Linh Đô nữ hoàng cũng không có trong chủ điện, mà đang ở bên trong phó điện tiếp đãi một người.
Một nam nhân!
Linh Đô nữ hoàng thật ra chỉ là một nữ nhân dáng dấp bình thường, dưới khóe miệng còn có một nốt ruồi, ngoại trừ trang dung cao quý và thần thái nữ hoàng, kỳ thật cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Mà nam nhân ngồi ở bên cạnh nữ hoàng lại tương đối cao kiêu ngạo.
Bởi vì y là người của Thánh Thiên gia.
Mặc dù cao ngạo, thế nhưng nữ hoàng tựa hồ cũng không có rơi xuống hạ phong.
- Thánh Thiên gia đột nhiên tới Linh Đô, không biết có chuyện gì? Có phải muốn bò lên giường bản hoàng hay không.
Hoa Sa La hơi hơi chống lrên lan can, chăm chú nhìn nam nhân trước mắt.
Từng thấy không ít nam nhân, nhưng nam nhân trước mắt này, rất có mùi vị, suất khí không nói, còn có thần thái cao ngạo kia...
Loại thần thái cao ngạo này, nam nhân Thiên Trạch không có.
- Nữ hoàng, xin hãy cẩn thận lời nói.
Thánh Thiên Thành trầm giọng nói ra, ngữ khí lạnh lùng, tựa hồ muốn động thủ.
Nhưng Thánh Thiên Thành càng như vậy, càng khiến Hoa Sa La muốn giữ lấy thông đồng, thậm chí trong đầu đã xuất hiện một ngàn loại biện pháp, trói nam nhân này ở bên cạnh phụng dưỡng.
- Nam nhân Thánh Thiên gia, thật rất có mùi vị nha.
Hoa Sa La vươn tay, ngón trỏ mảnh khảnh phảng phất muốn xẹt qua gương mặt Thánh Thiên Thành.
Trên trán Thánh Thiên Thành lộ ra vẻ chán ghét, đưa tay đánh ra...
Nhưng đầu ngón tay Hoa Sa La bắt đầu xoay tròn, nguyên bản bàn tay đập tới, thế mà nắm lấy tay Hoa Sa La...
- Đáng ghét ~ thế mà cợt nhả ta.
Thánh Thiên Thành hơi quay đầu, lạnh nhạt nhìn về phía Hoa Sa La:
- Nữ hoàng, xin hãy tự trọng.
Hoa Sa La dừng một chút, hất tay Thánh Thiên Thành ra, lập tức ngồi ở trên hoàng vị, trong nháy mắt trở mặt:
- Nam nhân Thánh Nhân gia, lần này ngươi tới có chuyện gì? Không có việc gì thì cút đi!
- Đây chính là thái độ của ngươi?
Thánh Thiên Thành chất vấn.
- Không, đây là thái độ của Thiên Trạch.
Hoa Sa La từ tốn nói.
Lúc này, không khí phảng phất muốn đọng lại.
- Nữ hoàng, lần này ta đến, là muốn ngươi ủng hộ hai nhà thông gia.
- Cuối cùng cũng nói, có bản lĩnh ngươi đừng nói, tiếp tục kìm nén.
Thánh Thiên Thành lập tức đứng dậy, trầm giọng quát:
- Nữ hoàng! Đừng tưởng rằng Thiên Trạch có Kiếm Sơn! Các ngươi liền có thể vô pháp vô thiên!
- Đừng quên! Kiếm Sơn và Thánh Thiên đã sắp trở thành thông gia!
- Ta nhổ vào! Chỉ bằng Thánh Thiên gia các ngươi cũng muốn trèo cao, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu nhìn xem bộ dáng ngu ngốc của mình!
Hoa Sa La không cho Thánh Thiên gia một chút mặt mũi nào, trực tiếp mắng lên, thật không có chút phong thái nữ hoàng nào.
Ánh mắt Thánh Thiên Thành hơi hơi ngưng tụ:
- Xem ra Thiên Trạch các ngươi tựa hồ không đồng ý hôn sự này.
- Kiếm Sơn chắc cũng bị ngốc rồi, thế mà thông gia với Thánh Thiên gia các ngươi.
- Nữ hoàng, khư khư cố chấp sẽ không có kết cục tốt.
Thánh Thiên Thành từ tốn nói.
- Hiện tại ở trong Thiên Trạch, tất cả địa vực đều tán thành hôn sự này, chỉ còn Linh Đô các ngươi vẫn chần chờ không quyết, đến lúc đó nữ hoàng, chỉ sợ ngươi phải đối mặt với áp lực từ Kiếm Sơn cùng Thánh Thiên.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Hoa Sa La đột nhiên phá lên cười, chậm rãi đứng dậy, đưa hai tay ra.
- Thấy phi thú bên ngoài Linh Đô không? Bản hoàng một câu, chúng nó liền sẽ đụng nát đại môn của Thánh Thiên! Chà đạp đất đai Thánh Thiên gia các ngươi.
- Xem ra chúng ta không thể tiếp tục trò chuyện được nữa.
- Nếu như ngươi nguyện ý quỳ xuống, ɭϊếʍƈ ngón chân bản hoàng, có lẽ bản hoàng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.
Thánh Thiên Thành lập tức nổi giận:
- Nữ hoàng! Ngươi sẽ hối hận vì quyết định của ngươi ngày hôm nay!
- Điều kiện của ta không thay đổi, lần sau lúc ngươi tới, hy vọng ngươi có thể quỳ tiến đến.
Hoa Sa La hạ giọng dịu dàng cười to, tựa hồ căn bản không để Thánh Thiên gia vào mắt, phần can đảm này quả thật khiến người kính nể.
Mà ở bên trong toàn bộ Thiên Trạch, sức chiến đấu mạnh nhất, đó chính là Linh Vực.
Bởi vì phi thú Thiên Trạch đều nằm ở Linh Vực, mà phi thú lại nghe lệnh của nữ hoàng, lúc trước Dạ Côn nhìn thấy những con phi thú ôn hòa kia, dưới mệnh lệnh của nữ hoàng, chúng nó có thể trở nên vô cùng cuồng nộ.
Đây chính là ngàn vạn Côn thú, dài đến ngàn trượng, còn có con đạt đến mấy vạn trượng.
Nếu như Thiên Trạch không phải có Kiếm Sơn tồn tại, như vậy Linh Đô liền sẽ trở thành Thiên Trạch lão đại.
Thiếu hụt duy nhất chính là, nam nhân quả thật hơi ít.
Trong lúc hai người đàm phán không thành, bầu trời lập tức giáng xuống uy áp Thần Kiếm.
Chuyện này khiến Hoa Sa La cùng Thánh Thiên Thành sầm mặt lại.
Trong lòng toát ra hai chữ.
Thần Kiếm!
Hơn nữa còn ngay ở phía ngoài cung điện.
Thân ảnh Hoa Sa La trong nháy mắt tan biến ở phía trên hoàng tọa, mà Thánh Thiên Thành cũng đi theo ra nhìn một chút...
Lại có người cầm Thần Kiếm Đến tìm Hoa Sa La, nếu như có thể giết, vậy không còn gì tốt hơn.
Thiên Trạch này đúng là một cái gai đầu.
Dạ Côn nhìn nữ binh quỳ ở trước mặt, đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện ở ngoài một trượng.
Vừa nhìn liền biết.
Nữ nhân này chính là nữ hoàng Linh Đô.
Nguyên bản Dạ Côn còn cảm thấy, nữ hoàng hẳn là một người da trắng mỹ mạo, ngàn vạn lần không nghĩ tới, nữ hoàng cũng không phải loại người như vậy.
Hoa Sa La nhìn trước mắt, hai nữ một mèo.
Nhất là một người trong đó, tay nắm một thanh Thần Kiếm bốc hỏa.
- Hai vị có chuyện gì không?
Hoa Sa La trầm giọng hỏi.
Nếu nữ hoàng đã tới, Dạ Côn liền thu Thần Kiếm vào, có đôi khi Thần Kiếm dùng thật tốt, ít nhất có thể dùng để triệu hoán một vài đại nhân vật.
- Ngươi chính là Linh Đô nữ hoàng?
Dạ Côn vẫn hỏi rõ ràng.
Hoa Sa La nhẹ gật đầu:
- Ta chính là nữ hoàng.
- Thức ăn nơi này của các ngươi thật chỉ thêm đường sao? Quá ngọt, ngươi biết không?
Dạ Côn thật sự là nhịn không được chửi bậy.
Hoa Sa La nghe xong sửng sốt một chút, còn tưởng rằng nữ nhân này muốn nói gì, không ngờ lại nói chuyện này...
- Ngươi là bởi vì món ăn ngọt, cho nên cầm Thần Kiếm đến tìm bản hoàng?
- Dĩ nhiên không phải, kỳ thật chúng ta tới tìm người.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Nhưng mà Dạ Côn vừa mới nói xong, Thánh Thiên Thành đã đi tới.
Bất quá Hoa Sa La trầm giọng nói ra:
- Thánh Thiên Thành, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới!
Dạ Côn cùng Diệp Lưu, còn có Phệ Nguyên Thú nghe xong, lập tức nhìn về phía Thánh Thiên Thành.
Nhiều ngày như vậy, nhận hết tra tấn, chính là vì tìm tới Kiếm Sơn, hoặc là tìm đến người biết tin tức Kiếm Sơn...
Hiện tại nghe thấy một tên nam nhân tên Thánh Thiên! Thật là Thánh Thiên gia!!!
Đám người Dạ Côn phảng phất giống như nhìn thấy được hy vọng.
Nhìn Phệ Nguyên Thú một chút, ánh mắt kia phảng phất đang nói, rốt cục tìm được ngươi.
Côn ca cuối cùng không cần phải mặc đồ con gái, lại mặc tiếp, đều sẽ biến thành một loại thói quen.
- Ngươi gọi Thánh Thiên Thành
Dạ Côn nghiêm túc hỏi.
Thánh Thiên Thành hơi khẽ cau mày:
- Không sai, ta chính là Thánh Thiên gia Thánh Thiên Thành.
- Thánh Thiên U Tuyền là gì của ngươi?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
- Ngươi biết tam ca của ta?
Thánh Thiên Thành rất là nghi hoặc, người này đến cùng là ai, chưa từng nghe tam ca nhắc qua.
Khóe miệng Dạ Côn dần dần lộ ra nụ cười tà ác, ngay cả khóe miệng của Phệ Nguyên Thú cũng bắt đầu nhếch lên, hai cái răng nanh đều nhô ra ngoài, Diệp Lưu cũng lộ ra nụ cười xán lạn.