TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 488: Muốn Giết Côn Ca

Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm cũng biết mình gặp rắc rối, trong lòng đang tự trách.
Mà Dạ Côn nhìn thấy mẫu thân xuất hiện, lệ khí trong lòng cũng hơi giảm xuống.
Đông Môn Mộng không để ý đến Đông Môn Hồng dưới chân, đi đến trước mặt Dạ Côn, nhẹ nhàng ôm lấy nhi tử:




- Trong lòng khẳng định rất khó chịu đi.
- Mẫu thân, bọn họ mắng người, còn mắng cha.
Dạ Côn nhẹ nói ra, hận không thể giết hết đám người này.
Đông Môn Mộng liền biết sẽ như thế, Côn Côn rất hiền lành, sao có thể vô duyên vô cớ giết người.


Côn Côn làm ra chuyện như vậy, đều là bởi vì người mẫu thân này, kỳ thật Đông Môn Mộng cũng biết, mình trở về sẽ mang tội danh gì, đây cũng là nguyên nhân không muốn để cho nhi tử lưu lại.
Chuyện mẫu thân làm, liền để một mình mẫu thân tới gánh chịu, không nên để cho Côn Côn tới gánh thay.


Đông Môn Mộng rất đau lòng nhi tử, ôn nhu nói:
- Được rồi, không sao, có mẫu thân...
Đông Môn Nam trước đi xem Đông Môn Chính, phát hiện chỉ bị đánh ngất đi, không có nguy hiểm đến tính mạng.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đông Môn Nam hướng phía hai đứa con trai hỏi.


Trong lòng Đông Môn Nguyên Trung rất khủng hoảng, nơm nớp lo sợ nói ra:
- Cha, chuyện này không liên quan đến biểu ca, là bọn họ vũ nhục đại bá mẫu trước, nói biểu ca là con hoang, Đông Môn Lăng còn nói đại bá mẫu là tiện nhân, biểu ca mới động thủ.
- Cái gì?!
Đông Môn Nam trầm giọng quát.


Đông Môn Mộng cũng hơi nhíu mày lại, chẳng trách Côn Côn tức giận như vậy, nháo đến mức độ giết người.
Nguyên lai là như thế!!!
- Thật, chuyện là như thế.
Đông Môn Hàn Lâm bên cạnh xác định nói, đây đều là những người kia gây chuyện trước.


Đông Môn Nam biết nhi tử không có nói láo, tên Đông Môn Lăng kia đã bị chiều hư, lời như thế cũng dám nói ra.
Trước kia không ai giáo huấn, thế nhưng cháu trai vừa đến, liền trực tiếp bị cháu trai giết chết.
- Thi thể Đông Môn Lăng đâu?


Đông Môn Nam liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy thi thể của Đông Môn Lăng.
- Không còn, đã biến thành tro bụi bị gió thổi đi rồi.
Đông Môn Hàn Lâm thấp giọng nói ra.
- Tro bụi? Bị gió thổi đi rồi


Đông Môn Nam cũng không biết cháu trai dùng phương thức gì giết Đông Môn Lăng, bất quá theo nhi tử hình dung đến xem, chỉ sợ là rất lợi hại.
Đông Môn Nguyên Trung hướng phía phụ thân nói ra:
- Người hãy giúp biểu ca, bọn họ quá ác độc.


Đông Môn Nam nghe xong không nói, chuyện như vậy, khẳng định không phải do mình quyết.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Mẫu thân, nếu như bọn họ đều nghĩ như vậy, vậy con sẽ dẫn người trở về.
- Côn Côn, đây đều là chuyện của người lớn.
- Mẫu thân, con đã không phải là tiểu hài tử.


Dạ Côn nhìn mẫu thân, trên mặt mang theo một cỗ rã rời thật sâu, biết mấy ngày qua mẫu thân không tốt, thế nhưng cũng bởi vì trong lòng mẫu thân có gia tộc nên giới như vậy.
Nhưng vào đúng lúc này.
Xuất hiện một đám người.
Đứng ở phía trước nhất đội ngũ chính là gia chủ Đông Môn gia.


Đông Môn Trí Bác.
Mà đứng ở hai bên trái phải Đông Môn Trí Bác, một người gọi Đông Môn Chí, là nhị ca của Đông Môn Trí Bác, người còn lại tên Đông Môn Khổng, chính là đại ca.
Ở bên trong Đông Môn gia, hai người kia là nhân vật rất quan trọng.


Đứng ở sau lưng ba người, chính là đội chấp pháp của Đông Môn gia.
Có lẽ bọn họ đã nhận được một chút tin tức, xem điệu bộ này... hẳn là tới bắt Dạ Côn.
Đông Môn Mộng tựa hồ cũng có thể cảm giác được, ngăn ở trước người Dạ Côn.


Đông Môn Hồng nhìn gia gia xuất hiện, ánh mắt lập tức toát ra vẻ vui sướng, lần nữa lộn nhào tới bên chân:
- Gia gia... tên con hoang kia muốn giết con... hắn đã giết Đông Môn Lăng! Thủ đoạn tàn nhẫn khiến người giận sôi!!!


Đông Môn Mộng vừa nghe thấy Đông Môn Hồng mắng con trai mình là con hoang, vẻ mặt trong nháy mắt đen lại.
Đông Môn Khổng nhìn vẫn cháu trai y vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này hai mắt đỏ bừng, nước mũi đều chảy ra, còn có một cỗ mùi khai...
Ánh mắt lập tức không vui, trầm giọng nói ra:


- Con là người Đông Môn gia! Nhìn bộ dạng của con bây giờ xem, còn ra thể thống gì nữa? Thế mà bị dọa đến như vậy!!!
Đông Môn Chí vốn cho rằng chẳng qua là cãi nhau ầm ĩ, thế nhưng nghe thấy cháu trai thế mà bị hại, mặt mặt mo trong nháy mắt chìm xuống.


- Đông Môn Hồng, con vừa mới nói gì?! Đông Môn Lăng làm sao?!
- Nhị gia gia, chính là hắn, là hắn giết Đông Môn Lăng, thậm chí thi thể đều không lưu lại. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!


Đông Môn Hồng đứng dậy, thế nhưng đũng quần bị nhiễm vàng một mảnh, khiến người xung quanh nhíu mày, vị thiên tài Đông Môn gia này, thế mà bị dọa sợ đến như vậy.
Đông Môn Chí lập tức toát ra một cỗ sát khí kinh khủng, thân hình trong nháy mắt liền tan biến tại chỗ, đánh tới chỗ Dạ Côn.


Căn bản không có chất vấn, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp muốn lấy mạng Dạ Côn.
Đông Môn Mộng làm sao có thể để cho người khác tổn thương đến con của mình.
Bàn tay trong nháy mắt liền bắn ra một lớp bình phong, ngăn ở trước mặt.


Dạ Côn thấy mẫu thân dùng chiêu này, nghĩ thầm mẫu thân hẳn là cao thủ Đạo Pháp.
Trong lúc Dạ Côn suy nghĩ, toàn bộ thân thể bị mẫu thân kéo ra phía sau, mà vẻ mặt Đông Môn Mộng ngưng tụ, bảo vệ nhi tử ở sau lưng, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay áo.


Hướng phía trong hư không đâm một cái, kiếm khí khủng bố lập tức lan tràn ra, chỗ kiếm khí đi qua, toàn bộ đều bị đông cứng.
Đông Môn Chí xuất hiện ở bên cạnh, vẻ mặt âm trầm, bởi vì không có thành công mà cảm thấy tức giận.
- Nhị bá, ngươi làm cái gì?


Đông Môn Mộng lạnh giọng quát.
Đông Môn Chí trầm giọng quát:
- Làm gì! Cháu của ta chết thảm dưới tay con trai ngươi! Ngươi nói ta muốn làm gì? Đương nhiên là thực hiện gia quy!!!
- Ngươi muốn giết con ta?!


Đông Môn Mộng lập tức bộc phát ra một cỗ lãnh ý trùng thiên, thế mà khiến đất vàng xung quanh ngưng kết lên một tầng băng sương.


Mặc dù Dạ Côn không phải hài tử thân sinh, thế nhưng nhiều năm như vậy, Đông Môn Mộng sớm đã xem Dạ Côn như con đẻ, càng yêu thương Dạ Côn gấp bội, Dạ Côn cũng không có khiến nàng thất vọng, trở thành một hài tử ưu tú.
Nhưng hôm nay! Người nhà của mình thế mà muốn giết Côn Côn!


Đây là chuyện Đông Môn Mộng tuyệt đối không cho phép.
Đông Môn Chính bị đánh ngất xỉu không biết cái gì đứng lên, đầu óc mơ hồ, nhưng nhìn thấy ông ngoại của mình đứng cách đó không xa, lập tức hướng phía Đông Môn Chí hô:
- Lệch ra ủi, hộ phê thì quả đã hiểu sập rơi.


Bởi vì răng bị đánh mất mấy cái, lúc nói chuyện xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, người bình thường căn bản nghe không hiểu.
Thế nhưng Đông Môn Chí thấy ngoại tôn như thế, liền biết chắc là bị Dạ Côn đánh.


Không chỉ giết cháu mình, còn đánh ngoại tôn thành bộ dáng như thế, nói chuyện đều không nói thành lời.
- Đông Môn Mộng! Con trai của ngươi phạm phải tội lớn ngập trời! Ngươi còn muốn che chở hắn?!
Đông Môn Chí lạnh giọng quát, hôm nay nhất định phải giết Dạ Côn.


Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra:
- Con ta làm sai, làm mẫu thân ta có thể giáo huấn! Các ngươi không được!
Lúc này Đông Môn Khổng chậm rãi đi ra, từ tốn nói:
- Đông Môn Mộng, con trai của ngươi quan trọng, vậy Đông Môn Lăng đáng chết sao? Con trai của ngươi không khỏi quá càn rỡ rồi đi.


Đọc truyện chữ Full