Đông Môn Mộng hướng phía Dạ Côn giới thiệu nói:
- Côn Côn, đây là hài tử của cữu cữu con, đây là đại ca Đông Môn Nguyên Trung, đây là đệ đệ Đông Môn Hàn Lâm.
- Biểu đệ.
Dạ Côn chào hỏi.
Đông Môn Nguyên Trung tựa hồ rất nhiệt tình, chắp tay nói ra:
- Biểu ca mới tới Kiếm Sơn, hay là để biểu đệ dẫn ngươi đi tham quan một vòng nhé?
- Côn Côn ra ngoài dạo một vòng đi.
Mẫu thân đã nói như vậy, Dạ Côn cũng đành gật đầu đáp ứng.
- Phu quân, ta lưu lại bồi mẫu thân giải khuây.
Diệp Lưu bên cạnh nhu thuận nói ra.
Phu quân
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm rất là kinh ngạc, biểu ca thoạt nhìn còn khá non nớt, thế mà đã lấy vợ.
Thậm chí thê tử còn xinh đẹp như vậy, vận khí có phải quá tốt rồi hay không?
- Được.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Lưu Nhi vẫn rất hiểu chuyện, giúp mình xem chừng mẫu thân, đừng để mẫu thân đột nhiên chạy.
Mới vừa đi ra biệt viện nhỏ, Dạ Côn liền nghe thấy tiếng hô yếu ớt:
- Côn ca ~
Dạ Côn nhìn lại, chỉ thấy Thánh Thiên Thành đứng ở bên tường, Phệ Nguyên Thú ngồi xổm ở bên cạnh, rất rõ ràng làm đang trông chừng y, trên mặt Thánh Thiên Thành có chút ướt át, quá đáng thương.
- Tùy tiện đi một chút, ngươi tự do.
- Không không không, Côn ca, ta không muốn tự do, chỉ cầu ngươi dẫn con mèo này đi là được rồi.
Thánh Thiên Thành đã sắp quỳ xuống cầu Dạ Côn, đại ca, coi ở việc ta họ Thánh Thiên, ngươi liền từ bi một chút đi, mang con mèo này đi đi, ta sẽ rất tạ ơn lão nhân gia ngươi.
- Không có việc gì, nó rất thích ngươi, các ngươi hẳn có thể trở thành hảo bằng hữu.
- Không... Côn ca... ngươi mau trở về... đừng...
Nhìn bóng lưng Dạ Côn đi xa, Thánh Thiên Thành chậm rãi nhìn về phía Phệ Nguyên Thú trên đầu vai, lúc này khóe miệng Phệ Nguyên Thú hơi hơi giương lên, nụ cười quỷ dị kia đã đại biểu hết thảy.
Thánh Thiên Thành ngàn vạn lần không nghĩ tới, mình bị một con mèo làm ướt.
Nhìn hai cái thằng nhóc bên cạnh, Dạ Côn dường như biết bọn họ muốn làm gì.
Phảng phất thấy Nguyên Chẩn cùng Phong Điền khi còn bé, bọn họ không phải thường xuyên muốn hại Côn ca sao, cho đến nay, hai người chưa từng thành công qua.
- Biểu ca, nghe mọi người nói, vừa rồi ngươi mới dùng Thần Kiếm phải không?
Đông Môn Hàn Lâm quay đầu tò mò hỏi.
Dạ Côn nhìn Đông Môn Hàn Lâm, tiểu tử này có hơi mập, thịt trên mặt rất bĩu, có chút đáng yêu.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng thế.
- Oa, biểu ca ngươi còn trẻ như vậy, đã có được Thần Kiếm, thật ghê gớm.
Đông Môn Nguyên Trung giơ ngón tay cái lên với Dạ Côn, dáng vẻ ta rất sùng bái.
Dạ Côn có chút tò mò, hai thằng nhóc này có ý gì, vừa tới liền vuốt mông ngựa?
- Nói đi, có chuyện gì?
Dạ Côn đều có thể đấu tâm với loại nhân vật như Thánh Nhân, còn có thể không nhìn ra sao?
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, chắp tay.
Nha, lễ lớn như vậy, Dạ Côn cũng có chút tò mò.
- Biểu ca, là như vậy, có mấy đường ca rất hung hăng càn quấy, chúng ta liền muốn tranh một hơi, biểu ca ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh bại bọn họ.
Đông Môn Nguyên Trung thành khẩn nói ra, thậm chí còn cúi đầu với Dạ Côn, đệ đệ Đông Môn Hàn Lâm bên cạnh cũng giống vậy.
Dạ Côn khá buồn bực:
- Phụ thân của các ngươi là đệ đệ mẫu thân ta, các ngươi là cháu của ông ngoại, ông ngoại lại là gia chủ, ấn đạo lý tới nói, các ngươi hẳn vô pháp vô thiên mới phải, làm sao các ngươi lại bị khi phụ rồi?
Đông Môn Nguyên Trung bất đắc dĩ nói ra:
- Biểu ca, ngươi có chỗ không biết, mặc dù gia gia là gia chủ, thế nhưng trong nhà gia gia đứng hàng lão tam, phía trên còn có đại gia gia cùng nhị gia gia, bọn họ ở Kiếm Sơn cũng rất có uy vọng, cho nên chúng ta mới bị khi phụ.
Mặc dù Kiếm Sơn không lớn, nhưng phân tranh ở trong đó cũng không thua gì Thái Kinh nha.
Hơn nữa người một nhà đều khi dễ, thật là quá kinh khủng.
- Được, vậy ta sẽ đi xem thử một chút.
Dạ Côn cũng không có chuyện làm, xuất đầu cho hai tiểu tử này một chút, nói thế nào phụ thân bọn họ cũng là cữu cữu của mình.
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm tại Đông Môn gia cũng được công nhận, cho nên tôi tớ đi qua đều cung kính chào hỏi.
Thế nhưng Dạ Côn phát hiện, những người hầu này lại không có chào hỏi mình, hoặc là nói bất cứ câu gì.
Xem ra ở trong Đông Môn gia, tán thành là một chuyện vô cùng nghiêm túc.
- Biểu ca, bởi vì đại bá phụ còn chưa được gia tộc tán thành, cho nên mới mới...
Đông Môn Nguyên Trung hơi nhắc nhở một thoáng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, xem như hiểu rõ, cha không được thừa nhận, mình cũng sẽ không được thừa nhận.
Ông ngoại thấy mình xuất ra Thần Kiếm, cũng là cho chút thể diện, để cho mình vào nhà, đừng gây chuyện.
Thần Kiếm thật đúng là thứ tốt.
Rất nhanh, ba người liền đi rời khỏi Đông Môn gia.
- Chúng ta đi nơi nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Biểu ca, giờ này những đường ca kia hẳn đang đánh mã cầu, chúng ta qua bên kia tìm là được.
Những công tử ca này thật biết chơi, Côn ca lại không có mệnh như thế, hắn cũng muốn trở thành thiếu gia ăn chơi, trêu đùa cô nương, bưng lồng chim huýt sáo.
Đối với người ở trong Kiếm Sơn, Dạ Côn cảm thấy thực lực bọn họ cũng không tệ, trên cơ bản mỗi người đều có tu luyện.
- Thực lực mấy tên kia như thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Đông Môn Hàn Lâm thấp giọng nói ra:
- Biểu ca, chờ một chút đi qua trực tiếp lộ ra Thần Kiếm, liền có thể dọa bọn họ tè ra quần, khẳng định sẽ không dám tiếp tục khi dễ chúng ta.
- Vì sao nhất định phải lộ ra Thần Kiếm? Chẳng lẽ bọn họ cũng có Thần Kiếm?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Không phải biểu ca, bọn họ làm thế nào có Thần Kiếm, chỉ là thực lực của bọn họ đã đạt đến Kiếm Hoàng, rất lợi hại, biểu ca ngươi còn trẻ như vậy, thực lực hẳn còn chưa tới Kiếm Vương đi, chỉ cần biểu ca ngươi xuất ra Thần Kiếm, bọn họ liền sẽ sợ.
Dạ Côn còn tưởng rằng đối thủ là Kiếm Đế đây, nguyên lai là một đám Kiếm Hoàng nho nhỏ, này còn cần gì Thần Kiếm, đúng là lãng phí.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai của hai người:
- Yên tâm đi, bao ở trên người biểu ca.
Thấy Dạ Côn có tự tin như thế, hai người cũng hơi yên tâm.
Rất nhanh, ba người đã xuyên qua phiên chợ, đi tới ngoài trấn nhỏ...
Tại một khu đất trống ngoài trấn nhỏ, một đám công tử thiếu gia đang vui vẻ rộn ràng đánh mã cầu, bụi đất bay mịt mù.
- Nha, xem ai tới kìa, đây không phải Nguyên Trung và Hàn Lâm sao? Vị này... chẳng lẽ là con hoang trong truyền thuyết
Chỉ thấy một người trẻ tuổi trên lưng ngựa hướng phía Dạ Côn cười to nói.
Nguyên bản Dạ Côn chỉ muốn tới chơi một phen, thế nhưng nghe lời người này nói, y dám chửi mình là con hoang!
Đạo lực trong đan điền trong nháy mắt liền bị nhen lửa.
Thân thể Dạ Côn lập tức tan biến tại chỗ, một tay bóp lấy người trẻ tuổi trên lưng ngựa, trực tiếp kéo từ trên lưng ngựa xuống.
- Ngươi vừa mới nói gì?
Dạ Côn lạnh giọng hỏi.
- Tên con hoang này, lại dám đánh ta!!!
Ba!
Dạ Côn trực tiếp một quạt một bàn tay tới, chỉ thấy một chiếc răng lập tức bay ra.
Đây cũng là Dạ Côn hạ thủ lưu tình, chẳng qua là đánh bay cái răng, nếu như hạ thủ không lưu tình, như vậy thứ bay mất đã là cái đầu.
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm đứng ở một bên đều trợn tròn mắt, biểu ca hung tàn như vậy?