Dạ Tần nắm thật chặt kiếm trong tay, chỉ hướng hư không, ánh mắt tản ra lãnh ý.
- Ta là tới trợ giúp ngươi, hài tử.
Âm thanh quỷ dị vang lên lần nữa, nhưng Dạ Tần thật cảm giác xung quanh không có người, trừ không khí ra thì ngay cả cái bóng cũng không thấy.
- Ra đi! Đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ!
Dạ Tần âm u quát, có lẽ đây là một loại vu thuật của Ngũ Nhạc.
- Hài tử, ta đã ra, chẳng qua là ngươi không nhìn thấy mà thôi, bất quá ngươi yên tâm đi, ta không có ác ý.
- Vậy ngươi tìm ta làm gì?!
Dạ Tần cũng không có thư giãn, nhìn chăm chú xung quanh, đi theo đại ca đã lâu như vậy, cũng hiểu rõ một cái đạo lý, kẻ địch, không thể tin.
- Hài tử, ta là tới giúp ngươi trở nên cường đại hơn, không phải ngươi khát vọng lực lượng sao? Những thứ này, ta đều có thể cho ngươi, giúp ngươi biến thành chúa tể thế gian.
- Ta không cần ngươi thương hại! Dạ Tần ta có thể tự bước trên đôi chân của mình!!!
Dạ Tần nghe xong chuyện ma quỷ như thế, lập tức liền cự tuyệt.
Tần ca mặc dù khát vọng lực lượng, khát vọng được mọi người tán thành, nhưng xưa nay sẽ không dùng loại phương thức này thu lấy tán thành.
- Ài, không hổ là hài tử ta chọn trúng, cửa thứ nhất này ngươi qua, nếu như vừa rồi ngươi đáp ứng, vậy liền sẽ trở thành oan hồn.
Nếu như Côn ca có mặt ở đây, nhất định sẽ nói, lời này làm sao nghe quen như vậy.
Nhưng mà Dạ Tần cười lạnh một tiếng:
- Cái gì ải thứ nhất, ta nói cho ngươi biết, Dạ Tần ta không cần!
- Chẳng lẽ ngươi không khát vọng lực lượng sao? Không khát vọng được cha mẹ ngươi tán thưởng, không muốn được đại ca ngươi tán thưởng, không muốn được thê tử sùng bái?
- Chuyện cảu ta không cần ngươi quan tâm!
Kiếm trong tay Dạ Tần có hơi rũ xuống, phảng phất nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, không có kiên định như lúc trước.
- Phóng nhãn toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, đều là cường giả vi tôn, chẳng lẽ thê tử ngươi không muốn có một phu quân mạnh mẽ? Chẳng lẽ ngươi muốn sinh hoạt ở phía dưới quầng sáng của đại ca ngươi, sống hết như thế hết đời sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn tới bảo vệ đại ca ngươi, không phải để đại ca ngươi năm lần bảy lượt tới bảo vệ ngươi.
Câu nói này phảng phất chạm vào nơi yếu đuối nhất trong đáy lòng Dạ Tần, hiện tại hồi tưởng lại nhiều năm qua, đại ca bảo vệ mình, bởi vì đại ca ưu tú, đại ca mạnh mẽ.
Gia gia giao nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho đại ca đi làm, mà mình lại được phái đến chiến trường, còn được đại bá che chở.
Ngẫm lại ở nhà được cha mẹ che chở, ở bên ngoài có đại ca che chở, cho dù lên chiến trường, cũng có đại bá...
- Hài tử, kỳ thật ngươi cũng không kém đại ca ngươi, ngươi chẳng qua là kém một chút cơ duyên, hiện tại cơ duyên xuất hiện, ngươi nên giữ chặt lấy, trở thành cường giả đỉnh phong ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Hô hấp của Dạ Tần tựa hồ có chút gấp rút, chậm rãi ngẩng đầu lên, nguyên bản ánh mắt tan rã trở nên kiên định.
- Cút!
- Dạ Tần, cơ hội quý giá như thế, ngươi xác định muốn làm như thế sao?
- Cút!!!
Trong hư không phát ra một tiếng cười khẽ:
- Dạ Tần, có lẽ sẽ có một ngày ngươi cầu ta.
Một tiếng cuối cùng phát ra, trong trướng bồng dần dần yên tĩnh trở lại.
Dạ Tần thu kiếm vào vỏ, tiến vào trong chăn, phảng phất chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng lúc này Dạ Tần nắm thật chặt hai tay, móng tay đều ấn vào trong thịt, rõ ràng quyết đoán vừa rồi khủng bố tới cỡ nào.
Có ai không thích lực lượng, Dạ Tần cũng thích lực lượng, nhưng Dạ Tần biết có được lực lượng như vậy cũng không phải chuyện tốt, Dạ Tần cũng không phải người ngu, âm thanh quỷ dị kia chính là muốn lợi dụng mình.
Hít một hơi thật sâu, Dạ Tần chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng tối hôm nay, Dạ Tần không cách nào bình yên ngủ được, trong lòng phảng lơ lửng một cỗ âm thanh, chúng nó đang reo hò, mạnh lên, mạnh lên, phải được mọi người công nhận.
Dạ Tần ta cũng không kém người khác!!!
Sáng sớm, không khí ở Ngũ Nhạc sảng khoái, Dạ gia quân chỉnh quân chờ phân phó, chuẩn bị đi tới một thành trì khác.
Ngũ Nhạc có khá ít thành trì, như loại thành trì này một tay liền có thể đếm hết, hơn nữa còn đã cộng thêm đại thành Thịnh Kinh vào.
Buổi sáng cũng là thời gian nghị sự.
Hôm qua đội trinh sát đã quay về, lúc này phó tướng trầm giọng nói ra:
- Chủ soái! Cách mười dặm hướng tây bắc có một bộ lạc, nhân số khoảng năm trăm người, mà cách hai mươi dặm phía đông cũng có một bộ lạc khác, nhân số chừng năm ngàn, mặc dù chỉ là một chút lão ấu bệnh tàn, nhưng tựa hồ bọn họ là đang tập kết.
- Đúng vậy chủ soái! Mỗi bộ lạc luôn luôn bất hòa, bọn họ thường tranh đoạt địa bàn, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện liên hợp, nếu như xuất hiện, như vậy chỉ có một khả năng, đó là bọn họ muốn vây công chúng ta.
Dạ Trùng nghe xong hít một hơi thật sâu:
- Bộ lạc thủy chung là đại họa trong lòng của chúng ta, nam nhân của bọn họ toàn bộ bỏ mạng ở Thái Kinh, chỉ còn lại nữ nhân hài tử cùng lão nhân, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Chiến tranh rất tàn khốc, các vị! Mặc dù đối phương nhân số ít, thế nhưng bọn họ thiên sinh mạnh mẽ, vẫn phải cẩn thận ứng phó!
- Vâng!
- Dạ Tần, Dạ Tư Niên!
- Có mạt tướng!
Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên đi ra chắp tay quát.
- Bộ lạc 500 người hướng tây bắc giao cho các ngươi, có vấn đề gì không
Dạ Trùng âm u hỏi.
Dạ Tần trầm giọng quát:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Dạ Tư Niên bên cạnh chậm một nhịp, kỳ thật y cũng không muốn đi, hoàn toàn không muốn đi đánh bộ lạc, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào.
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Dạ Tư Niên âm u quát.
- Hai người các ngươi cũng đi theo bọn họ đi.
Dạ Trùng vẫn chưa yên tâm, chỉ hai tên phó tướng bên cạnh nói ra.
- Vâng!
- Những người khác tập trung tiến công bộ lạc ở phía đông, bộ lạc nhất định phải biến mất ở trên vùng đất này!
Dạ Trùng lạnh giọng quát, người bộ lạc không thể so với nhân loại, bọn họ không có loại tư tưởng như trung tâm quy thuận, bọn họ chỉ biết tranh đấu, cũng sẽ không thừa nhận ai là Đế Vương, trước đó Ngũ Nhạc chính là ví dụ tốt nhất.
Quân chủ căn bản không quản được, rất nhiều chuyện đều mắt nhắm mắt mở.
Cho nên Dạ Tư Không cuối cùng vẫn quyết định, phải đoạn tuyệt nhất mạch bộ lạc này.
Đây là nhiệm vụ quan trọng của Dạ gia quân khi tới Ngũ Nhạc, chỉ có bản thân Dạ Trùng biết.
Trong thời gian ngắn, khẳng định không diệt được bộ lạc, nhưng bây giờ có thể tiêu diệt trên phạm vi lớn.
Cho nên chỉ cần có tin tức bộ lạc, nhất định phải đi diệt.
Bộ lạc vừa mất, Ngũ Nhạc liền không còn lực lượng phản kháng.
Theo Dạ Trùng phát hạ mệnh lệnh, toàn bộ Dạ gia quân liền bắt đầu động viên.
Trong tay Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên đều có mười vạn Dạ gia quân, lại thêm Dạ Trùng phái hai vị phó tướng cấp bậc Kiếm Hoàng, nhân số đạt đến bốn mươi vạn...
Bốn mươi vạn đi đánh bộ lạc 500 ngươi, đã hơi quá cường điệu, nhưng như thế Dạ Trùng mới có thể yên tâm lại.
Xem như ma luyện cho Dạ Tần và Dạ Tư Niên đi.
Về phần hai tên phó tướng, tác dụng của bọn họ chính là giám sát, nhìn xem là được, chớ để xảy ra chuyện.
Rất nhanh Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên đã an bài binh sĩ thỏa đáng, đối với hai vị tân thủ mà nói, chuyện này cũng không dễ dàng gì.
Ít nhất hai vị phó tướng giám sát là nghĩ như vậy.