải là không biết hội nghị kết thúc, mà là nàng dường như đang chờ gì đó.
“Em vừa rồi hiểu lầm anh rồi, anh cũng Hân Di không có gì cả?” Trần Thiện
Minh sốt ruột nói. Chính mình sao mà càng lúc càng đen, nếu như hắn thật sự cùng
Lý Hân Di có gì đó khiến Hà Đào hiểu lầm, thì hắn còn không thấy oan, nhưng mà hiện giờ Hà Đào hiểu lầm như vậy, hắn thấy có chút không đáng!
“Hai người không có gì? Vậy sao phải hướng tôi giải thích? Trần Thiên Minh.”
Hà Đào mỗi câu mỗi chữ nói ra. Rồi lại nghĩ đến cảnh Lý Hân Di thân mật xoa chân cho Trần Thiên Minh, trong lòng nàng bốc lên ngọn lửa không tên, muốn lập tức thiêu cháy cái gì đó.
“Em đứng nên tức giận mà, để anh giải thích đi.” Trần Thiên Minh ở bên cạnh cẩn thận nịnh nọt Hà Đào, hiện giờ Hà Đào đang giận dữ, hắn nên cẩn thận vẫn hơn.
“Ai giận giữ với anh, đừng tự tác đa tình.” Hà Đào làm mặt lạnh nói.
“Anh biết là mình tự tác đa tình, nhưng hôm nay là người ta giẫm chân anh, sau đó Hân Di nhìn thấy, mới dùng cao xoa bóp giúp anh xoa bột chút, mà không, mới vừa chuẩn bị xoa, thì em đi vào. Anh là bị oan mà!” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.
“Anh cho tôi là trẻ con ba tuổi sao, Trần Thiên Minh, giẫm chân anh? Nhưng mà, tôi vừa rồi lúc đi vào thấy anh và Lý Hân Di, lại thấy anh tiêu sái như vậy, tại sao tôi không thấy anh đau đớn quá mức đến thế chứ?” Hà Đào cáng nói càng giận, vừa rồi nàng thấy dáng và Trần Thiên Minh vô cùng bình thường, mà Lý Hân Di thì đầy mặt xuân phong. chữa chân cho mình mà.” Trần Thiên
“Anh không phải có võ công sao, an
Minh vội vàng giải thích.
“Anh dĩ nhiên có võ công, cũng có thể tự chữa chân cho mình, vậy mà còn cần
Lý Hân Di giúp anh xoa chân sao?” Hà Đào tức giận đứng dậy, nàng đi ngay ra ngoài. Đột nhiên, nàn quay đầu lại, nói với Trần Thiên Minh: “Trần Thiên Minh, anh là đồ hỗn đản!
“Anh, anh...” Trần Thiên Minh nhìn theo bóng lưng Hà Đào rời đi, hắn không biết phải giải thích như thế nào.
Ngạo Thiên Môn