Cửa phòng mở ra, là một cô gái, thế nhưng, sau khi Trần Thiên Minh nhìn thấy không tự chủ được mở to hai mắt, nói:
"Là cô!"
Tiểu Băng đã dọn đi rồi, bây giờ cô nàng hàng xóm mới này hắn lại biết qua, nàng chính là Lương Thi Mạn, là một phụ nữ rất kiên cường, có khó khăn cũng không để mình giúp.
"Là anh!"
Lương Thi Mạn cũng kinh ngạc nói.
Bọn họ cùng kinh ngạc nhìn nhau, trước đây cũng xuất hiện một lần như vậy. Lần trước trong quán rượu của Phạm Văn Đình, mà lần này lại chính là ở chỗ này.
"Thi Mạn, tại sao cô lại ở chỗ này vậy?"
Trần Thiên Minh khó hiểu nói.
Vốn hắn còn muốn đoán người hàng xóm mới là ai, nhưng ai ngờ lại là người quen: Lương Thi Mạn.
"Tôi lần trước không phải đã nói đang đi tìm phòng ở sao? Ngày hôm trước phát hiện ở đây còn một gian trống, tiền thuê cũng không cao, vì vậy mà tôi tới đây, phải mất cả buổi hôm qua mới dọn sạch."
Lương Thi Mạn cười cười, nói.
Nàng cũng thật không ngờ sự tình lại trùng hợp như thế, chỗ ở mới của mình lại gặp phải Trần Thiên Minh, nhìn dáng vẻ của hắn hình như cũng là ở chỗ này.
"Thực sự là khéo, tôi ở ngay sát vách phòng cô."
Trần Thiên Minh chỉ chỉ
về gian phòng của mình:
"Tôi ở chỗ này đã mấy tháng rồi, hoan nghênh cô đến đây."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa vươn tay ra.
Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh muốn bắt tay, nàng suy nghĩ một chút rồi cũng vươn tay ra. Khi Trần Thiên Minh nắm tay nàng, khuôn mặt Lương Thi Mạn không khỏi đỏ lên, hình như có phần xấu hổ.
Trần Thiên Minh nắm bàn tay mềm mại của nàng sau đó liền thả ra.
"Tôi hiện tại làm ở Cửu Trung, hiện giờ phải đến trường, chúng ta lúc rảnhrỗi sẽ nói chuyện tiếp."
Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, nếu đi trễ học sinh sẽ làm loạn mất, với lại Lương Thi Mạn ở chỗ này, sau này mình còn có cơ hội gặp nàng.
"Vâng, hẹn gặp lại"
Lương Thi Mạn vẫy tay, nói.
Trần Thiên Minh liền vội vàng đi xuống lầu, gọi một chiếc ta-xi.
----------------------
Thái Đông Phong cung kính đứng cạnh Ma Vương, đối với tính tình vui buồn thất thường của Ma Vương vô cùng sợ hãi, lần trước hắn đem cao thủ đến kho hàng giết sạch đội biên phòng, sau đó cướp lấy ma túy, nếu Thái Đông Phong không có tận mắt chứng kiến, sẽ không tin được kẻ có sắc mặt luôn tươi cười kia chính là Ma Vương.
"Sư phụ, người có gì phân phó ạ?"
Thái Đông Phong cẩn thận hỏi Ma Vương.
Ma Vương liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Thái, thuốc phiện xử lýthế nào rồi? Ngươi nghìn vạn lần không nên để lộ ra tin tức gì, nếu không đừng trách ta vô tình."
Ma Vương nói xong, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm xuyên thấu qua trái tim Thái Đông Phong.
"Chuyện này sẽ không xảy ra đâu, hiện tại thủ hạ của con đã hoàn toàn được tẩy não rồi, đồng thời Lôi sư thúc và con cũng kiểm tra qua hàng rồi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa hiện tại con cũng đã liên hệ với người mua hàng rồi, đoán chừng tháng này có thể xuất ra."
Thái Đông Phong vội vàng nịnh hót cười với Ma Vương. Có võ công cao cường nhất Lôi Ma vậy còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?
"Như vậy là tốt rồi, ngươi làm rất tốt, tương lai sư phụ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Ma Vương ha ha cười lớn,
Hiện tại đã đem 50 kg cướp về, mình rất nhanh có thể khống chế toàn bộ thị trường ma túy, sau đó sẽ độc quyền ép giá người mua. Nghĩ tới đây hắn lại cười lớn.
"Con nhất định sẽ theo ý sư phụ làm thật tốt, một lòng trung thành cho tới chết mới thôi!"
Thái Đông Phong lập tức vỗ ngực bày tỏ lòng trung thành.
"Tiểu Thái, thái độ làm người của ngươi rất khôn khéo, thế nhưng lại có một nhược điểm rất lớn, đó chính là háo sắc, nếu như ngươi không có quá nhiều đàn bà như vậy, chuyên tâm luyện võ nhất định có thể sánh đôi với con gái Tiểu Thúy của ta."
Ma Vương thở dài một hơi lắc đầu nói.
Tiểu Thúy là con gái của Ma Vương, tên đầy đủ là Phương Thúy Ngọc, là trợ thủ đắc lực của Ma Vương, nàng chủ yếu giúp hắn bày mưu tính kế.
Bởi vì Ma Vương hiện tại nhúng tay vào rất nhiều chuyện, ma túy, buôn lậu, nhiệm vụ ám sát, miễn là kiếm ra nhiều tiên, mặc kệ là phạm pháp hay không phạm pháp, Ma Vương đều làm. Hắn để sư đệ và đồ đệ đắc lực của mình tự phụ trách.
Mà Phương Thúy Ngọc lại là mỹ nữ số một, võ công lại cao, nghe nói võ công của nàng so với Phong, Vân, Lôi, Điện không kém hơn bao nhiêu, chỉ là nàng vẫn không có tình cảm với Thái Đông Phong, nếu như không phải thấy nàng con gái của Ma Vương, võ công của nàng lại cao, Thái Đông Phong đã sớm nghĩ biện pháp thu lấy Phương Thúy Ngọc rồi.
"Hiện tại Đại Vĩ học Quỳ Hoa thần công tiến bộ rất nhanh, ta xem hiện tại võ công của hắn so với ngươi đã cao hơn một chút, mà hắn lại không quan tâm đến chuyện bên ngoài, Đại Vĩ không có vật kia nên vẫn chăm chỉ luyện công tiến bộ vẫn rất nhanh."
Ma Vương nói với Thái Đông Phong bên cạnh.
"Cái gì? Diệp Đại Vĩ võ công hiện tại so với con cao hơn sao?"
Thái Đông Phong tỏ ra vẻ khó tin, Diệp Đại Vĩ hắn chỉ mới luyện Quỳ Hoa thần công được hai, ba tháng, tiến bộ sao nhanh như vậy, so với võ công của
mình còn lợi hại hơn sao?
Xem ra, Quỳ Hoa thần công này thật là lợi hại, xứng đáng là một trong hai thần công lợi hại nhấ của Ma Môn. Đáng tiếc nếu như không phải tự cung. Vậy thực sự mình có thể luyện Quỳ Hoa thần công này rồi.
"Đúng vậy, cho nên từ giờ ngươi nên chuyên tâm luyện võ công đi, chuyệnvui chơi bên ngoài cũng bớt đi, chăm chỉ mà luyện võ công."
Ma Vương khuyên bảo hắn.
"Con biết rồi sư phụ, thực ra trong khoảng thời gian này con ngoại trừ làm chính sự, cũng không có gần đàn bà. "
Thái Đông Phong nói cũng đúng, bởi vì trong khoảng thời gian này hắn và thủ hạ vội vàng vì chuyện của ma túy, cũng không có ăn nằm với đàn bà, đến cả Tiểu Trữ làm tai công ty mình, hắn cũng không có thời gian gặp, hiện tại Tiểu Trữ đã trở về huyện J.
Hắn còn có chút hối hận vì sao thời gian lúc trước ở công ty không nghĩ biện pháp ăn nàng. Không có biện pháp đều là ma túy làm hại, ài.
"Ngươi biết được là tốt rồi, Tiểu Thái ta không phải không cho các ngươi gần phụ nữ, cũng giống như ta thích chơi đùa với đàn ông, thế nhưng hiện tại đang đến thời kì quan trọng, chờ khi chúng ta buôn bán được một đồng tiền lớn, hoàn thành đại sự, không lo không có phụ nữ, đến lúc đó ngươi một ngày có thể vui đùa cùng mười con đàn bà cũng không vấn đề."
Ma Vương nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vui vẻ nói.
Hiện tại hắn đang tưởng tượng tình cảnh mình đã hoàn thành đại sự, cùng một tên đàn ông mà mình thích chơi đùa.
"Sư phụ, chuyện của Huyền Môn người định đối phó thế nào? Bọn họ chínhlà đối thủ một mất một còn của chúng ta."
Thái Đông Phong cẩn thận thăm
dò.
Chuyện tình của Trần Thiên Minh vẫn luôn là khúc mắc trong lòng, hắn muốn mượn tay Ma Vương giết chết bọn họ.
"Cuối năm không phải là tam môn tụ hội sao? Đến lúc đó chúng ta có thểkhiến Huyền Môn và Đạo Môn mâu thuẫn, sau đó sẽ đem Huyền Môn tiêudiệt "". Ma Vương nhàn nhạt cười.Vài chục năm nay, Ma Môn vẫn có một ý nghĩ, muốn đem Huyền Môn đánh bại sau đó ngồi lên vị trí bá chủ giang hồ."
Vậy Đạo Môn thì tính sao ạ?
"Thái Đông Phong lại nghĩ tới chuyện cướp lấy Vô Ảnh Đao, nên trong lòng có chút lo lắng, nếu như lúc đó không phải tên Nhân Sấm của Đạo Môn cũng ra tay, Trần Thiên Minh sớm đã bị bọn họ giết chết rồi."
Đạo Môn không đáng lo ngại, bởi vì người của bọn họ vốn không nhiều, cho dù võ công có nhỉnh hơn một chút cũng chỉ là hai tay đánh bốn mà thôi. Đồng thời hai năm liền bọ họ cũng không được tham gia tụ hội, có lẽ không có nhân tài.
" Ma Vương cười cười, nói.Hiện tại đối thủ chủ yếu chính là Huyền Môn, nếu như đem Huyền Môn diệt trừ, người trên giang hồ cũng không dám có ý kiến gì đối với Ma Môn, đến lúc đó ai còn giám không nghe lời Ma Môn, nếu trái lệnh vậy hắn chỉ có một con đường chết."
Nghĩ tới đây, Ma Vương xiết chặt quả đấm lại.
"Ha ha, đến lúc đó Ma Môn chúng ta có thể xưng bá giang hồ rồi!"
Thái Đông Phong cười ha ha nói,
Ma Môn có thể xưng bá giang hồ cũng đồng nghĩa với việc mình có thể hoành hành ngang ngược.
"Ha ha!"
Ma Vương cùng Thái Đông Phong đồng thời cười to.
"Ba, các ngươi đang cười cái gì đó?"
Lúc này một cô gái đi đến.
Thái Đông Phong ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái có đôi mắt phượng,
khuôn mặt mĩ lệ đi đến, mỹ nữ này chính là con gái Ma Vương: Phương Thúy Ngọc.
Con mắt Phương Thúy Ngọc đặc biệt mê người, đôi mắt phượng đặc biệt quyến rũ, trực tiếp câu dẫn dục vọng trong lòng Thái Đông Phong.
Vóc người Phương Thúy Ngọc vô cùng nóng bỏng, ngọn núi trước ngực như
muốn phá tan cái áo bó sát chui ra, hương đồn tròn lẳn co dãn bị nàng nhồi nhét bên trong cái quần jean bó sát, khiến cho Thái Đông Phong muốn sờ một cái.
Nơi cần nhỏ thì nhỏ, cần to lại rất to, lồi lõm đủ cả, vóc người ma quỷ. Ài, phụ nữ có vóc người quyến rũ như vậy lại không cho mình chơi đùa một chút, thật là khó chịu.
"Không có gì, chúng ta đang nói chuyện phiếm thôi, được rồi Tiểu Thúy, ba ba gọi con tới đây là muốn hỏi xem chuyện tình kia xử lý như thế nào rồi?"
Ma Vương hỏi, hắn đối với việc con gái làm rất yên tâm, thế nhưng vẫn muốn xác thực một chút.
"Con qua đây cũng là để nói cho cha biết, mọi chuyện vẫn rất tốt, bọnkia đều bị con giết chết, một người cũng không lưu lại. Còn một số tài liệu con sai người đặt trong phòng làm việc của cha đó."
Phương Thúy Ngọc vừa cười vừa nói.Hình như đối với chuyện giết người như bóp chết mấy con kiến khiến nàng vui vẻ như vậy.
Nếu như không phải nghe được nàng nói giết người, Thái Đông Phong còn tưởng rằng Phương Thúy Ngọc đang nói chuyện cười cùng bọn họ!
"Vậy là tốt rồi, cha biết Tiểu Thúy làm việc luôn luôn nhanh gọn và sạch sẽ mà."
Ma Vương gật đầu tán thưởng nói.
Hắn đã bắt Phương Thúy Ngọc học võ công từ nhỏ, còn đặc biệt huấn luyện đối xử với nàng như với bọn con trai, hiện tại nàng so với bọn đang ông còn mạnh hơn nhiều. Làm việc cẩn thận, thủ đoạn độc ác, có thể trong lúc đang nói chuyện vui vẻ mà đoạt đi tính mạng của người ta.
"Ba, nếu không có việc gì nữa vậy con đi trước."
Phương Thúy Ngọc nói.
Nàng không có thói quen cùng ở một chỗ với Ma Vương, vì vậy nàng mới mua một căn nhà riêng để ở.
"Được, trở về đi, con cũng cực khổ nhiều rồi, cố gắng mà nghỉ ngơi nhiều một chút."
Ma Vương khoát khoát tay nói với Phương Thúy Ngọc, ý bảo nàng có thể đi.
Thái Đông Phong thấy Phương Thúy Ngọc rời đi, hắn cũng gấp gáp nói với
Ma Vương:
"Sư phụ, nếu như không có việc gì nữa con cũng xin phép đi trước."
"Được rồi, ngươi cũng trở về đi, phải cẩn thận không nên để chuyện matúy xảy ra sai sót gì, bằng không ta sẽ trừng phạt ngươi."
Ma Vương gật đầu cảnh cáo Thái Đông Phong.
"Con biết rồi."
Thái Đông Phong tạm biệt Ma Vương, liền vội vàng chạy đi.
"Tiểu Thúy sư tỷ chờ một chút đã."
Vừa ra khỏi cửa Thái Đông Phong gấp gáp hướng Phương Thúy Ngọc bên kia kêu. Bởi vì Phương Thúy Ngọc nhập môn sớm, nàng vừa sinh ra đã là người của Ma môn, vì thế cho dù hắn có lớn tuổi hơn Phương Thúy Ngọc, cũng phải kêu nàng một tiếng sư tỷ.
"Có chuyện gì không?"
Phương Thúy Ngọc dừng bước, quay đầu lại nhàn nhạt nói với Thái Đông Phong, nàng không có ấn tượng tốt đối với Thái Đông Phong, vì vậy nàng cũng không có vui vẻ gì khi gặp hắn.
"Tỷ có rảnh không? Đệ mời tỷ đi uống rượu."
Thái Đông Phong xu nịnh
nói.
Vóc người mỹ nữ cũng không bằng kia, nếu không thu vào tay thì thật là có lỗi với bản thân. Vì vậy hắn cũng không vội quay về kho hàng chứa ma túy, nơi đó đã có người của mình và Lôi Ma canh chừng rồi.