Trần Thiên Minh muốn nhìn xem lão bản quán bar là ai, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy ông chủ quán, hắn lập tức ngây ngốc. Bởi vì, chủ của quán bar này, hóa ra lại chính là Phạm Văn Đình, chính là chị Đình ở trường học trước của hắn.
"Trời ạ, không phải là ta hoa mắt chứ?"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa xoa hai mắt, không sai, chính là Phạm Văn Đình. Chính mình vừa mới uống chút rượu, không phải là say chứ? Nhưng mà Phạm Văn Đình rõ ràng là đang quản lý thư viện ở trường học ở thị trấn mà, tại sao lại đến nơi này làm lão bản quán bar chứ?
Trần Thiên Minh càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chuyện này rút cục là sao? Một công chức trường học, lại biến hóa nhanh chóng thành một chủ quán bar, hơn nữa một người ở thị trấn, còn một người ở thành phố, tất cả đều làm người ta thấy khó tin.
"Lão bản, cô rút cục cũng đã xuất hiện."
Nam nhân vừa mới ném bình rượu nhìn thấy Phạm Văn Đình xuất hiện, hắn cao hứng kêu lên, dáng vẻ là sắc lang 100%.
"M, ta còn tưởng là chuyện gì? Hóa ra là một tên sắc lang muốn mỹ nữ bồi rượu, khó trách vừa rồi lại làm loạn."
Trần Thiên Minh nghĩ.
"Tiên sinh, là anh tìm tôi sao?"
Phạm Văn Đình vừa đi vào đã nhìn thấy tình huống như vậy, nàng không khỏi nhíu mày, vội vàng gọi cô phục vụ đến quét dọn đống thủy tinh vỡ.
"Đúng vậy, mỹ nữ lão bản, mấy huynh đệ chúng tôi rất nhớ cô, từ sau lần thấy cô, chúng tôi mỗi ngày đều đến ủng hộ, nhưng mà cô mỗi lần đều không chịu cấp mặt mũi cho chúng tôi, có nói xem có phải là khinh thường huynh đệ chúng tôi không?"
Tên nam nhân này không biết là có phải đã say không, mà hắn cứ vừa nhìn vào bộ ngực đầy đặn của Phạm văn Đình vừa nói.
Nhìn dáng vẻ hắn vừa nói chuyện vừa chỉ chỉ vào Phạm Văn Đình, Trần Thiên Minh thật sự lo lắng bàn tay chó má của hắn sắp chạm vào ngực Phạm Văn Đình.
"Tôi làm sao lại xem thường anh chứ? Tiên sinh, các anh đến đây làm khách của tôi, tôi không thể không tôn trọng các anh rồi."
Phạm Văn Đình lạnh nhạt nói.
Trần Thiên Minh ở bên cạnh nghe thấy, hắn không khỏi tán thưởng Phạm Văn Đình. Không ngờ được một ngừơi phụ nữ lại có thể ăn nói ắc bén như vậy, xem ra trước kia mình quá xem thường nàng, còn nghĩ nàng chỉ là một quản lý thư viên nhỏ chứ, ai mà người được nàng làm chủ quán bar cũng ra dáng đó chứ.
"Cô nói cô tôn trọng tôi, vậy thì cô uống cùng tôi một chén đi,"
Tên kia vừa nói vừa cúi người, cầm lấy hai chén rượu, sau đó đưa cho Phạm Văn Đình một chén.
"Dĩ nhiên là mọi người đã cho tôi mặt mũi như vậy, tôi sao có thể không uống chứ?"
Phạm Văn Đình cầm chén rượu giơ ra trước mặt mấy nam nhân kia, nói:
"Mọi người đã cùng đến đây, vậy để Tiểu Đình kính mọi người một chén,"
Nói xong, nàng cúi người một chút.
Mấy nam nhân kia nghe thấy, rất cao hứng cùng nàng cung ly, sau đó uống cạn.
"Mọi người từ từ uống, tôi có việc bận đi trước."
Phạm Văn Đình vừa mỉm cười, vừa nói.
"Tiểu Đình, cô đừng đi."
Tên ném chai lại kéo lấy cánh tay của phạm văn đùnh, si mê nhìn nàng nói.
"Tiên sinh, tôi còn có việc,"
Phạm Văn Đình cau mày, nàng nhìn tên nam nhân đang kéo tay mình, không nhịn được nói.
"Có chuyện gì có thể hơn được chuyện chúng ta tán gẫu chứ?"
Tên khốn kia vừa nói vừa kéo Phạm Văn Đình ngồi xuống ghế của chúng.
"Không nên, các người buông tay ra, tôi thật sự có việc, sau này sẽ nói chuyện với các người! Được không?"
Phạm vân Đình thấy nam nhân kia dáng vẻ không chịu bỏ qua, tâm tình nàng có chút nóng nảy.
"Tiểu Đình, tôi thành thật nói cho cô biết, hôm nay tôi trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, nếu cô không cho tôi chút mặt mũi, vậy cô cũng đừng trách tôi không khách khí."
Tên kia thấy Phạm Văn Đình không chịu ngồi xuống, vì thế hắn lại tức giận ném chai rượu xuống đất.
"Choang"
một tiếng, chai rượu thứ 2 vỡ tan!
Lúc này, khách nhân xung quanh đều quay lại nhìn, có mấy thanh niên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà đứng lên. Nhưng mà thấy mấy tên huynh đệ cảu thằng ngu kia đừng lên, nói lớn:
"Đại ca chúng ta hôm nay muốn nói chuyện phiếm cùng lão bản, các ngươi nếu thằng nào dám làm loạn, đừng trách huynh đệ bọn tao đao không có mắt."
Mấy thằng nói xong thì rút đao ra, đặt trên mặt bàn.
Mấy người vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà thấy thế đều quay đi uống rượu, không dám nhiều chuyện.
Không biết là Phạm Văn Đình tức hay là sợ, bờ vì mặt nàng đang lúc đỏ lúc xanh. Đột nhiên, hai mắt nàng lóe lên tinh quang, dáng vẻ như đang rất tức giận.
Nhưng Trần Thiên Minh lại không thấy điều này, hắn chỉ thấy Phạm Văn Đình bị người khác trêu chọc, người khác không dám làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy thì để hắn làm. Vì thế, hắn uống một ngụm rượu vang, sau đó đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình, sau đó tiêu sái đi về phía đám lưu manh và Phạm Văn Đình.
"Chị Đình!"
Trần Thiên Minh vừa hét lớn một tiếng, báo hiệu là hắn sắp cướp người, trước là để đối phương biết mình tồn tại, không dám hạ thủ đối với Phạm Văn Đình.
Phạm Văn Đình vừa nghe thấy có người gọi mình, nàng vội ngẩng đầu lên, thấy đó là Trần Thiên Minh, liền cao hứng kêu:
"Thiên Minh, là cậu à?"
Đám nam nhân kia thấy có một người đi ra, chúng không khỏi tức giận nhìn Trần Thiên Minh, đến khi thấy chỉ có một mình Trần Thiên Minh đi tới, bọn chúng mới cười ha hả, vốn chúng còn tưởng là lát nữa sẽ phải đánh nhau, nhưng ai biết lại chỉ có một người, khiến bọn chúng không khỏi cảm thán thay cho hắn.
"Đúng vậy, chị Đình, gặp chị ở đây đúng là ngoài ý muốn,"
Trần Thiên Minh chớp mắt nhìn Phạm Văn Đình, hiện tại có người ngoài ở đây, cũng không phải lúc ôn chuyện với nàng.
"Vị bằng hữu này, mày có phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không?"
Một nam nhân đi ra, tiểu đao trong tay dọa dẫm Trần Thiên Minh, có vẻ như
đang chơi đùa với con dao.
"Cái này, phiền anh cầm đao cho chắc, không cẩn thận tiểu đao bay ra, làm bị thường người khác thì không tốt."
Trần Thiên Minh ra vẻ lo lắng, nói với hắn.
"Mày nếu sợ bị thương, vậy thì cút ra xa cho tao, thằng mặt trắng, muốn học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải tự xem lại mình, không nên lát nữa không làm nổi anh hùng cứu mỹ nhân, lại phải làm cẩu hùng, như vậy không tốt. Ha ha!"
Thằng ngu kia thấy dáng vẻ của Trần Thiên Minh như đang sợ, vì thế không tự chủ được cười ha hả.
"Mày nói lời này sai rồi, là chúng mày biến, không phải tao,"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Phạm Văn Đình đến bên mình, rồi vung tay đánh vào tay thằng ngu vừa kéo nàng.
"Tiểu tử thối, xem ra mày muốn quản chuyện người khác rồi."
Thằng kia thấy Trần Thiên Minh cướp đi mỹ nữ trong tay mình, hắn thẹn quá hóa giận, cũng rút đao ra, hung tợn nói với Trần Thiên Minh.
"Thiên Minh, cậu phải cẩn thận, bọn họ có đao."
Mặc dù Phạm Văn Đình dáng vẻ như đang sợ hãi khuyên Trần Thiên Minh, nhưng mà nàng ở bên cạnh Trần Thiên Minh lại không chút sợ hãi nào.
"Em biết rồi, chị Đình, cám ơn chị quan tâm, mấy thằng vớ vẩn này em xử lý được."
Trần Thiên Minh cố ý vỗ ngực, lớn tiếng nói với Phạm Văn Đình.
Anh hùng cứu mỹ nhân, không thể không cứu, nhất định phải tuyên truyền hành vi của mình, để đề cao hình tượng cao thượng vì chính nghĩa của mình, sau đó thì thể hiện khả năng của mình, sau đó thì mối đến cứu mỹ nhân. Anh hùng cứu mỹ nhân như vậy mới là hoàn mỹ, sẽ càng thêm hiệu quả.
Ví như nói mỹ nữ cảm động rồi lại yêu thương nhung nhớ mình, hoặc là hôn một nụ nồng cháy, hoặc có thể là lấy thân báo đáp, như vậy thì anh hùng cứu mỹ nhân là buôn bán lớn, không biết là hiệu quả bao nhiêu. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm đắc ý.
"Thiên Minh, cẩn thận."
Phạm Văn Đình không biết Trần Thiên Minh đang làm gì? Mà tiểu đao của đám kia đang chém về phía ngực hắn, nhưng mà hắn vẫn không động đậy, chỉ híp mắt cười.
Kỳ thật, Trần Thiên Minh không phải là đang đừng im chờ đón, mà là hắn còn đang bận suy nghĩ ɖâʍ đãng, căn bản không thấy đao đâm tới, nếu khống phải là Phạm Văn Đình gọi, hắn chắc còn đang suy nghĩ ɖâʍ đãng? Biết được ai chém tới chứ?
Trần Thiên Minh vừa thấy tiểu đao sắp đâm mình, hắn vội vàng vận công lực bảo vệ, đồng thời còn đánh tên khốn đâm mình một quyền.
"Thịch"
một tiếng, thằng ôn kia bị Trần Thiên Minh đánh bay, ngã ra đất.
"Ai ôi…"
Thằng kia vừa mới kêu đau đớn, mấy thằng bạn nhìn thấy cảnh này biết ngay là xương sường hắn bị gẫy, còn may cho chúng là Trần Thiên Minh chỉ muốn giáo huấn nhẹ, không lấy mạng, nếu không thì hắn đã đi uống rượu cùng Diêm La Vương rồi.
Mấy thằng kia nhìn thấy đại ca chúng bị Trần Thiên Minh đánh ngã, chúng vội vàng cầm đao lao tới. Nhưng chúng sao là đối thủ của Trần Thiên Minh, hiện giờ dù Trần Thiên Minh dùng chân tay không, chỉ dùng thêm nội lực cũng khiến chúng bị đánh bay rồi.
Nhưng mà Trần Thiên Minh cũng không muốn làm mọi người quá kinh hãi, vì thế, hắn nhẹ nhàng cho mỗi thằng một quyền, để chúng nó kêu cha gọi mẹ trên mặt đất.
"Thế nào? Còn muốn lao tới không?"
Trần Thiên Minh giơ nắm tay, khinh thường nhìn chúng.
"Đừng tới đây, đại gia tha mạng,"
Đám lưu manh kia thấy Trần Thiên Minh chỉ nhẹ nhàng như vậy mà mỗi đứa một quyền, khiến chúng nó kêu cha gọi mẹ, làm sao còn dám tới nữa?
"Vậy còn muốn tìm bạn của tao nói chuyện nữa không?"
Trần Thiên Minh thấy công phu của mình dạo này càng lúc tiến càng nhanh, hắn càng thêm cao hứng.
"Không dám nữa, chúng tôi biết đại gia quen biết lão bản quán bar này, cho dù có 100 là gan cũng không đám đến làm loạn, cũng không dám đến tìm nàng nói chuyện nữa!"
Cả đám này hiện giờ đều sợ đến tè cả ra quần, làm sao còn dám tìm Phạm Văn Đình nói chuyện nữa. Bọn họ là loại người gặp thiện thì khi dễ, gặp ác thì nhún nhường, nay thấy người còn ác hơn, sao không sợ chứ?
"Vậy thì chúng mày để lại tiền uống rượu tối nay, sau đó thì biến, nếu tao mà còn nhìn thấy chúng mày lại đến đây gây sự, nhất định tao sẽ phế chúng mày."
Trần Thiên Minh hung tợn nói với mấy thằng ngu kia.
"Chúng tôi không dám, không dám nữa."
Mấy tên này vội vàng trả tiền, sau đó nâng thằng lão đại bị Trần Thiên Minh đánh gãy xương, chạy vội ra ngoài.
"Thiên Minh, vừa rồi cậu thật là uy mãnh!"
Phạm Văn Đình thấy mấy tên gây sự chạy nhanh như vậy, nàng cao hứng nói với Trần Thiên Minh.
Nàng vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Trần Thiên Minh, mà đôi thỏ ngọc của nàng cũng liều mạng nhún nhảy theo, khiến ánh mắt của Trần Thiên Minh hoa cả lên, yết hầu cũng khó khăn nuốt nước miếng.