- Gia, chỉ là một chút hạ đẳng hàng, không có gì đáng chú ý.
Mập mạp nói xong, cầm lấy một kim tệ, chuẩn bị nhét vào trong tay binh sĩ.
- Ta có thể lấy một người không?
Mập mạp sững sờ, một tên nô lệ chỉ có giá mấy kim tệ mà thôi.
- Gia cứ tùy ý chọn.
- Vậy ta sẽ không khách khí.
Binh sĩ đi thẳng đến chỗ Diệp Lưu, Dạ Côn tự nhiên phát hiện, người này thế mà nhìn trúng thê tử của Côn ca.
Nguyên Chẩn Phong Điền ở đâu? Mau tới nói cho y biết, bản đại gia là ai!
Bên cạnh thiếu đi Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, Dạ Côn cảm thấy rất tẻ nhạt vô vị.
Nhìn binh sĩ từng bước tới gần, Dạ Côn liền đứng ở trước người Diệp Lưu.
- Tránh ra! Bằng không ta sẽ chém chết ngươi!
Binh sĩ quát lạnh một tiếng.
Xoạt!
Dạ Côn choáng váng!
Ngay cả binh sĩ cũng choáng váng!
Chỉ thấy ở phía sau binh sĩ có một nữ nhân tóc tai rối bù, trong tay nắm lấy lợi khí bén nhọn, trực tiếp chọc vào lưng binh sĩ.
- Đám bại hoại này, ta muốn giết chết các ngươi!
Nữ nhân này phảng phất giống như phát điên, dùng lợi khí điên cuồng đâm vào lưng binh sĩ.
Binh sĩ chẳng qua là một người bình thường, vừa đâm hai lần đã ngã trên mặt đất, muốn đưa tay ngăn nữ nhân lại, nhưng nữ nhân này rõ ràng đã phát điên rồi, cầm lấy lợi khí, trực tiếp đâm thẳng vào trong tròng mắt của binh sĩ, máu tươi văng tung tóe khắp nơi! Phun lên mặt nữ nhân, khiến nữ nhân thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Sự tình phát sinh quá nhanh, đám người xung quanh lập tức loạn thành một bầy, Dạ Côn kéo Diệp Lưu lặng lẽ chạy.
Hải Vực Chi Thành này thật quá ghê gớm.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu rất nhanh đã chạy thoát, không ai biết nô lệ thiếu đi hai người, phải biết, thân làm nô lệ sẽ bị đóng lên ký hiệu, cho dù chạy, thế nhưng ký hiệu vẫn còn, chỉ cần có người phát hiện, báo cáo liền sẽ được thưởng, mà đối với nô lệ mà nói, nếu bị bắt lại sẽ sống không bằng chết.
- Tỷ phu, nơi này kém Thái Kinh quá xa.
Ngay cả Diệp Lưu cũng nói như vậy, có thể thấy nơi này kém đến mức nào.
- Đúng vậy, đủ loại buôn bán.
Dạ Côn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu như nơi này có đủ loại mua bán, vậy mình có thể mua được tin tức liên quan đến Thánh Điện hay không?
Nhưng tiền đề là phải có kim tệ mới được.
- Lưu Nhi, nàng nói xem làm cách nào để có kim tệ nhanh nhất?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Diệp Lưu nhìn về phía Phiếu Phòng cách đó không xa, Dạ Côn liền hiểu ý của Diệp Lưu, Phiếu Phòng là một nơi thông dụng ở trên Huyền Nguyệt đại lục, dùng kim tệ đổi lấy kim phiếu, hoặc là kim phiếu đổi kim tệ.
- Lưu Nhi, nàng thật là xấu.
Dạ Côn nhéo nhéo gò má của Diệp Lưu.
Diệp Lưu biểu thị, vừa rồi ta không có nói gì a.
Nửa khắc sau, chỉ thấy Dạ Côn cùng Diệp Lưu khoác lên áo choàng màu đen, mặt cũng bị che khuất.
Ngay cả Phệ Nguyên Thú cũng che mặt lại, sợ bị người phát hiện mình đi cướp Phiếu Phòng.
Lúc Dạ Côn chuẩn bị đạp cửa, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hô.
- Dạ Côn?
Chân Dạ Côn dừng lại ở trên không trung, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Ở loại địa phương này, còn có người nhận biết Côn ca
Chỉ thấy bên cạnh có một đại hán, cầm bầu rượu trong tay, biểu lộ rất kinh ngạc.
Nhưng mà Dạ Côn càng kinh ngạc hơn, hắn trực tiếp kéo mặt nạ trên mặt xuống:
- Ngô Trì lão sư
Không sai! Nam nhân trung niên đứng ở bên cạnh chính là Ngô Trì!
Diệp Lưu cũng không nhận ra Ngô Trì, nàng đứng ở sau lưng Dạ Côn rất là tò mò.
Huyền Nguyệt đại lục rộng lớn như thế, này đều có thể gặp được, Côn ca cảm thấy quá thần kỳ.
- Dạ Côn, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Ngô Trì khó có thể tin, thật đúng là Dạ Côn.
- Ta ra ngoài chơi, liền đi tới nơi này, Ngô Trì lão sư, ngươi làm sao nhận ra ta?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Ngô Trì cười khẽ một tiếng, chỉ chỉ tóc.
Nụ cười trên mặt Dạ Côn trong nháy mắt cứng lại, vừa rồi... quả thực không có che đầu lại.
Bất quá Dạ Côn phát hiện, Ngô Trì lão sư ăn mặc bất phàm, mang theo một tia quý khí, thoạt nhìn hiện tại không cần phát sầu vì tiền.
- Ngô Trì lão sư, sao ngươi lại ở chỗ này?
- Lúc trước Ba Đài nhờ ta đưa con gái y đến Côn Miểu, sau khi ta làm xong liền đến nơi này.
- Ngô Trì lão sư, ngươi đưa Ba Uyển Thanh đến Côn Miểu?
Lúc trước Dạ Côn còn buồn bực, sao lại không thấy Ba Uyển Thanh, ngàn vạn lần không ngờ lại bị Ngô Trì lão sư đưa đi.
Chẳng lẽ Ngô Trì lão cùng một bọn với Ba Đài?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Dạ Côn, Ngô Trì khẽ cười nói:
- Ta cùng Ba Đài cũng không phải như Dạ Côn ngươi nghĩ, ta chỉ đơn thuần trả lại nhân tình cho y mà thôi.
- Thật?
- Đương nhiên là thật, năm đó ở huyện Thái Tây, Ba Đài an bài công việc ở Tu Luyên Viện cho ta, cho nên ta đáp ứng y, đưa Ba Uyển Thanh đi.
Nói xong Ngô Trì khẽ thở dài một tiếng:
- Mặc dù biết các ngươi có khúc mắc, thế nhưng Dạ Côn, các ngươi đều là học sinh của lão sư, lão sư nhìn cũng rất đau lòng.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, năm đó ở cùng một chỗ, quả thật rất vui vẻ, kết quả sau khi lớn lên thay đổi hoàn toàn.
- Dạ Côn, vừa rồi ngươi chuẩn bị làm gì?
Dạ Côn xấu hổ cười cười:
- Không có gì.
- Làm sao? Trên người không mang tiền?
- Lúc đi có chút gấp.
Dạ Côn ngượng ngùng nói ra
- Phải nói sớm chứ, lão sư có tiền, không cần phải đi cướp Phiếu Phòng.
Được rồi... Ngô Trì lão sư thế mà đã nhìn ra.
Đi theo Ngô Trì, ba người tới một cái trạch viện nhỏ, Ngô Trì mở cửa cười nói:
- Đừng khách khí, tùy tiện ngồi, Dạ Côn, vị này là?
- Thê tử của ta.
Ngô Trì nghe xong giật mình, nhịn không được vươn ngón tay cái:
- Không hổ là đệ tử của ta, đây đã là người thứ ba.
- Ngô Trì lão sư, sao ngươi không trở về Thái Kinh?
Dạ Côn ngồi ở một bên tò mò hỏi, Diệp Lưu ngồi ở bên cạnh Dạ Côn, châm trà cho Dạ Côn.
Ngô Trì cười cười, không nói gì, đi trở về phòng, sau đó lấy ra một tờ kim phiếu.
- Đến, cầm lấy đi, tùy tiện dùng.
Một tờ kim phiếu đặt ở trên bàn đá, Dạ Côn nhìn mà choáng váng, tò mò hỏi:
- Ngô Trì lão sư, có phải ngươi đã cướp sạch Phiếu Phòng rồi hay không?
Ngô Trì cười khẽ, ngồi ở bên cạnh nói ra:
- Thực lực Hải Vực Chi Thành không phải rất mạnh, người mạnh nhất chẳng qua là Kiếm Sư, chỉ cần ngươi giả bộ làm một tên Kiếm Sư, đi luyện võ trường đánh thắng mấy trận, liền có thể kiếm được nhiều như vậy.
- Ồ? Người mạnh nhất ở đây chỉ là Kiếm Sư? Yếu như vậy sao?
Dạ Côn khó có thể tin, nơi này là Đông U, thế mà còn có địa phương như thế, không biết sao có thể tồn tại đến bây giờ.
Ngô Trì nhẹ gật đầu:
- Nơi này thuộc về Cổ U, ở phía đông Đông U.
- Khoan khoan khoan... Ngô Trì lão sư, trung tâm Đông U nằm ở nơi nào?
Dạ Côn vội vàng hỏi.
- Dạ Côn, ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Ngô Trì nhíu mày, rất là nghi hoặc.
- Ta muốn đi Thánh Điện tiến hành đăng ký.
- Hửm? Đăng ký? Ngươi làm thịt Thánh Nhân rồi?
Ngô Trì rất kinh ngạc.
Dạ Côn bất đắc dĩ cười cười:
- Ta có hư hỏng như vậy sao? Phát sinh quá nhiều chuyện, một thoáng cũng không nói hết được, hiện tại gia gia của ta là Thái Kinh Thánh Nhân, cho nên ta phải đến Thánh Điện tiến hành đăng ký.
- Như thế à.
- Ngô Trì lão sư, ngươi biết chuyện liên quan đến Thánh Điện không?
- Biết.
Ngô Trì khẽ cười nói.
- Ồ?
Dạ Côn vui vẻ, có Ngô Trì lão sư hỗ trợ, vậy liền vững chắc.
- Ta chính là người của Thánh Điện.