TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 481: Đông Môn Thế Gia

Kiếm Sơn cũng không phải là một ngọn núi.
Mà là một cái thành trấn không lớn không nhỏ tọa lạc ở trong sơn cốc.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có Thánh Thiên Thành dẫn đường, nơi này thật rất khó tìm.




Dãy núi xung quanh có công dụng che chắn rất tốt, nếu như không phải trùng hợp bay ở phía trên, rất khó phát hiện nơi này còn có một cái trấn nhỏ.
Trước đó Dạ Côn còn nghĩ rằng Kiếm Sơn hẳn nằm ở trên một ngọn núi cao, chính là loại địa phương giống như tiên cảnh kia.


Thế nhưng hiện tại xem ra, quả thật có chút tương phản.
- Nơi này là Kiếm Sơn?
Dạ Côn vẫn không nhịn được xác định lần nữa.
Thánh Thiên Thành nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, nơi này chính là Kiếm Sơn.
- Nói thật, ta rất khó tin tưởng lời nói của ngươi.


Dạ Côn thấp giọng nói ra, nhìn tiểu trấn phía dưới, thật không khác gì tiểu trấn ở Thái Kinh.
- Nơi này thật chính là Kiếm Sơn, Thiên Trạch Kiếm Sơn không giống với những Cổ tộc khác, đời đời sinh hoạt ở nơi này, mọi người ở nơi này đều họ Đông Môn.


Thánh Thiên Thành tranh thủ thời gian giải thích, nhịn không được nhìn về phía Phệ Nguyên Thú bên cạnh.
Phệ Nguyên Thú nghiêng người nằm ở bên cạnh, một cái móng vuốt chống đỡ mặt mèo, tựa hồ mang theo nụ cười quỷ dị nhìn Thánh Thiên Thành.


Chuyện này khiến Thánh Thiên Thành rùng mình một cái, con mèo này thành tinh rồi!
Nhìn đi, thế mà còn biết run chân.


Đối với động tác của Phệ Nguyên Thú, Dạ Côn cũng không có để ở trong lòng, con mèo này chính là Thái Kinh thủ hộ thú, cho dù hiện tại hóa thành hình người, Dạ Côn cũng sẽ không kinh ngạc.
Trong lúc hai người đối thoại, ba đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
- Người đến là ai?!


Một tên nam tử trong đó nhẹ giọng quát.
Tuổi tác người này thoạt nhìn không lớn, hẳn chừng ba mươi, tướng mạo bình thường, trên người mặc trường bào xanh biếc, tay phải nắm kiếm, ánh mắt mang theo cảnh giác.
Thánh Thiên Thành nguyên bản muốn hô to cứu mạng.


Thế nhưng Phệ Nguyên Thú đột nhiên lộ ra móng vuốt, lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, uy hϊế͙p͙ trần trụi.
Mà nam tử thấy Thánh Thiên Thành bị trói lấy, liền nhíu chặt lông mày.
Dạ Côn đứng dậy, chắp tay nói ra:
- Ba vị, ta là tới tìm người.
- Tìm ai?
- Tìm mẫu thân của ta.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.


- Tìm mẫu thân ngươi? Ngươi biết nơi này là đâu không?
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Dĩ nhiên biết, nơi này là Kiếm Sơn Đông Môn.
- Nếu biết nơi này là Kiếm Sơn Đông Môn, ngươi hẳn phải biết, nơi này không có mẫu thân của ngươi! Ngươi tìm lộn chỗ rồi!
Nam tử âm u quát.


Dạ Côn khẽ cười nói:
- Mẫu thân của ta tên Đông Môn Mộng.
Nghe thấy ba chữ Đông Môn Mộng này, Thánh Thiên Thành đang bị trói ngây ngẩn cả người.
Vị hôn thê của tam ca, lại là mẫu thân của tên đầu trọc này!!! Làm... làm sao có thể


Nhưng mà ba người đối diện cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, người này là nhi tử của đại tiểu thư
Đại tiểu thư ở bên ngoài có nhi tử?
Hơn nữa đã lớn như vậy
- Có chứng cứ gì không?
Nam tử chất vấn.
- Dẫn ta đi gặp mẫu thân, tự nhiên sẽ biết.


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, đã đến Kiếm Sơn, sao muốn gặp mẫu thân còn khó như vậy.
Nam tử lộ ra vẻ cảnh giác, tên đầu trọc trước mặt này vừa nhìn cũng không phải hạng người tốt lành gì, người tốt làm sao có thể để đầu trọc được?


- Vì an toàn của đại tiểu thư, ngươi không thể gặp được.
Hiện tại thông gia sắp đến, cũng không thể phạm sai lầm.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nhìn Diệp Lưu bên cạnh một chút.
Đã như vậy, xem ra chỉ có thể dùng Thần Kiếm tới gõ cửa.
Thần Kiếm đúng là lợi khí gõ cửa nha.


Xoa xoa chiếc nhẫn giữa ngón tay.
Thương khung trong nháy mắt bộc phát ra một cỗ khí tức kinh khủng, toàn bộ Kiếm Sơn cũng có thể cảm giác được Thần Kiếm giáng lâm.
Đều ngẩng đầu nhìn thương khung một mảnh hỏa hồng, theo Hỏa Long xuyên ra tầng mây phát ra long ngâm, Hỏa Vân Phần Thiên đã xuất hiện ở trong tay Dạ Côn.


Lúc này Đông Môn Mộng ngồi ở trong tiểu viện, Lưu Lăng đứng sau lưng Đông Môn Mộng.
- Phu nhân, thiếu gia tới.
Lưu Lăng nhìn thương khung, đây không phải chính là Hỏa Vân Phần Thiên trong tay thiếu gia sao?
- Đứa nhỏ này, thật là lỗ mãng.


Đông Môn Mộng cười khẽ một tiếng, ánh mắt mang theo vui mừng, mặc dù Dạ Côn là hài tử mình nhặt về, thế nhưng đứa bé này, cho tới bây giờ chưa từng khiến mình thất vọng qua.
Lưu Lăng cung kính nói ra:
- Tiểu thư, đi xem một chút đi, bằng không chỉ sợ thiếu gia sẽ đánh nhau với bọn họ.


- Đứa nhỏ này, cũng không biết nghe được tin tức từ nơi nào.
Đông Môn Mộng cười khổ một tiếng, lập tức tan biến trên ghế.
Lúc này Dạ Côn trông thấy rất nhiều người xuất hiện, những người này hẳn là đại nhân vật ở Kiếm Sơn.


Trẻ có già có, nhưng Dạ Côn đều không có hứng thú với bọn họ, khi nhìn thấy mẫu thân xuất hiện ở trước mắt, Dạ Côn liền thu Hỏa Vân Phần Thiên vào, vui sướng hô:
- Mẫu thân.
- Côn Côn.
Đông Môn Mộng ôn nhu hô, đi lên thảm bay, nhẹ nhàng ôm lấy con của mình.


Già trẻ lớn bé xung quanh rất kinh ngạc, nhưng mấy người có tuổi cũng không quá kinh ngạc, chỉ là tò mò đánh giá Dạ Côn.
Xem ra mấy người già đều hiểu rõ tình hình, chỉ có người trẻ không biết.


Thánh Thiên Thành thấy Đông Môn Mộng xuất hiện, còn ôm tên đầu trọc này, liền biết chuyện này là thật.
Tam ca muốn cưới một người phụ nữ đã có chồng
Thánh Thiên gia làm sao có thể cho phép, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không có lý do gì không cho phép.


Thấy mẫu thân không có việc gì, Dạ Côn cũng yên lòng:
- Mẫu thân, chúng ta về nhà đi.
Đông Môn Mộng không tiếp lời, mà là nhìn Diệp Lưu cười nói:
- Lưu Nhi, đoạn đường này cực khổ con rồi.
- Mẫu thân, con không khổ, là phu quân vất vả.


Hiện tại Diệp Lưu cũng buông ra, xưng hô với Dạ Côn đều sửa lại.
Nghe thấy Diệp Lưu sửa lại xưng hô, Đông Môn Mộng rất vui vẻ.
- Mẫu thân, không trở về nhà sao?
Dạ Côn tựa hồ có thể cảm giác được, mẫu thân hình như không nguyện ý cùng mình về nhà, đây là có chuyện gì?


Đông Môn Mộng cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu trọc của Dạ Côn:
- Mẫu thân còn có chuyện phải xử lý, chờ xử lý xong, mẫu thân sẽ trở về.
- Mẫu thân nói tới chuyện cần xử lý, là muốn gả cho người khác sao? Vậy cha làm sao bây giờ?


Dạ Côn tựa hồ có chút nổi nóng, khẩu khí cũng thay đổi, mẫu thân sao có thể từ bỏ cha được, cha trong nhà đã sa đọa.
Dạ Côn cảm giác, cha là người đàn ông tốt nhất trên đời, ngay cả mình cũng không đạt đến cảnh giới của cha.
Cha siêu cấp sủng ái mẫu thân.


Đông Môn Mộng nghe ra nhi tử có chút sinh khí, cười nói:
- Nào có, mẫu thân làm sao có thể gả cho người khác được?
- Con nghe nói, mẫu thân sắp gả cho Thánh Thiên U Tuyền.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Diệp Lưu giật giật Dạ Côn, để Dạ Côn bình tĩnh lại một chút, có lẽ mẫu thân có nỗi khổ tâm riêng của mình.
- Hài tử, con chính là Dạ Côn đi.
Trong đám người phía sau, có một vị lão giả tóc trắng xoá, trong tay cầm quyền trượng đi ra.


Dạ Côn nhìn lão nhân một chút, nhẹ gật đầu, trong lòng đang phiền não.
- Như thế tính toán ra, ta chính ngoại công của con.
Vị lão giả này chính là phụ thân của Đông Môn Mộng, Đông Môn Trí Bác.
Bên cạnh còn có một vị lão phụ nhân, gọi Đông Môn Tuệ, là bà ngoại của Dạ Côn.


Đứng ở bên cạnh Đông Môn Tuệ là một vị nam tử, mày kiếm mắt tinh, khí vũ hiên ngang, có mấy phần giống với Đông Môn Mộng, vị này là thân đệ đệ của Đông Môn Mộng, tên là Đông Môn Nam.


Đọc truyện chữ Full