TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1328: Bay về phía trước

"Trận đấu quá kịch tính!"

Thắng thua đã rõ, nhà thi đấu Vi Thảo tràn ngập tiếng vỗ tay, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác khen ngợi không ngớt, Nguyễn Thành thì vui như lân.

Lưu Tiểu Biệt chiến thắng với lượng máu còn dư là 52% HP. Vi Thảo có một khởi đầu quá tốt cho lôi đài, Nguyễn Thành dĩ nhiên phải vui chứ. Giờ phút này, y đã hóa thân thành fan não tàn Vi Thảo.

"Lưu Tiểu Biệt đã đánh một trận quá tuyệt vời!" Lý Nghệ Bác bình luận, "Duy trì tốc độ tay cao đến vậy mà vẫn kiểm soát cực ổn, không để lộ sai lầm rõ rệt là việc chẳng dễ đâu."

"Phải, trình cậu ấy càng lúc càng vững." Phan Lâm nói.

"Chúng ta cùng xem trận kế tiếp cậu ta sẽ đánh thế nào." Lý Nghệ Bác nói.

"Ha ha ha ha." Nguyễn Thành tiếp tục cười ruồi. Y âm thầm ngồi làm bài toán trẻ con: 48% HP hốt Phương Duệ, vậy 52% HP dư sức hốt Tô Mộc Tranh, sau đó Đường Nhu phải 1v2, mà Vi Thảo có cả Vương Kiệt Hi trấn thủ, ahihi, Vi Thảo thắng chắc lôi đài rồi.

Chẳng mấy chốc, hiện thực tàn khốc lập tức vả một cú vào mặt Nguyễn Thành.

"Xem ra trận đầu đã rút sức Lưu Tiểu Biệt quá..." Lý Nghệ Bác nhận xét.

"Đúng vậy, trận này sai lầm tăng vọt luôn." Phan Lâm nói.

"Hơn nữa, muốn chiếm ưu thế tấn công từ việc bùng nổ tốc độ tay, điều kiện tiên quyết là phải áp sát đối thủ." Lý Nghệ Bác nói.

"Tô Mộc Tranh đánh rất kỹ, không cho cậu ấy cơ hội tiếp cận, dù phải giảm lượng sát thương mình có thể gây nên." Phan Lâm nói.

"Vâng, Tô Mộc Tranh rất thông minh, nhưng có phải cô ấy cẩn thận quá rồi không? Lưu Tiểu Biệt trận này khó lòng đánh như trận trước, Tô Mộc Tranh lẽ ra nên hổ báo hơn. Anh Nguyễn, anh nghĩ sao?" Lý Nghệ Bác phát hiện Nguyễn Thành lại bật mode câm nín.

Phế vãi thế này?

Nguyễn Thành câm nín, ấy là vì đang bận mắng Lưu Tiểu Biệt trong lặng lẽ.

Khả năng Lưu Tiểu Biệt dùng 52% hốt Tô Mộc Tranh đang dần trôi xa. Lưu Tiểu Biệt từ đầu trận đến giờ còn chưa sờ được đến Tô Mộc Tranh nữa cơ. Nguyễn Thành đang lo cậu ta sẽ lên bảng trước khi Tô Mộc Tranh kịp mất giọt máu nào.

May sao, Lưu Tiểu Biệt chưa đến nỗi thảm bại. Cậu vẫn tìm thấy cơ hội tiếp cận đối thủ, nhưng... 10% là lượng huyết cuối cùng Phi Đao Kiếm xin được của Mộc Vũ Tranh Phong. Miệng Nguyễn Thành bắt đầu co giật. Y đang cố kềm chế để không nhảy dựng lên mắng Lưu Tiểu Biệt trên sóng trực tiếp.

"Vi Thảo có khởi đầu không tệ... Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang!" Phan Lâm nói.

"Đấu pháp của Lưu Tiểu Biệt quá hao tốn sức bền. Nếu xếp cậu ta vào slot thứ hai, khả năng sẽ tốt hơn!" Lý Nghệ Bác đưa ra lời khuyên.

"Anh Nguyễn? Ok ok, chúng ta cùng xem trận đấu kế tiếp nào." Phan Lâm định hỏi ý kiến Nguyễn Thành, nhưng vừa quay sang đã thấy gương mặt méo mó vì tức giận của y. Sợ lại rơi vào tình cảnh hỏi một đường, trả lời một nẻo làm giảm chất lượng cuộc bình luận, hắn bèn bấm next luôn.

Tướng thứ hai Vi Thảo lên sân: Liễu Phi, một tuyển thủ nữ, nhân vật là thiện xạ Diệp Hạ Hồng.

Cùng là nữ, cùng chơi hệ súng, nhưng Liễu Phi còn xa mới nổi tiếng bằng Tô Mộc Tranh. Ở chiến đội Vi Thảo, cô còn chưa thể ngồi ghế chủ lực, chỉ có ít ỏi cơ hội ra trận theo chế độ luân phiên. Tối nay cô được sắp xếp lên đấu lôi đài, và rồi gặp ngay đệ nhất cao thủ hệ súng của hội tuyển thủ nữ.

"Với 90% HP và cách biệt thực lực giữa đôi bên, trận này Tô Mộc Tranh chỉ cần đừng mắc sai lầm to tát thì ắt sẽ thắng." Đến cả Lý Nghệ Bác vốn luôn kiêng kỵ việc phán trước kết quả cũng mạnh mồm dự đoán, có thể thấy trận này thật sự không hề gay cấn trong mắt nhiều người.

Trận đấu không gay cấn thật, nhưng cũng không đến mức nhạt. Hai tay súng nữ chiến nhau rất đẹp mắt. Liễu Phi không phải đại thần, thậm chí chưa phải chủ lực hàng đầu, nhưng một chiến đội hai lần quán quân như Vi Thảo đã chọn cô, dĩ nhiên cô vẫn là kẻ có trình. Trận đêm nay, cô bất ngờ thể hiện tung tóe. Khi Lý Nghệ Bác nói Tô Mộc Tranh sẽ thắng chắc nếu không mắc sai lầm lớn, hắn chẳng ngờ mình lại suýt hố hàng.

Còn may, Tô Mộc Tranh không vả mặt hắn.

"Liễu Phi đánh vô cùng xuất sắc, chỉ tiếc rằng đối thủ của cô còn xuất sắc hơn." Lý Nghệ Bác bình luận mà tim đập thình thịch. Đúng vậy, nếu không nhờ phát huy xuất sắc hơn, có thể Tô Mộc Tranh mới là người thua trận.

Tô Mộc Tranh thắng với 21% HP sót lại. Tướng thứ ba, tức tướng thủ lôi đài Vi Thảo, đội trưởng Vương Kiệt Hi xuất chiến.

Ban đầu Vi Thảo dẫn trước 52% HP, giờ bị Hưng Hân dẫn ngược 21%, Nguyễn Thành thiệt muốn tông cửa bỏ chạy. Ấy thế nhưng sân nhà Vi Thảo lúc này vẫn đang rất nhiệt. Kỳ lạ thay, fan Vi Thảo dường như chẳng hề lo buồn về cú lội ngược dòng của đối thủ.

"Bực mình ghê!" Trần Quả nói.

"Hở?"

"Nhìn đám này đi, rõ ràng tụi nó đang bị dẫn trước, thế mà Vương Kiệt Hi vừa bước lên, tụi nó cứ như thắng rồi không bằng." Trần Quả nhìn quanh khán đài. Khán giả sân nhà đang hò hét ầm ầm.

Không sai, đây chính là cảm giác mà sân nhà Vi Thảo đem đến cho các chiến đội khác. Cứ như không phải họ đang bị dẫn trước vậy! Cứ như họ cầm chắc chiến thắng rồi vậy! Trên gương mặt mỗi fan hâm mộ Vi Thảo ngập tràn vẻ tự tin tột độ. Đối thủ, trong mắt họ chẳng có tí kg nào, chỉ như bèo bọt, đội trưởng Vương Kiệt Hi nhà họ búng tay phát là bay.

"Mộc Tranh, đánh sấp mặt hắn! Tiểu Đường, đánh sấp mặt hắn!!" Biết rõ tuyển thủ trong phòng thi đấu không nghe thấy, Trần Quả vẫn gào.

Tô Mộc Tranh và Đường Nhu là hai tướng Hưng Hân còn lại trên lôi đài, cũng là hai cô gái chơi thân với Trần Quả nhất. Thấy fan Vi Thảo chẳng để các cô vào mắt, Trần Quả chỉ muốn nổi điên.

"Fan Vi Thảo tự tin đâu phải không có lý do." Diệp Tu cười.

"Kệ mẹ lý do." Trần Quả đách buồn nói lý.

Diệp Tu chỉ cười. Trận đấu đã bắt đầu, mọi người đều dõi mắt theo màn hình.

Bản đồ đơn giản nên cũng chẳng ai làm trò, hai nhân vật đều thẳng tiến ra giữa. Kênh chat vắng lặng như tờ. Trận đấu đêm nay ít thấy giao lưu giữa các tuyển thủ là do vài nguyên nhân đặc biệt, ví dụ như Phương Duệ thích chat nhảm thật đấy, nhưng đụng trúng Lưu Tiểu Biệt đánh nhanh như ngoáy, hắn thời gian đâu gõ chữ? Trận này, Vương Kiệt Hi và Tô Mộc Tranh cũng không định tán gẫu với nhau. Hai người nhanh chóng gặp gỡ giữa bản đồ. Nhờ vào ưu thế tầm bắn, Mộc Vũ Tranh Phong nổ phát pháo đầu tiên.

Ầm!

Pháo bay khỏi nòng.

Tốc độ di chuyển của Vương Bất Lưu Hành không hề chậm lại. Không chỉ vậy, anh còn cưỡi chổi bay thẳng vào quả pháo đang bắn đến mình. Khoảnh khắc quả pháo sắp chạm vào mặt, anh đột ngột lật nghiêng, lướt hiểm khỏi nó. Cả quá trình diễn ra rất mượt, quả pháo không mảy may gián đoạn đường bay của anh.

Rào rào rào, tiếng vỗ tay vang khắp khán đài. Chỉ vỏn vẹn một pha né chiêu, fan Vi Thảo lại cứ như vừa chứng kiến hành động đỉnh cao vậy.

"Làm quá!" Trần Quả nghiến răng.

"Đẹp thật mà!" Diệp Tu nói.

Trần Quả không lên tiếng, bởi nói thật, cái lúc Vương Bất Lưu Hành không giảm tốc độ mà nghiêng người lách quả pháo sát mặt một cách nhẹ như bỡn, cô suýt đã tự vả mồm mình, nhảy lên hô hào phụ fan Vi Thảo luôn rồi.

"Kỹ thuật kích high mạnh." Ngụy Sâm nói, xong bổ sung thêm, "Mà lại không phải làm trò."

Dĩ nhiên không phải làm trò. Vương Kiệt Hi chọn cách né chiêu tiết kiệm thời gian nhất, duy trì tốc độ tiếp cận đối thủ nhanh nhất, sao có thể gọi là làm trò?

Pháo Chống Tăng!

Mộc Vũ Tranh Phong nhảy lùi, ba phát Pháo Chống Tăng rời nòng theo ba điểm tam giác. Pháo bay thành trận hình khóa góc, nhưng Vương Bất Lưu Hành vẫn chẳng buồn né tránh, tiếp tục lao thẳng tới.

Lần này anh sẽ làm gì?

"Má!" Giữa tiếng hò hét càng lúc càng lớn xung quanh, Ngụy Sâm cất tiếng mắng.

Vương Bất Lưu Hành dùng lối bay xoắn ốc, chui vào giữa ba quả pháo dàn hình tam giác. Cơ thể xoáy tròn, anh lách từng quả pháo một.

Nhanh đến khó tin, chuẩn đến khó tin. Tổ ghi hình bất chấp diễn biến, lập tức cắt cảnh chiếu lại nhiều lần, như hận không thể ngừng luôn trận đấu để chiếu cho thỏa mới thôi.

"Mạnh thật!" Cả Diệp Tu cũng phải khen ngợi từ đáy lòng. Sau hắn, đây chính là người thứ hai suýt lập nên vương triều ba quán quân vĩ đại.

Vương Bất Lưu Hành bằng tốc độ nhanh nhất, khí thế quyết liệt nhất, lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong.

Tô Mộc Tranh không đơn giản đứng chờ. Vương Bất Lưu Hành xông đến gần, cô liên tục lùi về, vừa lùi vừa bắn, nhưng vẫn không cản anh nổi. Khoảng cách đôi bên rút ngắn dần.

Sao Xạ Tuyến!

Vào đến cự ly ma đạo học giả có thể tấn công, Vương Bất Lưu Hành lập tức ném dụng cụ ma pháp. Ấn ký hình sao hóa thành Sao Xạ Tuyến, ập đến Mộc Vũ Tranh Phong nhanh hơn cả chủ nhân của nó. Mộc Vũ Tranh Phong vội né, tốc độ di chuyển vì thế mà chậm lại. Vương Bất Lưu Hành không nhượng bộ, tiếp tục bay lên áp sát.

Pháo Hỏa Tiễn!

Tô Mộc Tranh cố dùng hỏa lực phạm vi rộng đối phó. Thấy vậy, Vương Bất Lưu Hành đột ngột bay cao lên. Pháo Hỏa Tiễn bùng nổ thành từng chùm đạn rơi, Vương Bất Lưu Hành bay xuyên toàn bộ một cách ngoạn mục. Đạn chạm đất nổ, không dính anh dù chỉ một góc áo.

Song khi cự ly càng gần, né chiêu sẽ càng khó.

Pháo Laser!

Lần này Vương Bất Lưu Hành không thành công. Pháo Laser bắn sượt qua người anh, khiến anh rơi xoáy xuống đất. Tuy nhiên, cú rơi cũng không ngăn được Vương Bất Lưu Hành lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong. Ổn định cơ thể, Vương Kiệt Hi điều chỉnh hướng xoáy, dù rơi cũng nhất quyết rơi cho gần mục tiêu.

"Ụ óa nó chứ!" Ngụy Sâm chửi liền miệng. Chửi tục là cảnh thường thấy ở Ngụy Sâm, nhưng khi thưởng thức phong độ Vương Kiệt Hi hôm nay, hắn chửi tục nhiều chưa từng thấy.

Chỉ có chửi tục mới trút hết nỗi lòng, bởi hắn không còn cách nào khác.

Không gì cản nổi Vương Kiệt Hi và Vương Bất Lưu Hành của anh nâng cả Vi Thảo trên vai, bay về phía trước.

Đọc truyện chữ Full