Nữ nhân bộ lạc nhất thời hoảng sợ, đôi mắt tên tướng lĩnh Thái Kinh trước mắt cầu biến thành màu đen, một cỗ khói đen từ trong khóe mắt chậm rãi bay ra.
Nữ nhân chưa kịp phản ứng, cổ đã bị Dạ Tần bắt được.
Cặp mắt đen thông thấu chăm chú nhìn nữ nhân bộ lạc trước mắt, tay phải trực tiếp vung ra.
Nữ nhân bộ lạc bay ngược vào trong đám người, bởi vì tốc độ quá nhanh, dẫn đến thân thể sinh ra một cỗ sóng khí.
Mà nữ nhân trong lúc bay đi, liền đã tử vong.
Bành!
Chỉ cần bị nữ nhân đụng phải, trong nháy mắt liền tan xác, thậm chí có vài người chỉ còn lại một nửa thân thể, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc tất cả mọi người kịp lấy lại tinh thần, đều gầm thét một tiếng:
- Giết!!!
Dạ Tần nắm thật chặt trường kiếm trong tay, thân kiếm chấn động.
Máu tươi trên lưỡi kiếm bị văng ra, dưới ánh mặt trời, hàn quang phun trào.
Không có động tác loè loẹt, có chẳng qua là điên cuồng giết chóc.
Kiếm trong tay Dạ Tần phảng phất biến thành cơn ác mộng của người Ngũ Nhạc, mỗi lần vung kiếm đều sẽ có vô số người ngã xuống.
Mà Dạ Tần tựa như một người không có linh hồn, mặt không biểu tình huy động trường kiếm, lần lượt mang đi từng đầu sinh mệnh.
Người Ngũ Nhạc cũng không ngốc, sau khi phát hiện tên tướng lĩnh Thái Kinh quỷ dị, đã bắt đầu rút lui.
Thế nhưng Dạ Tần tựa hồ không tính để bọn họ chạy.
Tốc độ giống như quỷ mị bạo phát trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường tràn ngập một cỗ khói đen, từng đạo tàn ảnh du động ở trong khói đen, người chạy trốn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu đã không có.
Toàn bộ quá trình chỉ phát sinh trong mấy hơi thở, mấy vạn người Ngũ Nhạc đều bị Dạ Tần giết chết.
Mà kiếm trong tay Dạ Tần không nhiễm một giọt máu.
Lúc này Dạ Tần liếc nhìn toàn bộ chiến trường, tựa hồ đang xác định còn có người sống hay không.
Dần dần, đôi mắt màu đen trên mặt Dạ Tần khôi phục lại bình thường thường, cả người nằm trên mặt đất...
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, khắp nơi đều là chân cụt tay đứt, mặt đất đã xuất hiện suối máu, chảy xuôi xuống chỗ thấp.
Phi cầm trên cây phát ra âm thanh dễ nghe, phảng phất đang chế giễu nhân loại phía dưới tàn sát lẫn nhau.
Mà ở một bên khác, 260 vạn Dạ gia quân đã bắt đầu quét dọn chiến trường, dễ dàng tiêu diệt một vạn người bộ lạc đối phương.
Đoán chừng còn không có nhiều như vậy, chỉ bảy, tám ngàn...
Dạ Trùng ngồi ở trên lưng ngựa, trong lòng suy nghĩ một chút, Dạ Tần bên kia hẳn đã xong việc đi.
Dù sao chỉ có 500 người bộ lạc, hẳn sẽ rất nhẹ nhàng giải quyết hết.
Trong lúc Dạ Trùng suy tư, tựu tựa hồ nghe thấy xa xa có tiếng hô truyền tới.
Chuyện này khiến Dạ Trùng khẽ nhíu mày, lúc này Dạ Tư Niên đã chạy đến "hư thoát", bị người khiêng tới.
Dạ Trùng nhìn Dạ Tư Niên, sắc mặt nghiêm túc, một cỗ dự cảm không tốt vờn quanh ở trong lòng.
Khôi giáp màu đen trên người Dạ Tư Niên loang lổ vết máu, mũ giáp cũng không biết rơi ở đâu rồi, tóc tai bù xù...
Tổng bộ dáng khá là thảm.
- Xảy ra chuyện gì?!
Dạ Trùng trầm giọng quát.
- Chủ soái... chủ soái... chúng ta bị Ngũ Nhạc mai phục! Bọn chúng căn bản không chỉ có 500 người, bọn chúng có đến năm vạn người!!! Bọn họ vì yểm hộ ta chạy ra... tất cả đều đã chết trận...
Dạ Tư Niên khóc ròng ròng, biểu lộ cũng là rất đúng chỗ, Dạ Trùng cũng không có hoài nghi.
- Dạ Tần đâu!
- Dạ Tần không có lao ra... xin lỗi chủ soái...
Dạ Trùng lập tức biến sắc, bộ dạng trở nên vô cùng dữ tợn, tức giận quát:
- Toàn quân nhanh chóng trợ giúp!!!!!!
Dạ Trùng vừa mới dứt lời, bầu trời lập tức vọt xuống một cỗ kiếm uy thao thiên.
Chỉ thấy chân trời nơi xa xuất hiện một điểm tinh quang, cấp tốc bay tới bên này.
Mọi người hít sâu một hơi.
Chủ soái có Thần Kiếm!
Đại quân tiến công Ngũ Nhạc, không có có Thần Kiếm sao có thể đi? Đây là an toàn cơ bản nhất.
Một thanh thủy tinh trường kiếm chui vào tay Dạ Trùng, cả người nhất phi trùng thiên, tiến đến hiện trường.
Trên đường đi, Dạ Trùng nhìn thấy rất nhiều thi thể.
Giống như Dạ Tư Niên nói, xem ra Dạ Tư Niên cũng không nói dối.
Theo mùi máu tươi càng ngày càng dày đặc, sắc mặt Dạ Trùng cũng càng ngày càng kém.
Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, tay Dạ Trùng cũng run rẩy.
Chết hết rồi!!!
- Dạ Tần!
Dạ Trùng rơi vào trong đống người chết lên tiếng hô to.
Hiện trường có quá nhiều thi thể, gần 47 vạn thi thể, muốn trong biển thi thể tìm tới Dạ Tần, đây quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn.
Dạ Trùng lớn tiếng kêu gào, thậm chí sau khi thét lên, bản thân y cũng tuyệt vọng...
Nhưng Dạ Trùng lại không hề từ bỏ, ở trong đống người chết điên cuồng tìm bóng dáng Dạ Tần.
Sau một hồi lâu, đại quân rốt cục tới.
Khi nhìn thấy tình huống như vậy, tất cả đều kinh hãi.
Bọn họ thế mà trúng mai phục!
Nhưng dùng bốn mươi vạn tiêu diệt năm vạn quân bộ lạc, phần công tích này, bọn họ đáng giá có được!!!
Mà mệnh lệnh thứ nhất của Dạ Trùng chính là tìm! Tìm Dạ Tần!
Còn có thanh lý thi thể Dạ gia quân ra, đây là một nhiệm vụ rất khó khăn, dù sao có vài chiến sĩ Dạ gia quân chỉ còn lại thủ cấp, thân thể cũng không biết đi đâu rồi.
Dạ Tư Niên cũng đang làm bộ tìm người, khi nhìn thấy tình huống như vậy, kỳ thật trong lòng vẫn là rất vui vẻ.
Dạ Tần hẳn đã chết rồi.
Vừa rồi còn đang sợ, nếu có người không chết thì biết làm sao bây giờ?
Vậy mình khẳng định xong đời.
Hiện tại đều đã chết hết, mình liền có thể an toàn.
Trong lúc Dạ Tư Niên cảm giác mình đã an toàn, một tên Dạ gia quân đột nhiên hô:
- Chủ soái, tìm được rồi!!!
Một tiếng tìm được này, kém chút hù ngất Dạ Tư Niên.
Hiện tại chỉ có thể khẩn cầu lão thiên, là chết... không sống nổi... Dạ Tần không thể sống... nếu không mình liền gặp phiền toái.
Dạ Trùng trực tiếp chạy tới, khi nhìn thấy Dạ Tần mình đầy thương tích, vẻ mặt rất không tốt, nắm cổ tay Dạ Tần, chuyện này khiến Dạ Trùng thở phào một hơi, may mắn, người vẫn còn một hơi.
-Đưa tới lều vải của ta!
Dạ Trùng trầm giọng quát.
- Vâng!
Nghe thấy Dạ Trùng ra lệnh, Dạ Tư Niên mặt xám như tro, thế mà không chết!
Thế mà không chết!!!
Làm sao có thể!!!
Vì sao Dạ Tần không chết!!!
Nhìn nụ cười vui sướng của đại bá, Dạ Tư Niên cười không nổi, Dạ Tần biết mình lúc nào chạy ra ngoài...
Chỉ cần tính ra một chút, liền có thể biết một hai.
Biết chuyện không báo, tội danh hại chết Dạ gia quân!
Dạ Tư Niên không dám tưởng tượng kết quả của mình sẽ thảm đến cỡ nào!!!
Không được!
Dạ Tần không thể sống! Nếu như y sống sót!!! Người chết nhất định là mình!!!
Y phải chết!
Dạ Tư Niên nhìn Dạ Tần được khiêng xuống, gạt ra nụ cười vui sướng, đi theo qua.
Đối với thương vong lần này, Dạ Trùng cũng hung hăng phê bình quân trinh sát một thoáng.
Làm ăn thế nào vậy? Rõ ràng nhiều người như vậy, vì sao nói chỉ có 500 người!
Cho dù là phó tướng Dạ gia quân, cũng phải xử trí theo quân pháp!
Dù sao tình báo sai lầm, hại chết 40 vạn Dạ gia quân, loại tổn thất này quá lớn, căn bản không chịu nổi tổn thất như vậy.