“Ư...” Trương Lệ Linh cắn răng, nhỏ giọng rên rỉ. Tay Trần Thiên Minh bóp càng lúc càng mạnh, dưới tác dụng của tay hắn, khiến cho ngực nàng cảm thấy rất ngứa ngáy, cứ như có gì đang cắn vậy. Nàng khép chặt hai chân lại, mông thì cứ lắc lư liên tục.
Plain Text To Image - Trần Bách Thành
“Lệ Linh, anh giúp em cởi quần áo được không?” Trần Thiên Minh nghiệm mặt nói. Hiện giờ, nam nhân chính là da mặt càng lúc càng dày, gặp chuyện cũng không sợ bị ngăn cản.
“Không được.” Trương Lệ Linh cố cắn răng, nhỏ giọng nói. Nàng biết là một khi mình để Trần Thiên Minh cởi quần áo ra, lúc đó thì sẽ có chuyện gì xảy ra, vì thế nàng vẫn cự tuyệt. Mặc dù, thân thể nàng hiện giờ muốn, nhưng mà nàng lại không muốn cứ đơn giản như vậy lại làm lợi cho tên vô lại này.
Trần Thiên Minh nghe thấy Trương Lệ Linh cự tuyệt, hắn bất đắc dĩ di chuyển bàn tay xuống dưới, nhẹ nhàng mà trêu đùa. Hắn biết nơi mà mình muốn sờ, cho dù là còn cách quần áo, nhưng mà vẫn có thể kích thích Trương Lệ Linh, hơn nữa, hiện giờ Trương Lệ Linh mặc quần ngủ màu bạc mỏng manh, vì thế cách quần vẫn có thể cảm nhận được bộ vị bên trong.
“A...” Trương Lệ Linh sợ hãi kêu một tiếng, phía dưới của nàng đã bị Trần Thiên
Minh nhẹ nhàng vuốt ve, mặc dù là còn cách quần, nhưng mà tay Trần Thiên Minh lại trêu đùa nơi mà nàng mẫn cảm nhất, vì thế khiến nàng không nhịn được phải rên rỉ. Nàng biết rõ là đêm nay Trần Thiên Minh muốn ngủ lại với nàng, thì hắn sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng nàng lại có sự chờ mong, chờ mong hắn làm vậy với nàng.
Trần Thiên Minh cũng không quản nhiều nữa, hắn lật chăn của Trương Lệ Linh lên, sau đó xoay người, hắn nằm lên trên nàng, hai tay lại tiếp tục cho lên vuốt ve bầu ngực của nàng.
Lúc này, Trương Lệ Linh cũng không lên tiếng, nàng nhắm mắt nằm im, chỉ thỉnh thoảng chân nàng hơi run rẩy, có chút khó khống chế sự hưng phấn của mình.
Trần Thiên Minh sờ soạng hồi lâu, hắn cúi người xuống, muốn hôn lên miệng
Trương Lệ Linh.
“Đừng...” Trương Lệ Linh vốn không muốn để Trần Thiên Minh hôn miệng nàng, nhưng mà nàng làm sao có thể mạnh hơn Trần Thiên Minh được, vì thế Trần
Thiên Minh giữ lấy đầu nàng, sau đó bắt đầu hôn môi. Nhưng hắn lại thấy Trương
Lệ Linh không chịu mở miệng phối hợp. Hắn không chút nản chí, lại tiếp tục ʍút̼ đôi môi mềm mại của nàng, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi trêu đùa nữa.
Không lâu sau, Trương Linh tâm thần đã đại lọan, nàng hơi mở miệng ra. Trần
Thiên Minh thấy thời đã tới, hắn lập tức đưa đầu lưỡi tiến vào, khí thế không chịu lùi bước.
“Ư...” Trương Lệ Linh thấy ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình sau khi đầu lưỡi Trần Thiên Minh tiến vào lại càng trở lên mạnh mẽ hơn. Nàng cũng không tự chủ được dùng lữơi của mình quấn quýt với lưỡi của Trần Thiên Minh, mỗi lần chạm vào lại khiến nàng cảm thấy như có điện vậy, tê tê mà thoải mái.
Trần Thiên Minh cảm thấy đầu lưỡi của Trương Lệ Linh đã tiếp xúc với của hắn, hắn hưng phấn vô cùng, hắn một bên thì hôn mãnh liệt Trương Lệ Linh, một bên lại dùng tay xoa bóp ngực cho nàng, cảm giác kích thích hưng phấn hắn vô cùng.
Mà Trương Lệ Linh hiện giờ hai má đã đỏ bừng, ánh mắt mê ly, căn bản là đang ý loạn tình mê, hai tay trong vô thức đã ôm cổ Trần Thiên Minh, khuôn mặt kiều diễm tuyệt vời.
“A...” Trần Thiên Minh ngẩng đầu thở gấp liên hồi, hắn cùng trươn Lệ Linh đã hôn rất lâu, vì thế nếu không ngừng để thở thì chắc chết mất. Trương Lệ Linh cũng vậy, nàng ở dưới Trần Thiên Minh liều mạng thở, mà Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ này của nàng, hắn len lén cười thầm.
“Cười gì mà cười, đều là do anh lại đó.” Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh cười nàng, vì thế nàng đỏ bừng mặt, tức giận mắng Trần Thiên Minh.
“Đúng, đều là do anh hại, vậy thì để anh tiếp tục hại em đi,” Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền phất tay, sờ mó phía dưới của Trương Lệ Linh.
“Không. Nếu anh sờ nữa. Em...em sẽ không chịu nổi.” Trươn cầu xin Trần Thiên Minh.
Lệ Linh nũng nịu
“Nếu như không chịu được, vậy để anh đem quần áo em cởi ra nhé, được không?” Trần Thiên Minh ɖâʍ đãng dụ dỗ Trương Lệ Linh, hắn chính là muốn nàng không chịu nổi, tốt nhất là không chịu nổi rồi tự mình cởi quần áo, sau đó để hắn muốn làm gì thì làm.
“Không...không được.” Trương Lệ Linh cắn răng, kiên định nói. Đột nhiên, hai chân nàng kẹp lại, kép cứng lấy tay của Trần Thiên Minh, không chịu thả.
“Này, em mở chân ra được không?” Trần Thiên Minh có vẻ tức giận nói với
Trương Lệ Linh. Đúng vào thời khắc mấu chốt, Trương Lệ Linh sao lại làm như vậy? Kẹp lấy tay của mình, vậy là cách làm vô cùng không có đạo đức! Trong lòng
Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
“Không, không được, tay anh đừng có lộn xộn.” Trương Lệ Linh nhẹ thở phào một hơi, nếu tay của Trần Thiên Minh mà còn lộn xộn thêm nữa, đêm nay nhất định nàng sẽ không khống chế được, rồi cho hắn. Nghĩ đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Trương Lệ Linh đã đỏ bừng rồi.
Trần Thiên Minh nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng kiều diễm mê người của nàng, hắn chỉ muốn cắn một cái. Nhưng mà hiện giờ có một địa phương còn hấp dẫn hắn hơn nhiều, hắn không vội, chỉ cần “dẹp” xong địa phương đó, các trận địa nhỏ không phải là dễ dàng giải quyết sao? Nghĩ đến đó, trong lòng hắn thầm cười âm hiểm.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía dưới của nàng hơi động, vì thế hắn rút tay phải ra nhanh như chớp, sau đó thì vội thò vào trong quần nàng thật nhanh, rồi duỗi ra ở bên trong. “Ha ha, rốt cục thì cũng sờ được đến thảm cỏ thơm” của Trương Lệ Linh rồi.” Trong lòng Trần Thiên Minh rất đắc ý.
“A...” Trương Lệ Linh vội vàng lấy tay mình đè lên tay Trần Thiên Minh khi hắn đang muốn động thủ, sau đó nàng nhỏ giọng hét lên. Nàng còn muốn lôi bàn tay của
Trần Thiên Minh ra, nhưng chuyện này làm sao có thể chứ? Trần Thiên Minh khó khăn lắm mới có thể tiến đến trận địa, thế thì làm sao hắn để thua ngay được? Vì thế hắn cố gắng khua khoáng nơi đám cỏ nhỏ của nàng, không để Trương Lệ Linh kéo tay hắn ra.
“Anh, anh lôi tay của mình ra đi.” Trương Lệ Linh tức giận nói với Trần Thiên
Minh.
“Anh lát nữa sẽ rút, em đừng gấp mà.” Trần Thiên Minh tươi cười chiến thắng nói.
“Anh phạm quy, nói mà không giữ lời.” Trương Lệ Linh đỏ mặt mắng Trần
Thiên Minh, mặc dù Trần Thiên Minh còn chưa chính thức sờ vào phía dưới của nàng, nhưng mà hắn cũng đã sờ đến ven ven rồi. Cái này sao không khiến nàng vừa tức vừa vội chứ? Nàng hiện giờ, thật muốn một cước đá hắn bay xuống giường, nhưng mà lại có chút không nỡ. Nhưng dù sao nàng đã nói, nhưng hắn lại không nghe, biết làm sao bây giờ? Trương Lệ Linh chút khó nghĩ.
“Anh không có phạm quy, em không phải nói là không được cởi quần áo em sao?
Anh hiện giờ có cởi quần áo em đâu, quần áo của em còn trên người mà.” Trần
Thiên Minh vừa nói vừa lén cười, đối sách như vậy mà mình cũng nghĩ đến, quả là không thể không tự bội phục! Trần Thiên Minh cảm thấy mình có chút sắp bay lên mát.
“Anh...lưu manh!” Trương Lệ Linh nghẹn lời luôn, nàng thật không ngờ lại thua vì chính luật mình đặt ra.
“Ôi, em cứ lúc nào cũng bảo anh như vậy, anh thật sắp thành lưu manh rồi.” Trần
Thiên Minh bất đắc dĩ cười khổ. Dù sao mình cũng bị gọi quên rồi, có thêm Trương
Lệ Linh gọi, mình cũng không sao.
“Anh rút tay mình ra, nếu còn không nghe lời, lần sau em sẽ không cho anh vào ngủ nữa.” Trương Lệ Linh cảnh cáo Trần Thiên Minh.
“Để cho anh sờ một chút đi, rồi anh sẽ rút tay ra.” Trần Thiên Minh cũng không ngu, nếu như hắn mà rút tay ra, vậy lát nữa nếu cho vào sẽ rất khó, Trương Lệ Linh chắc chắn sẽ đề phòng. Cho nên, dù có siêu nha hay là cảnh sát đến, hắn cũng không rút tay ra.
“Không, anh rút ra.” Trương Lệ Linh sốt ruột nói.
Trần Thiên Minh cũng mặc kệ Trương Lệ Linh nói gì, hắn giơ tay trái lên, chậm rãi vuốt ve ngực nàng, muốn mượn hành động này để lôi kéo sự chú ý của nàng.
Ban đầu Trương Lệ Linh còn có chút kháng cự, sau một lúc bị Trần Thiên Minh ôn nhu vuốt ve, lại vừa tâm tình cùng nàng, khiến bàn tay nàng đang ngắn tay Trần
Thiên Minh cũng dần thả lỏng, tay Trần Thiên Minh lúc này cũng không quên sờ sờ đám cỏ thơm của nàng rồi dần dần mà...
Bàn tay Trương Lệ Linh bắt đầu mất tự chủ. Bởi vì nàng bị Trần Thiên Minh kích thích xuân tình đến mức nhộn nhạo, ý nghĩ đã không còn là của mình nữa. Đột nhiên, nàng “A...” một tiếng thật lớn. Hóa ra, Trần Thiên Minh thừa lúc Trương Lệ
Linh thả lỏng cảnh giác, hắn mạnh mẽ duỗi tay một cái, chính thức tiến đến bộ vị quan trọng của Trương Lệ Linh.
Vuốt ve phía dưới mềm mại của Trương Lệ Linh, Trần Thiên Minh vô cùng hàng phấn. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón trỏ của mình, nhẹ nhàng di chuyển, mặc dù là hành động có chút khó khăn (bởi vì tay Trương Linh vẫn ấn trên tay hắn), nhưng mà hắn vẫn “bất khuất di động.
“Ừ...” Rốt cuộc dưới sự khiêu khích vô cùng kích thích của Trần Thiên Minh,
Trương Lệ Linh cũng buông tay mình ra, tùy ý để bàn tay Trần Thiên Minh di động.
Hiện giờ, hai má nàng đỏ bừng, trong miệng thỉnh thoảng lại rên rỉ, hô hấp cũng càng lúc càng nặng nề. lah
Cái này lại càng khiến Trần Thiên Minh cao hứng hơn. Mặc dù quần của Trương
Lệ Linh vẫn đang chặn tay hắn, nhưng mà hắn cũng đã ratá thỏa mãn rồi. Hắn bắt đầu vuốt ve ôn nhu ở nơi mẫn cảm nhất của nàng, chậm rãi, rồi hắn cảm thấy bên trong cũng đã ươn ướt.
“Trần Thiên Minh, đừng, không muốn mà.” Trương Lệ Linh vô lực nói với hắn.
“Dưới sự khiêu khích của Trần Thiên Minh, nàng cả thấy dục hóa trong cơ thể càng lúc càng bốc lên, có lẽ là sắp thiêu đốt đến mức nàng hôn mê rồi. Đặc biệt muốn chết chính là ngón tay của Trần Thiên Minh vẫn đang chậm rãi chuyển động trong cái nơi thần bí mẫn cảm nhất của nàng. Mỗi lần di chuyển một chút, lại làm cho chỗ sâu nhất trong trái tim nàng đập loạn lên, hơn nữa còn khiến nơi thần bí nhất của thiếu nữ mà nàng gìn giữ từ 20 năm nay cũng phải rung động. Hơn nữa nàng còn cảm thấy toàn bộ hạ thân mình đã trở lên ẩm ướt. Cái tên hại người này, làm sao để nàng dám gặp mặt người khác đây!” Nghĩ đến đó, Trương Lệ Linh vừa xấu hổ lại vừa vội.
“Lệ Linh, anh rất thích em.” Trần Thiên Minh nhẹ giọng nói với Trương Lệ Linh.
Phía dưới ướt át của Trương Lệ Linh khiến hắn quá mức hưng phấn, mà hắn cũng vì cái vật cứng rắn ở trong quần không được giải phòng mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Em cũng vậy...” Trương Lệ Linh nghe thấy Trần Thiên Minh biểu lộ thâm tình như vậy, trong lòng cũng rất ngọt ngào. Vốn nàng còn muốn nói thêm nữa với Trần
Thiên Minh, nhưng mà ma thủ của Trần Thiên Minh vẫn cứ khiêu khích trong người nàng, làm nàng chỉ có thể nhè nhẹ rên rỉ, không nói được ra lời.
“Lệ Linh, anh cởi quần áo em ra được không?” Trần Thiên Minh cẩn thận hỏi.
Hắn biết, vấn đề này là mấu chốt nhất đêm nay.
Ngạo Thiên Môn
Ngạo Thiên Môn