Tiểu Hồng nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng vội vàng lắc đầu, nói:
“Thầy, em có tiền, em không lấy tiền của anh.” Bây giờ, Tiểu Hồng đã ngừng khóc, nàng ngẩng đầu, nhìn Trần Thiên Minh. Dáng vẻ của Tiểu Hồng lúc này trông rất thương tâm, khiến Trần Thiên Minh vô cùng đau lòng
Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tiểu Hồng, đau lòng nói: “Ngoan, Tiểu Hồng, đừng như vậy, em cứ như vậy, anh rất đau lòng.” Nói xong, hắn lại nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Hồng.
“Thầy, anh không được không muốn em đó!” Tiểu Hồng mạnh mẽ đứng lên, nhào vào lòng Trần Thiên Minh, khóc lớn. Nàng làm như vậy khiến bộ ngực sữa nhỏ dán sát vào người Trần Thiên Minh, khiến trong lòng Trần Thiên Minh có chút hoảng.
“Em đừng khóc mà.” Trần Thiên Minh nghe thấy Tiểu Hồng khóc, hắn càng lúc càng cuống, vội vàng vỗ lưng Tiểu Hồng để an ủi. Hắn vốn sợ nhất chính là nữ nhân khóc, đặc biệt chính là những nữ nhân có lòng với hắn.
“Huhuhu,” Tiểu Hồng cảm thấy nàng ở trong lòng Trần Thiên Minh rất thoải mái, đã mấy tháng nay nàng không được nhào vào lòng hắn, nàng rất nhớ cảm giác này, hiện giờ đang ở trong lòng Trần Thiên Minh, nàng lại càng không nỡ buông tay.
“Đừng khóc, ai nói không muốn em chứ?” Trần Thiên Minh không còn cách nào khác đánh lừa Tiểu Hồng để nàng dừng khóc, mà chỉ có đề tại đó mới khiến Tiểu
Hồng ngừng khóc.
“Là anh!” Tiểu Hồng vừa khóc vừa nói.
“Anh cũng chưa nói là anh không muốn em mà.” Trần Thiên Minh hơi cắn môi, nói. Dù sao chuyện sau này, ai cũng không đoán trước được, thôi thì cứ đáp ứng đã, không phải từng có một vĩ nhân từng nói vậy sao? Nam nhân đối với nữ nhân mà nói, tất cả đều như nhau mà thôi.
“Thật sao?” Tiểu Hồng cao hứng ngẩng đầu lên, lau nước mắt mỉm cười. Nàng đã tóm được nhược điểm của Trần Thiên Minh, cho nên, lúc Trần Thiên Minh làm nàng tức giận, nàng sẽ ra chiêu.
“Thật.” Trần Thiên Minh bất đắc dĩ gật đầu. “Ôi, chuyện đã vậy, Tiểu Hồng đã theo hắn tới 9 trung, chính hắn nhất định phải chăm sóc nàng 3 năm nay, để cho nàng có cuộc sống như công chúa, thi đại học tốt. Lúc này, Tiểu Hồng đã là thủ khoa thi trung học, sau này, lại là thủ khoa thi cao học tỉnh.” Trần Thiên Minh thầm quyết tâm.
“Thầy, anh thật là tốt, không hổ là ca ca của em.” Nói xong, nàng lại mỉm cười với Trần Thiên Minh, nụ cười như là hoa đào gặp mưa vậy, khiến tim Trần Thiên
Minh không khỏi đập thình thịch. “Ôi, Tiểu Hồng này càng lớn càng xinh đẹp, càng ngày càng có mùi vị nữ nhân, không biết là mình có thể khống chế được đến khi nào đây?” Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
“Tiểu Hồng, em đã ăn cơm chưa? Đi, thầy mới em đi ăn cơm.” Trần Thiên Minh kéo Tiểu Hồng, rồi nhìn thời gian một chút, hiện giờ đã là lúc tan học, từ lúc Tiểu
Hồng tan học đến tìm hắn, cho nên hắn là nàng còn chưa có ăn cơm, vì thế, Trần
Thiên Minh mới nói vậy.
“Không được, em đã cùng bạn học hẹn ăn cơm rồi, lần sao anh mới lại, được không?” Tiểu Hồng xấu hổ nói.
“Được, không vấn đề.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
“Thầy, anh đang ở nơi nào thế?” Tiểu Hồng quay người lại, cẩn thận nhìn gian phòng đoàn ủy này, hình như cố gắng đổi không khí.
“Anh? Anh có một gian phòng thuê ở bên ngoài.” Trần Thiên Minh cười nói.
“Ồ,” Tiểu Hồng nói.
“Được rồi, Tiểu Hồng, em làm sao lại biết anh ở trường 9 trung chứ?” Trần Thiên
Minh đột nhiên nghĩ ra một vấn đề quan trọng, hắn vội hỏi Tiểu Hồng.
“Là anh gián tiếp nói cho em.” Tiểu Hồng lẽ lưỡi nói với Trần Thiên Minh, dáng vẻ rất tinh nghịch. là lúc nào hắn nói cho
“Anh nói cho em?” Trần Thiên Minh cảm thấy kỳ
Tiểu Hồng chứ.
“Hì hì, chính là lần trước lúc anh thu thập đồ
Tiểu Hồng cười cười với Trần Thiên Minh. ong phòng, em hỏi anh, anh nói.”
“A,” Anh nhớ ra rồi.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát, rốt cuộc nghĩ đến lúc còn ở trường cũ đã nói cho Tiểu Hồng, lúc đó hắn sơ ý, thuận miệng nói cho nàng biết. kter Moment
“Thầy, anh đem số di động cho em đi, được không? Em ở đây sống không quen, có chuyện gì có thể tìm anh.” Tiểu Hồng giảo hoạt nói.
“Được, đây là số điện thoại mới của anh, nếu em có chuyện gì, nhất định phải gọi cho anh đầu tiên.” Trần Thiên Minh nghe thấy Tiểu Hồng nói vậy, cảm thấy rất có đạo lý, nếu Tiểu Hồng có chuyện gì ở thành phố M, nàng thật sự biết tìm ai? Vì thế, hắn vội vàng đưa số di động của mình cho Tiểu Hồng, hơn nữa còn dặn dò mãi.
“Uh, em biết rồi, thầy, anh đối với em thật tốt.” Tiểu Hồng nhận số điện thoại của trà Thiên Minh, đọc mấy lần, sau đó cẩn thận cho vào ví.
“Nàng gọi điện cũng không tiện sao?” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hay là hôm nào đó có thời gian hắn dẫn nàng đi mua một cái di động, như vậy sẽ tiện hơn nhiều. “Tiểu Hồng, anh mua điện thoại cho em, sau này em gọi cho anh sẽ tiện hơn.” Trần Thiên Minh cười nói.
“Không cần, thầy, em không muốn thấy anh phung phí,” Tiểu Hồng lắc đầu, nói.
“Vậy em nhanh đi ăn cơm đi, không lại đói đó.” Trần Thiên Minh nói,
“Vâng, em rảnh rỗi sẽ quay lại tìm anh, bye bye!” Tiểu Hồng gật đầu, chào Trần
Thiên Minh, sau đó mở cửa chạy vội ra ngoài.
“Tiểu Hồng, thật là khó cho em.” Trần Thiên Minh nhìn theo bóng lưng của Tiểu
Hồng, trong lòng hắn rất cảm kích. Hiện giờ, trong lòng hắn lại có hứa hẹn với Tiểu
Hồng, nếu không phải là Tiểu Hồng rời khỏi hắn trước, hắn nhất định sẽ không thể có lỗi với một cô gái ngoan và thông minh như thế được.
Trần Thiên Minh vừa nghĩ đến đó, điện thoại trong tay hắn chợt vang lên. “A quốc, có việc gì sao?” Hắn nhìn thấy trên điện thoại là số máy của a quốc.
“Lão đại, phát hiện chút tình huống, anh hiện tại có rảnh
Quốc hưng phấn nói trong điện thoại. công ty không?” Lâm
“Được, anh về công ty ngay đây, anh còn chưa ăn cơm, chú gọi giúp anh thêm một phần đi.” Trần Thiên Minh vội vàng cầm cái gì đó, sau đó đi ra khỏi cổng trường học, ngay khi đi cách công trường một chút, hắn vẫy sẽ đi về phía công ty.
Thành phố đúng là thành phố, vừa khỏi cửa đã có xe rồi, không giống như lúc trước, cứ khách sạn có chuyện gì, lại phải để đám Lâm Quốc lấy xe tới đón. Ngày đó Lâm Quốc còn nói để một cái xe cho Trần Thiên Minh đến trường, nhưng Trần
Thiên Minh thấy không cần, nếu như hắn đi xe riêng đến trường, vậy thì làm sao tránh được người khác xì xào. Hơn nữa, hiện giờ hắn không phải là không nên trở thành âm điềm sao?
Xe tới công ty bảo an, sau khi Trần Thiên Minh thanh toán tiền xe xong, hắn liên trực tiếp đi lên lầu hai tìm Lâm Quốc. Nếu là chuyện nhỏ, Lâm Quốc cũng sẽ không gọi điện cho hắn.
“Lão đại, có tin tức tốt, chúng ta đã phát hiện động thái của Thái Đông Phong.”
Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh đến, hắn cao hứng kêu lên. Bởi vì lầu hai đều là huynh đệ mới có thể lên được, thế nên Lâm Quốc nói chuyện cũng không cố kị gì.
“Cái gì? Vậy tốt quá!” Trần Thiên Minh vừa nghe Lâm Quốc nói có tin của Thái
Đông Phong, hắn vô cùng cao hứng. Hiện giờ, chuyện hắn muốn làm nhất, chính là tìm Thái Đông Phong báo thù.
“Hôm nay, huynh đệ của chúng ta phục kích gần công ty của Thái Đông Phong đã phát hiện ra hắn, hắn cùng một cô gái đi ra lúc đó, cô gái này anh cũng biết, đó chính là cô gái lần trước anh mời cơm.” Lâm Quốc suy nghĩ một chút, nói.
“Chú nói là Tiểu Trữ?” Trần Thiên Minh đột nhiên kích động, nói.
“Đúng vậy,” Lâm Quốc thấy vẻ mặt của Trần Thiên Minh kích động, nhỏ giọng nói.
Hóa ra, chung hương lượng cùng đem công ty của Thái Đông Phong nói cho Lâm
Quốc, cũng để cho đám Lâm Quốc lưu ý theo dõi. Vì thế, huynh đệ theo dõi hôm nay đã phát hiện ra động tĩnh của Thái Đông Phong.
“Lão đại, hay là hiện giờ chúng ta pháu nhiều huynh đệ theo dõi Thái Đông
Phong, chờ đến nơi không có người, chúng ta sẽ giết hắn.” Trương Ngạn Thanh nghĩ muốn vì Phùng Hào báo thù, mà cũng là vì Trần Thiên Minh luôn.
“Hiện giờ không thể động thủ, cần phải người theo dõi hắn cẩn thận, đặc biệt là
Ngạn Thanh và Tiểu Tô, hai người các chú phân hai ban, đi theo giám sát Thái
Đông Phong, tìm xem nơi hắn đang ở, nơi hắn hay xuất hiện làm rõ. Xem có thể tra ra nơi để thuốc phiện không, nếu tìm được thuốc phiện, chúng ta sau đó sẽ báo thù cho Tiểu Hào, giết chết Thái Đông Phong.” Trần Thiên Minh cắn răng, oán hận nói.
“Đúng, đây là mấu chốt, sư phụ cũng đã nói, nếu như để 50Kg thuốc phiện này vào được xã hội, vậy sẽ có càng nhiều người chết hơn.” Lâm Quốc cũng lo lắng nói.
“A quốc, xem ra chuyện theo dõi Thái Đông Phong, nên để chú và Tiểu Tô đi làm, còn Ngạn Thanh ở trong công ty. Dù sao chú cũng có sở trường ở phương diện theo dõi, mà Thái Đông Phong này rất giảo hoạt, anh sợ người bình thường không bán được hắn, hơn nữa, các chú cũng đừng theo quá sát, khỏi để hắn phát hiện, sau này sẽ khó mà phát hiện ra nữa.” Trần Thiên Minh lo lắng nói. Hiện giờ là đang ở thành phố M, bọn Thái Đông Phong dù sao cũng quen thuộc. “Em biết, em sẽ lập tức đi an bài.” Lâm Quốc gật đầu, nói.
“Chú ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
“Em vừa mới ăn rồi.” Lâm Quốc nói.
“Vậy chú đi đi, nhưng cần thận đừng coi thường vọng động, nhất định sau khi điều tra được tin tức thuốc phiện, phải lập tức xuống tay với Thái Đông Phong. Mặt khác, có chuyện gì, lập tức gọi điện cho anh.” Trần Thiên Minh dặn dò.
Lâm Quốc gật đầu, sau đó liền cùng với Tiểu Tô mang theo một đám huynh đệ xuống lầu.
“Ngạn Thanh, chí còn chưa ăn cơm sao?” Trần Thiên Minh chỉ vào hai phần cơm vừa mua, nói với Trương Ngạn Thanh.
“Vậy còn một phần kia là của ai? Ai còn chưa ăn cơm?” Trần Thiên Minh nói.
“Là chị Linh, chị ấy nói lát nữa sẽ xuống ăn.” Trương Ngạn Thanh mỉm cười, nói.
“Ồ, anh biết rồi, em đi làm việc đi!” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
Đột nhiên, Trương Ngạn Thanh đi đến bên người Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói: “Lão đại, chị Linh xuống rồi, anh cũng chị ấy ăn thong thả nhé!” Nói xong,
Trương Ngạn Thanh cũng nhìn thoáng của Trương Lệ Linh đang đi xuống, mập mờ cười với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hôm nay Trương Lệ Linh mặc một bộ quần áo liền, mà tóc có vẻ dường như vừa mới gội, nàng thả tóc xuống, trên tóc mang theo một mùi hương rất thơm, bay vào trong mũi Trần Thiên Minh.
“Lệ Linh, em chưa ăn cơm?” Trần Thiên Minh vội vàng cười với nàng.
“Anh có phải là hết chuyện để nói không? Anh không phải vừa mới nghe Ngạn
Thanh nói sao bây giờ lại hỏi em? Anh có phải là mắc bệnh mất trí nhớ tuổi già không?” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói.
Nga
Ngạo Thiên Môn